Chương 7.1

Hình như sau khi nói trước mặt Lâm Khả Khả, bọn họ tựa như thật sự ở bên nhau.

Lệ Tuấn Phong trực tiếp để An Tuệ dọn vào nhà hắn.

Ngay từ đầu, thật ra An Tuệ không muốn, nhưng sau khi nghĩ lại, hiện tại không quý trọng, sau này nữ chính xuất hiện, thì không còn cơ hội nữa, cuối cùng quyết tâm, mang theo tay nải nhỏ của mình vào nhà Lệ Tuấn Phong ở.

Tuy rằng hai người ở dưới một mái hiên, nhưng là vì Lệ Tuấn Phong và An Tuệ đều là xã súc, hai người thật ra không tiến hành hoạt động thân mật mấy lần cả, tựa như một cặp đã trải qua thời gian yêu đương cuồng nhiệt, An Tuệ chiếu cố Lệ Tuấn Phong ba bữa cơm, Lệ Tuấn Phong cho An Tuệ một nơi chống đã và che mưa chắn gió.

Nội tâm An Tuệ biết, bọn họ kỳ thật không phải thật sự ở bên nhau, ít nhất, Lệ Tuấn Phong còn có rất nhiều điều giấu giếm cậu.

Nhưng không sao, An Tuệ cũng không nói cho hắn bí mật lớn nhất của mình, giữa hai người cách một tầng sa trong suốt, tuy nhiên cũng may hiện tại hai người vẫn ở bên nhau.

Như vậy là đủ rồi, An Tuệ cũng không đòi hỏi gì thêm nữa.

Ngày tháng cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, tuy rằng không có gợn sóng, nhưng là cũng đủ ấm áp êm đềm.

An Tuệ đã gần một tháng không nhìn thấy Lệ Tuấn Phong.

Trong sách, bên ngoài Lệ Tuấn Phong là người xuất ngũ được hai năm, mở một công ty bảo vệ, nhưng trên thực tế vẫn làm việc vì quốc gia như cũ, ngầm trợ giúp, nhận và chấp hành nhiệm vụ.

Một tháng trước, ngay khi hai người đang làm đến khúc cuối, Lệ Tuấn Phong nhận được một cuộc gọi, tuy rằng An Tuệ nghe không rõ giọng nói của đầu dây bên kia, nhưng từ đôi lông mày nhíu chặt của Lệ Tuấn Phong có thể nhìn thấy vấn đề rất nghiêm trọng.

“Tôi không sao cả, anh cứ đi đi.” An Tuệ khép quần áo lại, đọc qua truyện An Tuệ đương nhiên biết bối cảnh của Lệ Tuấn Phong, cho nên cậu cũng không phỏng đoán quá nhiều, việc có thể nhờ vả lên người Lệ Tuấn Phong trước nay đều không có nhỏ, nếu hắn có việc, vậy đi thôi.

Lệ Tuấn Phong tắt máy, hôn lên môi An Tuệ một cái: “Cảm ơn.”

Sau đó, An Tuệ mãi vẫn chưa gặp lại Lệ Tuấn Phong, chỉ là tối hôm sau nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ, trong đó là giọng của Lệ Tuấn Phong.

“An Tuệ, tôi cần đi công tác một tháng, rất xin lỗi.” Lệ Tuấn Phong ở đầu điện thoại bên kia giống như rất mệt mỏi, giọng nói cũng trầm hơn so với trước kia.

An Tuệ nắm chặt di động, mặc dù biết Lệ Tuấn Phong nhìn không thấy, vẫn như cũ cười một chút: “Tự lo tốt cho bản thân, tôi đợi anh quay về.”

“Cậu không hỏi tôi đi đâu sao?”

Bởi vì không cần hỏi nha! An Tuệ nhẹ giọng nói: “Tôi tin tưởng anh.”

Bởi vì hiểu biết, cho nên có thể tín nhiệm vô điều kiện.

Kể từ lúc đó chính là suốt một tháng trời không có tin tức, nếu là người khác có lẽ sẽ đoán là Lệ Tuấn Phong mất tích, tuy nhiên An Tuệ biết hắn nhất định đang thi hành nhiệm vụ gì đó.

Lại là một ngày quay về nhà một mình, An Tuệ đi đến chợ bán thức ăn bên cạnh mua đồ ăn như thường lệ.

Từ sau khi chuyển nhà, An Tuệ vẫn luôn tự mình nấu cơm, chờ bán thức ăn này là hạng mục lôi đả bất động của cậu sau khi tan tầm mỗi ngày.

Ngày thường đều là những nhà dân xung quanh đến mua đồ ăn, đa số là xe đạp, xe điện, hôm nay lại hiếm thấy thấy có một chiếc xe hơi màu đen, đường nét mượt mà, ánh sáng loá mắt, tuy rằng An Tuệ không hiểu xe, nhưng không ngăn được cậu cảm thấy chiếc xe này rất đắt tiền.

Bởi vì chiếc xe nên An Tuệ cũng dừng lại một hồi, tuy nhiên chỉ có một hồi mà thôi.

An Tuệ chọn vài loại rau xanh ở quầy hàng mới mở bên cạnh chiếc xe đen, đưa cho chủ quầy: “Ông chủ, đống này bao nhiêu tiền?”

“Mười một tệ ba đồng.”

“Chuyển cho ông chủ nhé ở Alipay.” An Tuệ cho ông chỉ nhìn giao diện thanh toán thành công.

“Ủa?? Chàng trai, sao tôi nhận không được.” Ông chủ gói rau lại, lướt Alipay vài lần, cũng không nhìn thấy thông báo nhận được tiền.

An Tuệ lúc này mới phát hiện tín hiệu điện thoại của mình quá kém, chắc bị ngắt kết nối.

Hiện tại dùng di động thanh toán rất nhanh và tiện, cho nên cậu đã quen không mang theo tiền giấy, lại quên mất nếu đứt mạng thì nên làm cái gì bây giờ!

Ông chủ không biết An Tuệ đã xảy ra chuyện gì, đưa bịch rau gói xong đến trước mặt An Tuệ, chờ lấy tiền.

An Tuệ xấu hổ ngón chân bấu chặt xuống đất, đôi tay nắm chặt điện thoại không biết làm sao, suy nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy nhờ ông chủ mở cho cậu truy cập đi.

“Ông chủ có thể phát mạng cho tôi truy cập được không, điện thoại tôi bị mất kết nối, thật xin lỗi làm phiền ông!” An Tuệ mở ra trang lưu lượng, đưa ông chủ xem chứng minh mình không nói dối.

Đáng tiếc ông chủ là một người lớn tuổi, không biết nhiều về những sản phẩm công nghệ cao này, hơn nữa phi thường cảnh giác, sợ đây là mánh khoé lừa gạt kiểu mới gì đó, lắc đầu từ chối thỉnh cầu của An Tuệ.

Điều này làm An Tuệ hoàn toàn bất lực.

Nói thế nào cụ ông cũng bất động, người bên cạnh đều vội vàng mua đồ vội vàng rời đi, An Tuệ sợ hãi xã hội còn chưa mở miệng thì người ta đã rời đi.

An Tuệ giống như cái đầu gỗ đứng năm phút, bỗng có một người đàn ông quần áo chỉnh tề đi tới, người đàn ông thân cao chân dài, mày rậm mắt to, diện mạo đoan chính lại ôn nhu.

Anh nhẹ giọng hỏi:: “Chào cậu, có phải điện thoại cậu không thanh toán được không?”

An Tuệ xấu hổ gật đầu: “Đúng vậy, tôi không biết vì sao lại mất mạng.”

“Ông chủ, để tôi thanh toán thay cậu ấy.” Còn không đợi An Tuệ từ chối, người đàn ông đã trực tiếp thanh toán cho ông chủ.

“Cảm…… cảm ơn.” An Tuệ mở ra bản ghi nhớ, cười với người đàn ông, nói: “Thật xin lỗi, anh lưu lại phương thức liên hệ đi, sau khi tôi về nhà sẽ chuyển tiền trả anh.”

“Được.” Người đàn ông đứng bên cạnh An Tuệ đọc một chuỗi số di động, mùi rượu nhàn nhạt không ngừng chui vào lỗ mũi của An Tuệ, làm cậu không được tự nhiên lùi về phía sau hai bước.

Thấy An Tuệ đã lưu xong sô điện thoại, người đàn ông liền rời đi, An Tuệ nhìn hắn lên chiếc xe màu đen kia, mới phát hiện người đàn ông là người xuống xuống từ chiếc xe hơi màu đen đó, chắc là ở trong xe thấy cậu 囧, cho nên xuống dưới giúp một chút.

Thật là một người tốt.

An Tuệ cảm khái một câu, xách theo đồ ăn vừa mua đi về nhà, cũng không chú ý tới điện thoại của mình sau khi rời khỏi nơi đó liền khôi phục lại kết nối.

Sau khi An Tuệ đi xa, người hàng rong bày quán lập tức dọn rau dưa trên mặt đất, ngồi lên chiếc xe hơi màu đen bên cạnh.

Trong xe, người đàn ông vừa nãy đoan đoan chính ngồi ở ghế sau, đôi mắt nửa hé.

Người đàn ông đầu vàng ơt vị trí tài xế đằng trước quay đầu lại: “Lão đại, anh chắc chắn người vừa nãy là tình nhân của Lệ Tuấn Phong?”

“Tình báo của Độc Nhãn, đúng tám chín phần mười.” Người đàn ông mở mắt ra, nhìn ra ngoài xe, An Tuệ đã sớm không thấy bóng dáng, trước mắt chỉ còn tiếng chợ bán thức ăn ồn ào.

“Lần này cứ điểm của chúng ta bị Lệ Tuấn Phong dẫn đội phá tan ba cái.” Người đàn ông móc ra một tấm ảnh chụp từ trong lòng, thân trên của người đàn ông mặc áo ngụỵ trang, trong tay cầm súng, tươi cười rạng rỡ lại nhiệt liệt, hormone nam tính nồng đậm tựa như có thể xuyên qua ảnh chụp.

Người đàn ông nhắm mắt một lần nữa, ngữ điệu bằng phẳng: “Nếu hắn không biết điều, chúng ta đây phải cho hắn biết, thế giới này không phải do Lệ Tuấn Phong hắn định đoạt. Đi rồi, trở về đi.”