Chương 3.2

Edit: Team Sức Mạnh Vĩ Thú

Nếu có thể, cậu cũng muốn mình và Lệ Tuấn Phong có thể đi bước đường hôn nhân, đáng tiếc cậu là người song tính, Lệ Tuấn Phong cho dù thích đàn ông cũng không nhất định sẽ thích cậu.

An Tuệ tự cảnh cáo bản thân ở trong lòng, vốn dĩ Lệ Tuấn Phong cũng chỉ là nhân vật trong sách, hiện tại có thể xuyên qua đây, cùng hắn ước pháo đã rất tốt, đừng tham quá nhiều.

Các binh sĩ vẫn còn đang báo cáo công việc, sau đó một người đàn ông có phù hiệp màu đỏ trên tay áo đi ra, đứng trong khu vực là việc của phong nghiệp vụ nhíu mày, hỏi: “Ai là An Tuệ?”

Bị gọi tên An Tuệ hơi sững sờ, Lâm Khả Khả cũng choáng váng, không biết An Tuệ làm sai cái gì.

“Là tôi!” Nhìn mày binh ca càng ngày càng chặt, An Tuệ vội vàng đứng lên.

“Sếp kêu cậu đi vào một chuyến.” Binh ca mặt vô cảm nói xong, đánh giá An Tuệ từ trên xuống dưới.

“Vâng.” An Tuệ thấp thỏm bất an, không biết Lệ Tuấn Phong muốn làm gì, đừng nói là muốn thao cậu ở trong văn phòng nha……

“An Tuệ, cậu gặp sếp rồi à? Đắc tội anh ấy?” Lâm Khả Khả cũng có chút lo lắng, An Tuệ chỉ là một nhân viên mới, không có đạo lý nào lại bị Boss lớn trực tiếp chú ý tới nha.

An Tuệ bất đắc dĩ, cậu có thể nói gì đây, chẳng lẽ nói Lệ Tuấn Phong giữa trưa moi huyệt cậu, còn cầm qυầи ɭóŧ cậu đi, nói buổi tối muốn thao chết cậu?

An Tuệ an ủi Lâm Khả Khả: “Không có việc gì, có thể là nhìn tư liệu của tôi đi, rốt cuộc tôi mới vào làm.”

“Cậu mau đi đi.” Lâm Khả Khả nói.

An Tuệ gật gật đầu, đi theo binh ca vào phong làm việc của Lệ Tuấn Phong, binh ca dẫn An Tuệ vào liền đóng cửa đi ra ngoài.

Trong phòng giờ phút này chỉ còn lại An Tuệ và Lệ Tuấn Phong.

Lệ Tuấn Phong ngồi ở trên ghế, quần áo chỉnh tề, biểu tình lạnh lùng, An Tuệ nhịn không được nuốt nước miếng, tay không biết nên để ở đâu.

Mặc dù hai người đã ôm nhau thân mật vào buổi trưa, da^ʍ huyệt của của mình cũng bị người đàn ông này chơi rồi, nhưng nói đến cùng hai người vẫn là người xa lạ.

Vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới.

An Tuệ nói không ra tâm tình hiện tại là gì, dù sao không mấy nhẹ nhàng.

Lệ Tuấn Phong thưởng thức đủ sự khẩn trương của An Tuệ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, ném lên bàn: “Buổi tối tôi có việc, chìa khoá này đưa cho cậu, địa chỉ là phòng 1901, 113 đường Phong Đài, khu 3, toà nhà 12, cậu đến trước đợi tôi.”

Long mi An Tuệ run rẩy: “Chủ.. chủ tịch……”

“Cậu gọi tôi là gì?” Lệ Tuấn Phong ngắt lời cậu.

“Anh… ..anh Phong…….” An Tuệ bật ra cách xưng hô giữa trưa, quang minh chính đại bàn luận ước pháo vào buổi tối làm An Tuệ có chút không được tự nhiên: “Thật ra cũng không cần một hai phải là ngày hôm nay……”

An Tuệ cảm giác Lệ Tuấn Phong có việc chỉ là lấy cớ, cậu không cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu mị lực, sẽ làm cho bình vương nhớ thương đến tận buổi tối, tuy rằng rất đáng tiếc mất đi cơ hội tiếp xúc thân mật, nhưng An Tuệ vẫn không muốn làm Lệ Tuấn Phong khó xử, cậu hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng hiểu chuyện, nghe lời.

Lệ Tuấn Phong nhướng mày, cảm giác tiểu da^ʍ phụ khả năng đã hiểu lầm gì đó, hắn đứng dậy, lộ ra một đống phồng lên cho An Tuệ nhìn, nhàn nhạt nói: “Từ khi cậu tiến vào tôi đã cứng, nếu không phải bây giờ có người khác, tôi đã sớm đè cậu lên bàn làm việc mà thao rồi.”

“Tao huyệt chảy nước và vυ" của cậu làm tôi luôn nhớ kỹ.” Lệ Tuấn Phong cười một chút: “Buổi tối tôi cần phải dùng côn ŧᏂịŧ thọc mộ thọc mới được.”

Lệ Tuấn Phong đẩy chìa khoá ra: “Chìa khóa cậu cầm đi, việc hôm nay là đột nhiên phát sinh. Cậu yên tâm, cậu, tôi nhất định phải cᏂị©Ꮒ được.”

An Tuệ từ khi nghe được câu đầu tiên của Lệ Tuấn Phong đã bắt đầu chảy nước, thân mình cũng bắt đầu nhũn ra, nhưng tâm tình lạ thay lại tốt lên.

Cậu nhịn không được kẹp chân, nhận lấy chìa khóa, sau đó nghĩ đến gì đó, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, có thể …… Có thể trả qυầи ɭóŧ cho tôi hay không?”

“Sao, huyệt không có hạt châu an ủi là chịu không nổi?” Lệ Tuấn Phong nhìn thấy An Tuệ kẹp chân, liền biết tiểu da^ʍ phụ này lại chảy nước, cậu cảm giác dươиɠ ѵậŧ của mình cứng đến sinh đau, lại chỉ có thể chịu đựng, thật là đồ phá hoại.

“Không phải, cái kia, cái kia là qυầи ɭóŧ. Không mặc rất kỳ quái……” An Tuệ nhỏ giọng phản bác.

“Qυầи ɭóŧ có một dây cũng có thể gọi là qυầи ɭóŧ?” Lệ Tuấn Phong làm bộ làm tịch ‘ à ’ một tiếng: “Không đúng, tiểu tao huyệt của cậu thích loại này à.”

“Không trả thì không trả.” Tìиɧ ɖu͙© trong An Tuệ lúc này không lợi hại như vậy, thần chí vẫn còn ở, căn bản chịu không nổi lời nói thô tục của cậu, mặt sắp nóng chín.

“Tôi đi ra ngoài trước.” An Tuệ muốn chạy.

“Đừng đi, lại nói cho anh Phong hai câu da^ʍ da^ʍ đi, bằng không tôi phải làm sao bây giờ?” Lệ Tuấn Phong chỉ và hạ thân căng phồng của mình.

“Anh…… Anh tùy tiện!” An Tuệ mới không định nói lời thô tục ở chỗ thế này đâu, nhìn Lệ Tuấn Phong có ý đứng dậy, sợ bị hắn giữ lại, ép buộc kêu da^ʍ, nhanh chóng xoay người chạy đi.

Lệ Tuấn Phong thật ra cũng không định chơi cậu tại loại địa phương này, thuần túy là hù doạ thôi, không nghĩ tới An Tuệ chạy trốn so con thỏ còn nhanh hơn, nghĩ đến khuôn mặt đỏ ửng và tiểu da^ʍ huyệt chảy nước kia, Lệ Tuấn Phong vỗ vỗ côn ŧᏂịŧ của mình: “Ủy khuất cho mày rồi, chịu đựng một hồi thôi, chờ đến buổi tối sẽ cho mày thao cái nhục huyệt kia.”