Chương 48: Hoàn chính văn

Sức lực của y vừa nặng vừa

tàn nhẫn,

giống như chó sói

bị kích

thích đến phát cuồng,

tức giận sôi

trào

trong lòng che mất ý

thức của y.

Sở Tuyên đau đến mức không cách nào



hấp,

siết chặt nắm

tay,

hắn ở đây cắn răng

thừa nhận,nhưng loại đối đãi không giống người này,

thật sự không cách nào nhẫn nại.

Hắn ngước

cổ lên, chảy mồ

hôi

lạnh

nói:

“Cậu

muốn

gϊếŧ

tôi liền dứt khoát gϊếŧ tôi.”

“Sở Tuyên,

đừng khích

tôi,

tôi sẽ

thật sự gϊếŧ

anh.”

Hoắc Vân Thâm

nâng

cằm

hắn

lên,

từ phía sau

nhìnhắn,

trong

con

ngươi đen kịt

chảy qua

hai

ngoạn

lửa

nóng

cháy.

Tâm

tình của y rất không

bình

tĩnh,

lại không

thể

tiếp

thụ được một chút kích

thích.

“Như vậy cậu muốn

thế nào?”

Sở Tuyên đặc

biệt ủy khuất,

hắn chịu không nổi loại

thống khổ này,

hút khí nói: “Nhìn

thấy

bộ dạng chật vật của

tôi,

cậu vui vẻ sao?”

“…”

Hoắc

Vân

Thâm

ôm chặt hắn, không nói lời nào, chỉ

có lực nắm cằm

hắn,

tăng

thêm hai

phần.

“Rất đau,

tôi rất đau…

như vậy cậu đã

hài lòng chưa?”

Hắn nhẹ giọng nói,

mồ

hôi lạnh

trên

trán không ngừng chảy,

bả vai

bị máu nhuộm

thành màu đỏ: “Muốn

tôi phải xin lỗi cậu như

thế nào?Phế một cánh

tay có được không?

Vậy cậu cứ làm đi,

tôi nhịn được.”

“Im miệng!”

Hoắc Vân Thâm quát,

bóp cằm

hắn một cái,

ngăn cản

hắn

tiếp

tục nói.

“…”

Đuôi

mắt

Sở Tuyên ửng hồng, l*иg ngực liên tục phập phồng,

ánh mắt dịu dàng nhìn y,

chờ đợi.

Rốt cuộc Hoắc Vân Thâm sẽ làm gì mình,

hắn không

biết,

chỉ

hy vọng

từ nay về sau,

chuyện này coi như xong,

ai cũng không còn gánh nặng.

“Anh

nghĩ

chỉ cần như vậy

liền

đã thoát

khỏi

tôi?”

Hoắc

Vân

Thâm

đối mặt với hắn

một

lúc lâu, trong

mắt vẫn là

khϊếp đảm

cùng

quật

cường, nhưng cố tình người này lại

lọt

vào mắt của mình…

Hoắc

Vân Thâm nỉ non: “Vậy anh

nhầm

rồi,

tôi

sẽ không tha cho anh.”

Y nắm chặt

bả vai Sở Tuyên,

nhanh chóng đưa quỷ khí vào.

Miệng vết

thương

máu

me đầm đìa,

đang

liền

lại với

tốc độ

mắt

thường không

thể

thấy được.

Mồ

hôi

lạnh vẫn

chạy không

ngừng,

Sở Tuyên

thoáng

cái giải

thoát khỏi đau đớn kịch

liệt,

hắn quỳ xuống đất

thở

một

hơi

thật sâu,

sắc

mặt

tái

nhợt

cũng

nhanh

chóng khôi phục bình

thường.

Kéo dài

một

lúc,

sau đó

mới



tâm



nghĩ đến vấn đề

của Hoắc Vân Thâm,

hắn vừa ảo

não

lại vừa kinh

ngạc

nhận

ra,



lẽ Hoắc Vân Thâm

căn bản

chưa quên

mình.

“Hoắc Vân Thâm…”

Hắn quay đầu,

hai mắt

hồng

hồng mở

thật lớn: “Cậu có

thể

trả lời

tôi một vấn đề không?”

Bộ dạng chật vật của

hắn,

khiến người ta

không đành lòng từ

chối,

Hoắc

Vân

Thâm

bình

tĩnh

nhìn hắn,

môi mỏng phun ra một

chữ:

“Nói.”

“Cậu vẫn còn

thích

tôi sao?”

Sở Tuyên

hỏi

thẳng.

“…”

Đồng

từ Hoắc Vân Thâm biến lớn, y

ở đây

là ngoài

ý muốn.

“Mặc kệ đáp án của cậu là gì,

tôi

thích cậu.”

Sau khi Sở Tuyên nói ra,

đưa

tay

bưng mặt Hoắc Vân Thâm,

hôn lên môi y,

cánh môi ướŧ áŧ ấm áp ở

trên môi y

hút mạnh một cái,

buông ra: “Là

tôi ngu ngốc,

xem không

hiểu

tâm

tư của cậu.”

“Tâm

tư gì?”

Hoắc Vân Thâm vẫn bình

tĩnh,

chỉ

là đồng

tử vẫn duy

trì

trạng

thái phóng đại



thôi.

“Cậu

kỳ thật vẫn luôn thích tôi, chỉ là

cảm thấy tức giận khi bị

tôi đuổi đi, hiện tại tôi

đuổi

theo

cậu

đến đây, cậu lại không tin tôi.” Sở

Tuyên dựa

ra sau, nhếch

môi nói: “Lúc đầu tôi lại

cho

rằng

cậu đã quên tôi, tuy

rằng

cậu

cũng

không

phản

bác...”

Hoắc Vân Thâm

liền

hạ

mắt,

không

nói

lời

nào.

“Quan

trọng là,

cậu đã

thích

tôi,

tôi cũng

thích cậu,

cậu rồi lại đối với

tôi dụng

hình cộng đe dọa…”

Sở Tuyên nhắm

hai mắt,

thống khổ vừa rồi vẫn chưa

hoàn

toàn

biến mất,

nhưng lại khắc sâu*: “Cậu đã nhiều lần đối với

tôi như vậy,

tôi cũng không phải không oán không

hận,

thậm chítôi

từng nghĩ muốn nói với cậu một vừa

hai phải

thôi,

cậu

biết không?”

(*Nguyên văn 记忆犹新: ký ức do

tân,

chuyện quá khứ,

đến

nay ấn

tượng vẫn vô

cùng



ràng,dường

như

mới xảy

ra,

ví von khắc sâu vào ký ức.)

Mở

to

mắt,

Sở Tuyên giơ

tay vén

lên

tóc

mái

trên

trán bị

mồ

hôi

làm

cho ẩm ướt,

sau đó

mới

chậm

rãi đứng dậy khỏi

mặt đất,

mệt

mỏi đi về phía giường

lớn

trong phòng.

Hắn cứ như

vậy

xem như không có ai

bên cạnh nằm lên đó,

ngủ.

Bởi vì quá

mệt

mỏi,

kể cả

thân

thể

hoặc

là tâm.

“…”

Hoắc

Vân

Thâm

đứng

nguyên tại

chỗ,

im lặng tiêu hóa mỗi một

câu

nói của Sở

Tuyên, y

xoay

người

lại,

ánh

mắt mang theo mờ mịt

hiếm

khi

có.

Nhìn qua người

trên giường,

hé miệng,

lại ngậm lại.

Cảm xúc của y hỗn loạn mà

trầm

tĩnh, ngồi ở một bên, chờ đợi

năm

canh ròng

rã.

Sở Tuyên ngủ một giấc đến khi mặt

trời lặn,

sau khi

tỉnh lại nhìn

trần nhà xa lạ,

bỗng cảm

thấy mờ mịt,

không

biết mình đang ở phương nào.

Quay đầu nhìn

bài

trí

trong phòng,

đập vào mắt chính là Hoắc Vân Thâm ngồi

bên

bàn,

giống như khúc gỗ.

Y ngồi yên không nhúc nhích giống như một khúc gỗ,

ăn mặc cũng giống khúc gỗ,

cùng với sởthích mặc quần áo màu sáng đã có chút

thay đổi.

Sở Tuyên nhớ rõ,

quỷ này rất

thích làm đẹp,

tự luyến lại

tự

ti,

thời điểm không dễ coi dứt khoát dùng mặt rỗng để

tiếp mình.

Năm đó không bị y



chết,

đơn giản

là do

tố

chất

tâm

lý quá

cứng

cỏi.

“Tôi khát

nước.”

Sở Tuyên

nằm

trên giường,

không

nhẹ không

nặng

nói

một

câu.

Rốt cuộc Hoắc Vân Thâm cũng động,

đưa

tay lấy một cái ly

trên

bàn,

xách ấm châm

trà.

Sau đó mới nhìn Sở Tuyên,

thấy

hắn vẫn không rời giường,

tự mình cầm qua,

Lần đầu

tiên

như vậy,

Sở Tuyên

ngược

lại khẩn

trương,

vội vàng

ngồi xuống

tựa ở đầu giường: “Cảm ơn.”

Hắn

nhận

ly

nước

trong

tay Hoắc Vân Thâm.

Cúi đầu uống vài ngụm, cánh tay xám

trắng lấy

đi ly nước hắn, lại

rót

một ly khác.

Liên

tục uống ba

ly,

Sở Tuyên

mở

miệng

nói

thôi.

Hoắc

Vân Thâm đặt ly

không về

chỗ cũ, đứng bên giường nhìn Sở Tuyên, là kiểu mắt

chớp

cũng

không chớp một

cái,

Sở Tuyên

bị nhìn đến cả

người

cảm

thấy

không

được

tự nhiên,

trong lòng sợ

hãi.

Hắn liền cúi đầu xuống, không

làm gì, cũng không muốn nói chuyện.

Một

lúc sau

cửa

ra vào

truyền

tới

tiếng gõ,

quỷ

nô bên

ngoài

nói: “Sở Tuyên

tiên sinh,

ngài dậy

chưa?”

Sở Tuyên nghe vậy,

rời giường,

xỏ giày: “Xin

hỏi có chuyện gì sao?”

“Phất Tiêu đại nhân

hỏi ngài,

vẫn làm cơm

tối sao?”

Quỷ nô

bên ngoài cửa do dự,

không dám đẩy cửa,

nhưng người cứ ở

bên

trong không đi ra.

Cùng

quỷ kia ở

bên trong

liên

tục năm canh giờ, thật sự

là ngủ khỏe, quỷ kia vừa

nghĩ

thì

trong

lòng

cảm

thấy

đau đau.

“Làm,

tôi lập

tức xuống phòng

bếp.”

Sở Tuyên nhìn đồng

hồ,

đã

hơn năm giờ,

trách không được người

ta đến

thúc cơm.

Hắn nói với Hoắc Vân Thâm,

“Tôi ra ngoài nấu cơm.”

Liền đứng lên ra khỏi phòng.

Hoắc Vân Thâm

thản

nhiên đi

theo,

cách

hắn bảy

tám bước,

đi không

nhanh

cũng không

chậm.

Rốt cuộc là y nghĩ gì vậy?

Sở Tuyên vụng

trộm quay đầu nhìn một cái,

trong lòng không rõ,

chỉ cảm

thấy lão

tiên sinh nói đúng,

yêu đương là chuyện giày vò.

Đi vào phòng bếp, phát hiện bên trong bày thêm rất

nhiều nguyên liệu nấu ăn, hơn

nữa

còn có quỷ

nô trợ giúp.

Sở Tuyên duỗi lưng một cái,

nói với quỷ nô đang rửa rau: “Phất Tiêu đại nhân của các cậu

thích ăn cái gì?”

Quỷ nô lén nhìn Hoắc Vân Thâm

từ ngoài cửa đi

tới,

liền nở nụ cười nói với Sở Tuyên: “Đại nhân ngài ấy không kén ăn,

mấy món giữa

trưa cũng không

tệ.”

“Ừ,

vậy

tôi

làm

mấy

món sở

trường.”

Sở Tuyên đưa

mắt

nhìn Hoắc Vân Thâm,

không

mặn không

nhạtnói: “Vợ

tôi

trước kia

thích ăn

nhất.”

Hắn nhìn thấy quỷ kia nhấc chân bước qua

cửa,

kém

chút

nữa bị vấp.

“Hôm nay đã nghe

tiên sinh

hai lần nhắc đến vợ mình,

là một người như

thế nào?”

Động

tác rửa rau của quỷ nô chậm lại một chút,

lòng

tràn đầy

hoài nghi,

Sở Tuyên có yêu vợ mình

hay không.

“Y



người

thế

nào,

tôi không

rõ,



lẽ

tự bản

thân y

mới biết được.”

Sở Tuyên vén

tay áo,

cúi đầu đưalưng về phía Hoắc Vân Thâm,

bắt đầu

nấu

nướng.

Đối với hắn làm

như

không

thấy, Hoắc Vân

Thâm

lộ vẻ bình tĩnh, ngồi vào chỗ

hôm

nay ăn cơm, lẳng lặng chờ.

Quỷ nô nhìn

thấy Sở Tuyên đối với Hoắc Vân Thâm xa cách,

trong lòng khẽ động.



bưng một rổ nấm cùng một cây kéo,

đưa đến

trước mặt Hoắc Vân Thâm: “Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi,ngươi cũng giúp

tiên sinh đi.”

“Tiên sinh

là để

cho

ngươi gọi sao?”

Quỷ

nô vẫn

luôn không

nổi

nóng,

lúc

này bỗng phát

tác,

Hoắc Vân Thâm

lạnh

lùng

nhìn qua,

ánh

mắt giống

như

muốn ăn

thịt

người.

“Ngươi…”

Quỷ nô kia

bất ngờ không kịp chuẩn

bị,

nhất

thời vô cùng kinh ngạc.

Gã biết có

chút

ít quỷ tự

cho

là mình siêu phàm, cho rằng dính vào nhân loại liền ngồi cao

rồi.

Nhưng quỷ

nô cũng tự cho

là mình cùng những

quỷ khác bất đồng, mình thế nhưng là quỷ

ở quý phủ

của

Tần Phất Tiêu,

có khả năng giống quỷ khác sao?

Một

câu

của Hoắc Vân Thâm,

khiến gã

trừng

lớn

mắt không biết

làm sao.

“Có chuyện gì vậy?”

Sở Tuyên đặt đồ

trong

tay xuống,

đi qua

hỏi

thăm.

Hai quỷ giằng co, một tràn đầy

ủy khuất,

một

lạnh

lùng

như băng,

ai khi dễ

ai chỉ cần

nhìn

là hiểu.

“Sở Tuyên

tiên sinh,

tôi

chỉ bảo y giúp

cắt

nấm,

y

rồi

lại

nói với

tôi,

tôi không xứng gọi

hai

chữ

tiên sinh…

đây



cái đạo

lý gì…”

Quỷ

nô bất đắc dĩ

nhìn Sở Tuyên,

lần

này



mình

hoàn

toàn



lý.

Sở Tuyên nghe xong vẻ mặt cứng lại,

hắn nhìn Hoắc Vân Thâm,

mà đối phương vẫn là

bộ dạng kia,

không giải

thích cũng không để ý.

Sở Tuyên

biết Hoắc Vân Thâm đối với mình có loại chiếm dục cực mạnh,

cũng không dám an ủi quỷ nô,

hắn nói với quỷ nô: “Tôi

thay cậu ấy nói

tiếng xin lỗi với cậu,

cậu chớ để

trong lòng.”

Đồng

thời lấy đi nấm

trên

bàn: “Cái này để

tôi làm là

tốt rồi,chuyện

bếp rất đơn giản,

kỳ

thật một người vẫn có

thể.”

“Tiên sinh…”

Quỷ

nô không

cam

lòng,

cứ vậy đã xong?

“Đúng rồi,

mong cậu cứ gọi

thẳng

tên

tôi là được,

vợ

tôi

thích gọi

tôi là

tiên sinh,

người

bên cạnh gọi như

thế y sẽ

tức giận.”

Sở Tuyên giải

thích xong,

quay đầu cắt nấm.

Quỷ nô cẩn

thận nghĩ lại,

sau đó mới không

thể

tin nhìn Hoắc Vân Thâm,

miệng không

thể ngậm lại.

Giống

như

tấm gương

được

soi sáng giữa ban ngày, vô cùng kinh ngạc.

“Một mình

tiên sinh là được rồi,

ngươi ra ngoài đi.”

Hoắc Vân Thâm ngồi ngay ngắn ở đó,

có loại phong

thái của chính

thất,

lại khiến quỷ nô không dám chất vấn.

Quay đầu lại nhìn Sở Tuyên,

hắn đang

bận rộn,

quỷ nô lại cúi đầu suy nghĩ một chút,

không nóitiếng nào ra cửa.

Ngay

từ đầu Hoắc Vân Thâm vẫn

nghẹn

một

cỗ khí,

bởi vì quỷ



mà đến,

cũng bởi vì quỷ



mà đi.Nhưng kỳ

thật

hiệu quả

nhất,

chính



câu

nói

thích

của Sở Tuyên kia,

giống

như Định

hải

thần

châm.(*Là

cây gậy

như ý

của Tôn Ngộ Không)

“Cậu

đuổi

người

đi?”

Sở Tuyên

một bên làm đồ

ăn, một bên nói: “Chỉ là

vấn đề xưng hô,

cậu

ta cũng không phải cố ý.”

Tiên sinh ở xã

hội

hiện đại,

thuộc về xưng

hô ngoài đường.

Không

hiểu sao Hoắc Vân Thâm

lại

cố

chấp

làm gì.

“Tiên sinh.”

Xưng

hô đã lâu,

khiến dao đang

thái

thịt của Sở Tuyên dừng lại giữa không

trung,

một lúc mới xem như không có việc gì cắt xuống,

băm

băm

băm: “Làm cho cậu món đầu cá

băm

tiêu,

cậu chưa

từng ăn a.”

“Tôi không ăn

cay.”

Hoắc Vân Thâm

mím

môi,

bắt đầu

từ

lúc

này,

ánh sáng

nhu

hòa

từ sâu

trong đôimắt

lại

lần

nữa

nở

rộ.

“Cũng không phải

bảo cậu ăn

thật.”

Sở Tuyên vẫn còn giận y,

trong

tiếng ồn cắt

thái lải nhải: “Hoắc Vân Thâm,

tôi

thật không dễ dàng,

cậu nên

thông cảm cho

tôi một chút.”

“…”

Hoắc

Vân

Thâm

hạ mắt lắng nghe.

Sở Tuyên nói: “Phần lớn người

trời sinh đã sợ quỷ,

sợ

thây người chết,

cái này cũng là loại chuyện không có gì đáng

trách,

cậu cái loại

biệt nữu

tự

ti cùng

tâm lý quỷ súc,



thể sửa

thì sửa,có

thể

bỏ

thì

bỏ,

không

thể để đó khóa lại đè nén,

mặc kệ cậu có

bộ dạng gì,

nhưng không

thểthỉnh

thoảng chạy ra để ngược đãi

tôi,

người cùng quỷ

bất đồng,

cậu cần phải nhìn

thẳng vào vấn đề,

hy vọng cậu

hiểu.”

Nghe xong

một

chuỗi dài,

Hoắc Vân Thâm

nhìn

hắn,



chút động dung.

Người đàn ông đang

làm đồ ăn

nói: “Nếu

như

cậu đã

rõ,

chúng

ta

liền

hòa

hảo

như

lúc ban đầu.”

“Giả như

tôi nghĩ mãi không rõ,

cố ý đòi

hỏi anh,

anh sẽ làm

thế nào?”

Hoắc Vân Thâm

hỏi.

“Vậy

tôi phải xem yêu

cầu

của

cậu

là gì,

vượt

mức sẽ

tăng giá.”

Sở Tuyên

hiểu

mình

rất

rõ,

nói: “Trong phạm vi

nhất định,

tôi sẽ

nhịn

cậu,

nhưng đây không phải

lý do được

một

tấc

lại

muốn

tiến

mộtthước.”

“Tôi biết

rồi.”

Giữa

bọn họ, ai

ăn ai, ngay cả

người trong cuộc cũng không phân rõ.

Bởi vì để

ý nhau, mới có

thể kiềm chế lẫn nhau, nếu như

Hoắc

Vân

Thâm

có thể thông suốt điểm ấy, có

lẽ sẽ

không dồn

ép Sở Tuyên như vậy.

Nghe

thấy Sở Tuyên

làm đầu

cá băm

tiêu

cho

mình,

Hoắc Vân Thâm

hít

hai

cái.

“Lại giả mảnh mai…”

Sở Tuyên cầm đũa,

cho mình một miếng,

quả nhiên không có mùi vị,

hắn cũng không ăn nữa: “Tôi đưa đồ ăn cho Phất Tiêu đại nhân,

cậu ở chỗ này chờ

tôi.”

Hoắc

Vân Thâm gật gật đầu, đưa

mắt

tiễn

hắn đi.

Lúc Sở Tuyên

trở

lại,

theo sau

là Lý Lục,

ông



ngửi

mùi



tới,

vừa vào đã khen: “Mới

ngoài

cửa đãngửi

thấy được,

thơm quá.”

“Là đầu cá

băm

tiêu,

ăn đi,

tôi làm rất nhiều.”

Sở Tuyên cũng không quá đói.

“…”

Hoắc

Vân

Thâm

chuyển về

bên cạnh hắn, ngồi gần một chút, cầm đũa

gắp

thức

ăn cho hắn.

Trên khuôn mặt,

ít đi cố chấp,

nhiều

thêm ôn nhu.

Sở Tuyên

thích nhất

bộ dạng nhã nhặn

trầm

tĩnh này của y,

vẫn còn nhớ rõ kinh diễm lúc mới đầu gặp mặt,

có lẽ cũng

từ phương diện đó mà

bắt đầu

thích y.

“Làm lành rồi?”

Lý lục

trong lúc vô

tình ngẩng đầu,

ngạc nhiên,

mắt lão độc

thân không chú ý liềnbị ngược.

+++

Sau khi ăn cơm xong,

Lý Lục vỗ vỗ

bụng,

rời khỏi phủ đệ của Tần Phất Tiêu,

quay về nhà mình nghỉ ngơi.

Thời điểm đi về,

trong

tay cầm

theo giò

heo

hầm Sở Tuyên cho ông,

để lại

buổi

tối đóibụng ăn.

Cái này khiến ông mừng không chịu được,

càng

cảm thấy may mắn mình dẫn

Sở Tuyên

về.

Tuy rằng Sở Tuyên đi vào là vì vợ,

hiện

tại vợ cũng dỗ

tốt rồi,

về sau liền

tốt đẹp đi?

Chuyện yêu

đương, lão già

đây

thật

sự không hiểu.

Nhưng

ông

cảm thấy,

Sở Tuyên không

thiệt

thòi, Hoắc Vân

Thâm

kia

rõ ràng cho thấy y vô cùng thương hắn.

Nếu không

cũng sẽ không

mạo

hiểm

hồn bay phách

tán,

vẫn không

muốn

rời đi.

Ngày đó Lý Lục

thả Hoắc Vân Thâm về

nhà,

thấy y

tràn đầy

nhớ

nhung

trở về,

rồi

lại

thất

hồn

lạc phách quay

lại,

thật đáng

thương.

Ba năm sau

Sở Tuyên

đã đến quỷ

vực,

kỳ thật y

hẳn

là vui vẻ,

lại

không

biết

tại

sao lại có

phần

biệt

nữu,

thích chẳng phải tốt rồi

sao.

Cho nên mới nói

lão

già đây không hiểu,

ông nghĩ mãi cũng không ra liền gật

gù đắc ý ngâm

nga một bài hát

đi về nhà.

Dọn bàn cùng bát đũa

xong, Sở

Tuyên

thổi

tắt

ngọn

đèn trong

phòng

bếp... đồng thời trong lòng rủa xả, nếu

như

mua được bình gas, sao không biết mua thêm máy phát điện năng lượng mặt trời, hoặc là

đèn

năng

lượng.

“Anh

thổi

tắt đèn, đi như

thế

nào?”

Thông qua lời nhắc nhở của Hoắc Vân Thâm,

Sở Tuyên mới nhớ ra

bên này không có đèn đường gì gì đó…

hắn móc

túi,

lấy ra điện

thoại

trong

túi quần,

không còn pin rồi.

“Không sao,

có ánh

trăng,

tôi đi

từ

từ.”

Hắn

thử đưa chân ra.

Một bàn

tay

lạnh buốt,

vươn qua

nắm

chặt

tay

hắn,

kéo

hắn đi

lên phía

trước: “Đi

theo

tôi.”

“…”

Sở Tuyên

im lặng đi

theo

y, phát hiện y

đi rất chậm, dường

như là quan tâm

đến

mình.

Đi qua một

khúc

cua

hành lang,

bước

chân

của

quỷ phía trước

đột nhiên

dừng

lại,

Sở Tuyên không

chú ý

đυ.ng

vào

lưng

y, may mà

kịp thời phanh chân.

“Những lời anh nói

tôi đã nghĩ

thông,

tôi sẽ nghe lời anh,

anh để cho

tôi sửa lại,

để đó khóa lại đè nén

(*phóng trứ tỏa trứ áp trứ),

tôi cũng có

thể làm được.”

Sở Tuyên nắm chặt

tay y,

thúc y đi về phía

trước: “Tôi

biết rồi,

trở về phòng đi.”

“Ừm.”

Hoắc Vân Thâm

tiếp

tục dẫn

hắn đi: “Đây



lần

thứ

hai

tôi dẫn

anh đi

trên

con đường đen

nhưmực,

anh

có biết

hiện

tại

tôi

muốn

làm gì không?”

Sở Tuyên cố ý làm dịu

bầu không khí,

nói đùa: “Chẳng lẽ là nghĩ

thừa dịp

trời

tối cướp sắc.”

Hoắc Vân Thâm

nói không phải,

nhưng y

lại

nói: “Cảm ơn

anh đã

nhắc

nhở

tôi,”

Lúc

này

liền kéo

tay Sở Tuyên,

để bên

miệng

hôn

một

cái,

sau đó

liền

mừng

thầm giống

như

mèo

trộm

cá.

“Cái

gì vậy?” Sở Tuyên nhìn không thấy vẻ mặt

của

y, chỉ cảm

thấy

xúc

cảm lạnh lẽo, vừa chạm liền rời khỏi mu

bàn tay mình. Hắn bỏ

lỡ một bức ảnh

đẹp,

nhưng không cần vội, thời gian sau

này vẫn còn rất dài.

“Có cơ

hội lại nói

tỉ mỉ cho anh nghe.”

Lời y

nói

lại khiến Sở Tuyên

cong khóe

miệng,

chẳng

lẽ bây giờ không phải



hội?

Vượt qua góc ngoặt

hành lang,

đã đến khách viện phía Tây.

Hoắc

Vân Thâm đẩy cửa ra,

tìm

diêm,

thắp

sáng

ngọn đèn

trong

phòng.

Sở Tuyên

hết nhìn đông lại ngó

tây,

nói với y: “Nơi này có phòng

tắm,

tôi đi

tắm.”

Đi vào thì

thấy, bên

trong có

một vạc nước lạnh, trên giá treo bộ

lý y* sạch sẽ.

Sở Tuyên

đưa tay lật lật, lại

móc

trở về, sau đó

mới cởϊ qυầи áo

trên

người, dùng gáo bầu

múc

nước

tắm rửa.

(*里衣: bộ đồ

màu

trắng

mặc

lót phía

trong

của phim

cổ

trang

ak.)

“Nơi này có xà

bông

thơm.”



hấp mát lạnh ùa

tới,

quỷ kia cầm một

thỏi xà

bông,

chà lên lưng mình.

Động

tác của Sở

Tuyên cứng đờ,

tiếp

tục

múc nước,

dội từ trên đầu

xuống. Sau đó

mới quay người

từ trong tay Hoắc Vân Thâm, lấy xà

bông

ra, xoa lên tóc: “Tôi tự

tắm.”

“Lạnh không?”

Hai chữ

từ miệng Hoắc Vân Thâm,

trầm

thấp

tràn ra.

“Cậu nghĩ nhiều rồi,

bây giờ là mùa

hè.”

Sở Tuyên đặt xà

bông xuống,

tiếp

tục múc nước giội sạch,

đường cong

thắt lưng vô cùng đẹp mắt.

Quỷ đứng phía sau,

ánh mắt đốt người,



thật nhiều ý niệm điên cuồng cố chấp đè nén dưới đáy lòng.

Nhưng người yêu lại không

tiếp nhận được,

bảo y giấu đi,

y liền giấu đi.

“Tôi

ra

ngoài

chờ.”

Hoắc Vân Thâm đi

ra

ngoài.

Mười

lăm phút sau,

Sở Tuyên

lau sạch

nước dính

trên

người,

mặc vào bộ

lý ý

chuẩn bị

cho khách kia,mở

rộng vạt áo

từ bên

trong đi

ra.

Dưới

ánh đèn, quỷ kia đoan chính ngồi ở

mép giường, như

cô vợ nhỏ

chờ

chồng

mình

sủng

hạnh.

Lạnh

lẽo

cùng kích động

trên

người,

đều giấu đi.

Thời điểm không

thấy Sở Tuyên,

Hoắc Vân Thâm không khác quỷ

bình

thường là

bao,

đều là một dạng lạnh lẽo như

băng đầy vẻ chết chóc.

Nhìn

thấy Sở Tuyên,

y sống,

ánh mắt



hấp,

trái

timtrong ngực,

nháy mắt sống lại.

“Cậu

đang

đợi tôi?”

Y là

có ý

tứ kia sao?

“Vâng…”

quỷ kia



chút khẩn

trương.

Nhìn

thấy Sở Tuyên không

từ chối,

đi

thẳng về phía

hắn,

y cong mắt nở nụ cười.

Dễ dàng khiến y

thỏa

mãn

như vậy, nhất thời khiến

cho nội tâm Sở

Tuyên

nổi

sóng,

ngũ

vị tạp trần. Cho dù

bản thân là người trong cuộc,

hắn vẫn cảm thấy Hoắc Vân

Thâm

quá

dễ lừa gạt.

Một

câu yêu

thích

cũng đủ,

dường

như bảo y

làm bất

luận

thỏa

hiệp

nào

cũng sẽ đồng ý…

Trong lòng dâng lên một loại xúc động,

nghĩ muốn đi

tới ôm y một cái.

Sở Tuyên làm

theo cảm xúc

trong lòng,

đi đến

bên giường,

cúi người ôm y vào ngực,

nụ

hôn

từhai má chuyển sang đôi môi,

sau đó đè y nằm xuống giường….

Toàn

bộ quá

trình,

đối phương nhẫn nhục chịu đựng.

Khoảnh khắc kích động,

Hoắc Vân Thâm dùng sức ôm

chặt

người phía

trên,

hấp

thụ ấm áp đã

lâu không

có.

“Sau

này ở bên

cạnh

tôi đi.”

Sở Tuyên

chôn

nửa bên

mặt vào gối,

nửa

người vẫn

còn đè

nặng

thân

thể Hoắc Vân Thâm.

“Ừm.”

Chuyện giường

chiếu đã xong,

Hoắc Vân Thâm

mang

theo giọng

mũi

triền

miên

chưa dứt.

“Cậu

có cầm bài

vị theo không,

trả

lại cho tôi.” Sở Tuyên rời khỏi người y,

duỗi

tay

duỗi

chân

nằm bên kia, nhắm mắt lại

muốn

nghỉ

ngơi.

“Mang

theo.”

Nghe

tiếng

hít

thở của người

bên cạnh dần vững vàng,

đôi mắt

hẹp dài của Hoắc Vân Thâm

hơi lóe,

về sau chậm rãi dịu lại.

Sở Tuyên muốn cái dạng nào của y,

y liền cho Sở Tuyên cái dạng đó….

còn lại,



thể giấu liền giấu,

giấu không được,

phải cẩn

thận che đậy,

cũng đừng để

hắn nhìn

thấy.

Một đêm

ngủ

ngon,

ngày

hôm sau Sở Tuyên

thức dậy

cả

người không

hề khó

chịu.

Hắn

nhớ



trước kia

mỗi

lần

làm xong với Hoắc Vân Thâm,

ngày

hôm sau

nhẹ

thì

thân

thể uể oải,

nặng

thì đau

thắtlưng.

Lúc

này

lại khác,

Sở Tuyên

thức dậy

cảm

thấy

tinh

thần sáng

láng,

thân

thể

nhẹ

nhàng.

Hoắc Vân Thâm

lén

nhìn khuôn

mặt đầy sức sống

của

hắn,

an

tâm

rời giường,

cầm

lên quần áo đểtrên

tủ đầu giường.

“Sao lại mặc đồ cũ như vậy?”

Sở Tuyên nói màu sắc quần áo của y,

chính là màu nâu nhạt a,

màu sắc rất khó coi.

“…”

Hoắc

Vân

Thâm

cầm quần áo trên tay, tiếp tục

mặc

không

được, ném

đi cũng không xong... y

đương

nhiên biết bộ

đồ này không dễ

coi,

trước kia

Sở Tuyên

không

ở đây, y

mặc đẹp thì có

ích gì?

“Đợi lát nữa đi

tìm lão

tiên sinh,

lại để ông ấy dẫn chúng

ta đi mua mấy

bộ quần áo,

tôi không có quần áo mặc.”

Sở Tuyên mặc lý y

tối

hôm qua,

không quen lắm,

nói: “Cái này mặc như

thế nào?”

“Để

tôi.”

Hoắc Vân Thâm lập

tức vứt

bỏ quần áo của mình,

giúp Sở Tuyên mặc đồ.

Y để người

trần

truồng,

quỳ gối ở mép giường,

ánh mắt chuyên chú

toàn

tâm

toàn ý,

thắt cái kiathật cẩn

thận

tỉ mỉ,

cẩn

thận đến không

thể

bắt

bẻ.

Sở Tuyên cười nói: “Cậu còn mặc

bộ đồ màu phân* này không?”

Hắn nhặt lên,

nhìn

thấy sắc mặt Hoắc Vân Thâm đều

tái rồi,

màu phân?

(*Nguyên văn

là 粑粑色:

cái

từ 粑粑 đằng

trước



chỉ

một

món bánh

của vân

nam,

hoặc



chỉ

mấy đứanhỏ

muốn đi đại

tiện,

vs

lại search

nguyên

cụm

từ đó

thì

ra

cái ảnh

màu

nâu đậm sệt sệt,

tự

hình dungtự

hiểu

nha.)

“Nếu không

cậu

chờ

tôi ở

chỗ

này,

tôi đi

tìm

người

mượn

hai bộ quần áo về.”

“Quần áo cho người cùng quỷ không giống nhau.”

Hoắc Vân Thâm lắc đầu,

lấy lại quần áo

từ

tay Sở Tuyên,

bình

tĩnh mặc vào: “Lại nói,

bộ dạng khó coi

hơn của

tôi anh cũng đã

thấy,

chút này

thìtính là gì?”

Sở Tuyên nín cười,

rõ ràng là chính

bản

thân y rất chú ý: “Cậu nói rất đúng,

quả

thật là vậy.”

“Tiên sinh

cười

tôi.”

“Tại sao

tôi

lại

cười

cậu?”

Người

nọ khẽ

cười,

ánh

mắt ấm áp,

giống

như bộ dạng

tuấn

lãng

hài

hước

ngày

hôm qua,

dễ ghẹongười

thương

hắn.

Hắn đứng lên nói: “Đi thôi, tôi mới

đến,

rất

nhiều

thứ

phải

bắt tay vào làm. Sau

này

không

chỉ

nuôi

sống

chính

mình, mà

còn nuôi cậu. Hoắc Vân Thâm, tôi sẽ

cho

cậu trải qua cuộc sống mà

tất

cả quỷ đều

phải

hâm

mộ, cậu tin tôi.”

Sở Tuyên mỉm cười vươn

tay,

đi đến

trước mặt Hoắc Vân Thâm.

………………………………….

Sói: Dự là mị chỉ làm couple này thôi, couple sau k thik mấy thế nên cứ coi như là hoàn tại đây nha, yên tâm là còn hơn chục phiên ngoại nữa mị vẫn làm.

Dưới đây vài dòng lảm nhảm khi hoàn truyện:))))

Trong truyện này mị k thể chê ai ghét ai đc í, thụ cố chấp quỷ súc, vì thủ là lệ quỷ, chết oan ức, bị người nhà gϊếŧ, sống mấy chục năm đơn độc nên có du͙© vọиɠ chiếm hữu công là điều bình thường, thêm việc bạn còn non nớt vì chết trẻ, sinh thời ốm yếu nên k đc trải đời, nên hành động lời nói của bạn đều rất thẳng thắn, duy chỉ vì a công nên bạn giả nương thôi:)) bạn k chiếm anh ấy chưa chắc a ấy đã tiếp nhận đc bạn, còn lâu 2 người mới đến đc tình yêu. Công thì y chang mấy công khác của Mạc Như Quy IQ cao EQ thấp, đẹp trai lai láng, ong bướm vây quanh, yếu hơn thụ về mọi mặt, dù bạn già tuổi hơn nhưng tính cách cũng trẻ con k kém, nói chung là tạm đc, k đến nỗi phải ghét.

Thấy hai bạn này cứ như trẻ con ấy, có nhiều đoạn mắc cười k tả đc, thụ người ta là công bảo j nghe nấy, thụ bên này thì khỏi đi, người ta đã sợ muốn chết mà suốt ngày hù dọa, công nói một đằng thụ làm một nẻo:))) mà công nhận bạn thụ giống như khuê nữ bị cấm cửa ngày xưa, mấy lời nói của bạn vừa ngây ngô vừa kawaii, dạng như chưa đc trải đời, mỗi lần đọc lời bạn nói mị cứ ngồi khúc khích như con dở, gì mà tiên sinh chọc tôi, tiên sinh cười tôi, ….. mẹ ơi đáng yêu muốn chết.

Về chuyện Lý Lục giấu k nói cho Sở Tuyên biết về quỷ vực, người quỷ có thể ở chung, logic í chứ, nhờ có ông mà Sở Tuyên có đc ba năm để trưởng thành, để trả lời cho cảm xúc của mình, tg đã nói Sở Tuyên là kẻ trì độn, trái tim chậm nửa nhịp, lúc người ta yêu đương thì ảnh chưa yêu, người ta chia tay quên chuyện cũ ảnh mới bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dù cho lúc đó Lý Lục có nói ra sự thật vs Sở Tuyên, chắc j ảnh đã đi cùng Hoắc Vân Thâm, trong đầu ảnh vẫn còn nghĩ nếu tách đc thì sẽ tách cơ mà, đến lúc đó chắc còn đau khổ hơn. May mắn cho công là con ruột của tác giả, thế nên 3 năm sau có sơ hội gặp lại, nếu k đến lúc a thành quỷ cũng chưa chắc đc gặp lại e, k bít lúc ấy a có hối hận k ;))) thui, nói chung HE là mừng roài *vỗ tay*

Nói chung này là 1 truyện đáng đọc,hihihi.