Chương 43

Gian phòng này ánh sáng mờ mịt, thi thối lượn lờ. Giữa đài bày một trận pháp hình dạng quỷ dị, trận pháp này gọi là Tụ linh trận.

Thành Lợi Minh chính là một con cáo già, sợ nhất là chết.

Khi còn sống vẫn luôn tính toán cho mình sau khi chết đi. Ông căn bản không muốn đầu thai làm người, như vậy cùng biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này thì có gì khác nhau?

Nếu thật sự chết rồi, Thành Lợi Minh hy vọng mình

biến thành lệ quỷ, đi đến quỷ vực trong truyền thuyết, từ nay về sau bất sinh bất diệt, linh hồn vĩnh viễn trường tồn.

Cho nên ông hao hết tâm tư, khi còn sống dùng máu đầu tim của mình, ôn dưỡng* trong một kim phù, dùng vật này để tạo ra Tụ linh trận dành riêng cho mình.

(*温养 một khâu trong luyện đan dược cơ bản.)

Ngày đó tại bệnh viện bị Hoắc Vân Thâm bóp chết, linh hồn của ông đã bị Tụ linh trận hấp dẫn, lại tới đây ôn dưỡng.

Sau vài ngày, quỷ hồn Thành Lợi Minh hơi có khí sắc, liền đi tìm Hoắc Vân Cương, mê hoặc gã làm việc cho mình.

Ông phân phó Hoắc Vân Cương dùng kim phù tiêu diệt Hoắc Vân Thâm, nhưng Hoắc Vân Cương rất tự phụ, cho rằng có kim phù trong tay, con quỷ kia căn bản không có khả năng làm gì mình.

Quỷ hồn của Thành Lợi Minh tức giận đến phát run: “Ngu xuẩn! Cậu dẫn y đến trước Tụ linh trận, y còn có thể sợ kim phù của cậu sao?”

“Đại sư mau ăn Sở Tuyên, cũng không cần sợ y nữa rồi!” Hoắc Vân Cương không hiểu, Thành Lợi Minh sao không ăn Sở Tuyên, lại đối phó với Hoắc Vân Thâm, đây không phải chuyện rất đơn giản sao?

“Muốn ăn tiên sinh, các người đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Cửa ra vào truyền tới một giọng nói âm u, đi cùng với đó, một trận gió lớn, điên cuồng bất chấp mọi thứ mà đánh thẳng vào, hai miếng cửa gỗ lập tức bị thổi bay.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thần kinh căng thẳng của Sở Tuyên thoáng cái buông lỏng, cảm ơn trời đất, y vẫn còn tốt.

Nhưng lại lập tức lo lắng, bởi vì Hoắc Vân Thâm càng ngày càng suy yếu, y không thể đối phó với Hoắc Vân Cương có kim phù.

“A… A…A!” Sở Tuyên liều mạng lắc đầu, mắt trừng lớn gần chảy ra nước, hắn muốn Hoắc Vân Thâm mau chạy đi.

Mình chết cũng không có quan hệ, cùng lắm thì biên thành quỷ cùng y song túc song phi

(*cùng bay cùng ngủ). Nhưng nếu Hoắc Vân Thâm có xảy ra chuyện gì, sẽ hồn bay phách tán, sau này không còn có sau này nữa rồi!

“Tiên sinh…” Nhìn thấy khuôn mặt đong đầy tình cảm chân thành, lại khiến Hoắc Vân Thâm thất thần.

“Đi chết đi!” Hoắc Vân Cương vừa nhìn thấy y, lập tức di qua dùng kim phù đánh y.

Trước Tụ linh trận, thích hợp cho quỷ hồn hoạt động, Hoắc Vân Thâm căn bản không sợ kim phù của gã.

Thành Lợi Minh biết rõ Hoắc Vân Cương không phải là đối thủ của Hoắc Vân Thâm, ông lập tức ra tay với Sở Tuyên.

Nếu Hoắc Vân Cương có thể ngăn cản Hoắc Vân Thâm ba đến năm phút, ông có thể hút sạch toàn bộ dương khí của Sở Tuyên.

Sở Tuyên bị trói chặt hai tay, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn tăng nhanh động tác của ngón tay, cầm chặt tiểu kiếm chước tâm dùng sức cắt đứt băng dán.

Từ lần gặp phải quỷ trong phòng làm việc, Sở Tuyên vẫn luôn mang theo tiểu kiếm chước tâm trong người.

Cuối cùng cũng cắt đứt băng dán, hắn bật người dậy, nắm tiểu kiếm chước tâm màu bạc đâm về phía Thành Lợi Minh.

Thành Lợi Minh vẫn luôn chú ý tình hình chiến đấu của Hoắc Vân Cương cùng Hoắc Vân Thâm, không nghĩ tới Sở Tuyên sẽ cắt được băng dán, hơn nữa trên người còn có một loại pháp khí lợi hại, chuyên dùng để đối phó lệ quỷ.

Ông ta lùi một bước, xoay người cầm lên một thứ giống như lục lạc trong trận pháp, cùng tiểu kiếm chước tâm của Sở Tuyên đâm vào nhau.

Tia lửa lập tức văng khắp nơi, hai món đồ bị đốt thành màu đen.

“…” Sắc mặt Sở Tuyên cũng thay đổi, đã không còn thanh kiếm này bản thân làm sao đối phó với Thành Lợi Minh?

“Ha, cậu cho rằng cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?” Thành Lợi Minh lộ vẻ hung ác, cười lạnh đánh về phía Sở Tuyên.

Cánh tay đen như than kia kéo ra thật dài, ngăn cản Sở Tuyên chạy trốn ra ngoài, sau đó vòng lại, ghìm chặt hông Sở Tuyên kéo về.

“Tiên sinh!” Hoắc Vân Thâm đẩy ra Hoắc Vân Cương vừa bị đánh ngất, đuổi theo hướng Sở Tuyên bị bắt đi.

Lực tay của quỷ kia rất lớn, siết đến Sở Tuyên nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ, nhưng miệng bị băng dán dán chặt còn chưa kịp xé mở, Sở Tuyên ngay cả cơ hội muốn kêu to cũng không có.

Nhưng hắn thấy được Hoắc Vân Thâm, ở sau lưng mình còn con quỷ này, đuổi theo không ngừng không bỏ.

Bên ngoài nắng chói chang, tốc độ của Thành Lợi Minh cũng bị cản trở. Ông ta không phải Hoắc Vân Thâm, vốn không nên thành quỷ, chính là miễn cưỡng mà thôi, bởi vậy quỷ khí tiêu hao nhanh chóng.

Rốt cuộc Hoắc Vân Thâm cũng đuổi kịp, dùng móng quỷ xanh đen bắt lấy cánh tay Thành Lợi Minh, dùng lực vặn gãy.

“Tiên sinh…” Sắc mặt y dường như đã nhận hết kinh hãi, nếu không đoạt được Sở Tuyên về liền sẽ điên mất.

Thành Lợi Minh thấy mình địch không lại, muốn chạy trốn.

=

Ông vô cùng ảo não, pháp bảo của mình đã bị kiếm của Sở Tuyên phá hủy, nếu như không phải vậy mà nói, Hoắc Vân Thâm như thế nào là đối thủ của mình?

“Ông làm tiên sinh của tôi bị thương, còn muốn chạy trốn?” Hoắc Vân Thâm âm trầm nhìn ông ta, móng quỷ lao ra như điện xẹt, cùng Thành Lợi Minh quần chiến không ngớt.

Thành Lợi Minh nói: “Cậu tội gì vì một nhân loại mà đối nghịch với tôi?”

“Hừ!” Hoắc Vân Thâm ngay cả đáp lại cũng lười đáp, dùng sức lực nhanh nhất tàn nhẫn nhất liều chết công kích Thành Lợi Minh: “Ân oán giữa tôi và ông, sao có thể kết thúc đơn giản như vậy được!”

Hôm nay, là lúc nên chấm dứt.

Chờ Thành Lợi Minh chết, người thiếu nợ hai mẹ con bọn họ trên thế gian này, đã chết hết rồi.

Sở Tuyên đứng bên cạnh, nhìn bọn họ một đường đánh ra ngoài, cũng vội vàng đuổi theo. Trong lòng vô cùng lo lắng cho Hoắc Vân Thâm, chỉ hận mình không giúp được gì, tiểu kiếm duy nhất có chút tác dụng, cũng bị hủy rồi.

“Cậu khăng khăng muốn cản trở tôi, vậy đồng quy vu tận đi!” Thành Lợi Minh đột nhiên phát cuồng mà đánh ngược lại, một đường dồn Hoắc Vân Thâm đến dưới mặt trời.

Bọn họ là quỷ, đều sợ ánh mặt trời.

Tuy rằng bản thân Thành Lợi Minh cũng không quá tốt, nhưng mà ai cũng đừng nghĩ được sống dễ chịu.

“Tôi không sợ mặt trời, hồn bay phách tán trước nhất định là ông.” Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nở nụ cười, tiếng cười ngoan độc lại khiến Thành Lợi Minh tuyệt vọng điên cuồng, ông không muốn chết, ông muốn trường sinh bất lão!

“Ha ha ha!” Thành Lợi Minh cười điên cuồng: “Tôi hồn bay phách tán cậu cũng không tốt hơn, cậu có biết hay không… cậu…”

Bí mật ông muốn nói, đã định trước vĩnh viễn không thể nói ra, Hoắc Vân Thâm sẽ không để cho ông ta nói.

“A!”

Thành Lợi Minh cúi đầu nhìn, một móng quỷ sắc bén xuyên qua ngực mình, ông lộ ra vẻ mặt không thể tin được, sau đó mới loạng choạng ngã khụy xuống đất…

Nắm trái tim đã chết kia, bóp thành một đống phấn vụn, dần tản ra trong gió.

“Vân Thâm!” Sở Tuyên chạy đến, một bên chạy một bên cởϊ áσ khoác của mình, rất nhanh che trên đỉnh đầu Hoắc Vân Thâm, hắn không kịp thở, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Vào đi thôi, đến nơi có bóng râm.”

“Tiên sinh, tôi đã báo thù.” Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu nhìn hắn, ngã về phía hắn, dựa sát vào người mình yêu.

“Ừ!” Sở Tuyên thật sự lo lắng cho y, dứt khoát ôm y lên, chuyển đến nơi có bóng cây.

Vừa tiến vào gốc cây, Sở Tuyên phát hiện quỷ trong ngực mình, làn da càng lúc càng trong suốt nhìn không ra hình dáng, vừa nhìn chính là quỷ khí tiêu hao quá độ, tổn thương nguyên khí rồi.

Hắn không nhiều lời, cúi đầu bưng lấy mặt Hoắc Vân Thâm, hôn xuống bờ môi.

“Tiên sinh…”

“Đừng nói, cậu không có việc gì.” Giọng nói ôn nhu của Sở Tuyên, khiến người ta cảm thấy an tâm dễ chịu.

“…” Hoắc Vân Thâm hơi khép mắt lại, vẻ mặt lưu luyến, thật giống như mất đi quỷ khí là việc nhỏ, có thể an ổn nằm trong ngực Sở Tuyên mới là việc lớn.

Kỳ thật y không sợ hồn bay phách tán, y chẳng qua là không bỏ được người vất vả lắm mới nắm được trong tay, y sao có thể cam tâm hồn bay phách tán như vậy.

Nụ hôn kéo dài chừng năm phút, Sở Tuyên dán vào môi y, thỉnh thoảng đi sâu vào mυ"ŧ hôn, lại ở bên môi lưu luyến thở dốc, đứt quãng, cuối cùng cũng khiến cho màu da Hoắc Vân Thâm thoạt nhìn chân thật một chút.

“Cậu khá hơn chút nào chưa?”

“Tôi…” Hoắc Vân Thâm chớp mắt, muốn mở to mắt nhìn Sở Tuyên cho rõ, rồi lại làm không được: “Tiên sinh, tôi mệt, tôi muốn nghỉ một lát.”

“Được, cậu ngủ đi, đợi trời tối tôi đưa cậu về.” Sở Tuyên không hề nghi ngờ, ngồi dưới đất cẩn thận ôm y, lại để cho y ngủ.

Hoắc Vân Thâm gối lên cánh tay Sở Tuyên, thật sự ở trong ngực hắn ngủ rồi.

Ngay cả khi Lý Lục xuất hiện, cũng không kinh động đến y.

“Lão tiên sinh?” Đột nhiên nhìn thấy Lý Lục, Sở Tuyên kinh ngạc không thôi, ông ta sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Lão già trên người mặc một bộ quần áo ngắn, chân mang giày vải, trên lưng vác hai thanh đại kiếm, chính là Lý Lục không sai.

Lão già thở phì phò nói: “Ai to gan như vậy, dám hủy kiếm của Lý Lục ta?”

Thì ra ông ấy đến vì tiểu kiếm chước tâm, Sở Tuyên lộ ra vẻ mặt áy náy, thanh kiếm kia quả thật bị hủy rồi, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vân Thâm đang ngủ, tự nhiên đè thấp giọng: “Lão tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi tranh đấu với một lệ quỷ, làm hỏng tiểu kiếm ông đưa cho tôi rồi.”

“Lệ quỷ, đâu?” Lý Lục tìm kiếm bốn phía, ông nhìn thấy một tử thi nằm trên đất, bịt mũi nói: “Chết hẳn rồi, cái này không phải lệ quỷ, rõ ràng là kẻ ngu, chết mà không cam lòng, không muốn rời khỏi thân thể.”

Đi qua đá đá thi thể kia, ông quay đầu lại hỏi: “Lệ quỷ nhà cậu bị làm sao vậy?” Ngón tay chỉ vào Hoắc Vân Thâm trong ngực Sở Tuyên.

“Vừa rồi tranh đấu cùng lệ quỷ, Vân Thâm mệt quá.” Sắc mặt Sở Tuyên càng lúc càng không tốt, giọng cũng càng ngày càng thấp, mang theo nồng nặc lừa mình dối người: “Cậu ấy muốn nghỉ ngơi một chút, chờ cậu ấy nghỉ ngơi tốt, tôi dẫn cậu ấy về nhà.”

“Cái gì? Cậu bị y lừa rồi, quỷ này không cần nghỉ ngơi.” Lý Lục đi tới, đẩy ra cánh tay đang che Hoắc Vân Thâm của Sở Tuyên, vừa nhìn thấy khuôn mặt trong suốt, lông mày lập tức nhíu lại: “Quỷ này sắp không được, không nghĩ tới nhanh như vậy.”

Thời điểm rời đi lúc trước, ông còn tưởng rằng Hoắc Vân Thâm còn có tám năm mười năm, cứ như vậy xem ra, ba năm cũng chịu không được.

“Sắp không được?” Sở Tuyên lẩm bẩm: “Có ý gì?”

Lý Lục nói: “Sắp không được chính là sắp không được, cậu đừng giả ngu, tình huống của con quỷ này thế nào trong lòng cậu hiểu rõ.”

Sở Tuyên bị người đâm xuyên màng giấy kia, nước mắt lập tức rơi xuống, rất thương tâm: “Lão tiên sinh, ông giúp tôi một chút… tôi không thể để y biến mất, tôi…”

Chỉ cần nghĩ đến Hoắc Vân Thâm sẽ biến mất khỏi thế gian này, Sở Tuyên liền không thể nào tiếp thu được… vận mệnh của Hoắc Vân Thâm đã rất bi thảm rồi, vì cái gì còn muốn cướp đi quyền tồn tại của y?

“Người tất có mệnh, người này không muốn chết, người kia không muốn chết, vậy thế gian này chẳng phải chen chúc thành họa rồi sao?” Lý Lục đối với Hoắc Vân Thâm biến mất hay không biến mất, hiện tại không có quá lớn cảm xúc, đời này ông đã gặp qua rất nhiều lệ quỷ.

Cảnh đời thê thảm hơn Hoắc Vân Thâm không phải là không có, nhưng mà, mệnh của thứ này thật sự khó mà nói.

“Lão tiên sinh, tôi thật sự… rất hy vọng y không có việc gì, nếu như ông có biện pháp, cầu ông mau cứu y, van ông.” Sở Tuyên ngẩng đầu nhìn Lý Lục, hai mắt đã sớm không khác gì thỏ.

Bộ dạng này trong mắt Lý Lục, quả thật vô cùng đáng thương.

“Cứu được y chỉ có một biện pháp, nhưng biện pháp này vốn để dành cho cậu, nếu như tôi cứu được y, cậu liền mất đi cơ hội người khác cầu còn không được, cậu có hiểu không?” Lý Lục sợ hắn không rõ lắm cơ hội kia có bao nhiêu khó có được, cường điệu nói: “Cậu buông tha cho cơ hội này, cậu sẽ phải hối hận.”

Sở Tuyên lập tức nói: “Không, tôi nguyện ý đưa cơ hội này cho y, lão tiên sinh, ông cứu y đi, ân tình này của ông tôi không cách nào báo đáp, ông muốn tôi làm gì cũng được! Cầu ông mau cứu y!”

“Cũng không phải không được.” Lý Lục một chốc gật đầu, một chốc lại lộ ra vẻ do dự: “Chỉ có điều… tôi chỉ luôn dẫn theo người về, còn chưa dẫn quỷ về bao giờ, cũng không biết có được hay không.”

Nghe thấy lời này, Sở Tuyên cũng lo lắng, nhưng, nếu như Lý Lục không cứu Hoắc Vân Thâm, y chỉ còn một con đường chết.

“Chỉ cần có một cơ hội, tôi đều nguyện ý thử xem, mong ông giúp tôi.” Sở Tuyên kiên định nói.

Sắc mặt Lý Lục đổi tới đổi lui, gãi gãi đầu: “Cho dù tôi chịu dẫn y đi, y cũng chưa chắc chịu rời đi, tình tình ái ái của mấy người các cậu, chính là phiền toái…”

Sở Tuyên cảm thấy cay đắng, ôm Hoắc Vân Thâm nói: “Cái này ông không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý, tôi sẽ khiến y đi theo ông.”

“A… Nếu không bây giờ cậu giao y cho tôi luôn đi, tôi trực tiếp mang đi không phải tốt hơn sao?” Lý Lục nhìn Hoắc Vân Thâm đang ngủ, hiện tại sống dở chết dở, chính là dễ dàng mang đi.

“Chuyện này…” Trái tim Sở Tuyên nặng trĩu, nhanh như vậy đã…. mỗi người một ngả.

“Bộ dạng hiện tại này của y, có thể tỉnh lại hay không còn khó nói, cậu không giao y cho tôi, cậu mang về rồi cũng vô dụng, tôi phải mau mang y đi, chỉ có đến nơi đó, y mới có thể khôi phục lại khả năng.” Lý Lục nói.

“…” Sở Tuyên dùng sức ôm chặt thân thể trong ngực, hắn cũng cảm giác được, Hoắc Vân Thâm càng ngày càng nhẹ rồi, giống như Lý Lục nói, nếu không đi nữa… tình huống sẽ càng hỏng bét.

“Đưa cho tôi đi.” Lý Lục không vừa mắt bộ dạng rề rà của hắn, xoay người đi qua đoạt.

Sở Tuyên cứng rắn ôm không buông, mặc dù là tốt cho Hoắc Vân Thâm, nhưng thật sự đến giờ phút này rồi, phản ứng của thân thể mạnh hơn bất luận tình cảm gì, hắn không muốn buông con quỷ này.

“Nếu như cậu còn muốn nhìn thấy y, cũng không phải không được, ba năm sau đến một nơi đợi tôi, tôi sẽ phá lệ đón thêm cậu.” Lý Lục nói với hắn thời gian cùng địa chỉ kỹ càng, sau đó hai tay vừa dùng lực, dễ dàng đoạt đi Hoắc Vân Thâm: “Nhưng mà, trong vòng ba năm này cậu phải giữ tính mạng cho mình. Đã không còn lệ quỷ bên cạnh bảo vệ cậu, e rằng cậu sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.”

“Tôi biết… ” Bên người không có Hoắc Vân Thâm bảo vệ, gặp thật nhiều lệ quỷ xâm phạm, Sở Tuyên đã sớm thử qua mùi vị đó. Nhưng hắn không sợ, chỉ cần Hoắc Vân Thâm không có việc gì, mình ở nhân gian trôi qua như thế nào cũng không sao cả.

“Nói thật, quỷ này rời khỏi cậu, cũng là chuyện tốt, cậu thủy chung là người, lẽ ra phải lấy vợ sinh con mới đúng.” Lý Lục thì thầm một câu, tiếp theo lại thở dài.

“…” Sở Tuyên lộ ra bộ dạng mất hồn mất vía, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, lại khiến hắn không phân rõ rốt cuộc bản thân mình, nên làm gì.

Không sai… người quỷ khác đường, tách ra với Hoắc Vân Thâm chưa hẳn là chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, trong ngực như treo một bao đồ nặng trịch.

Sở Tuyên đứng lên, nói: “Tôi biết, chỉ cần tôi còn sống, tôi cùng y thủy chung không có kết quả tốt. Tôi không sợ bởi vì y mà chết, nhưng tôi sợ tôi chết đi y sẽ khó chịu. Về sau y có cuộc sống của y, hy vọng y tại nơi đó trôi qua vui vẻ. Nếu tôi chết biến thành quỷ, tôi liền đi tìm y.”

Dứt lời, cuối cùng nhìn thoáng qua Hoắc Vân Thâm trong tay Lý Lục, dứt khoát dời bước rời khỏi chỗ bọn họ.

“Này, ba năm sau, nhớ rõ! Cậu nghĩ cho kỹ có muốn tới hay không!” Lý Lục hô theo bóng lưng của hắn, kỳ thật… kỳ thật… ở chỗ đó người cùng quỷ có thể ở chung.

Lý Lục từ trước đến nay luôn phản đối người quỷ ở chung, quyết tâm không nói cho Sở Tuyên biết.

Nếu Sở Tuyên có thể trở lại làm một con người bình thường, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều bát tự quá xấu, dễ dàng gặp chuyện không may…

“Ai ai! Đừng đi nhanh như vậy, có đồ tốt cho cậu!” Lý Lục nghĩ đến bát tự Sở Tuyên, vội vàng cởi xuống túi gấm bên người, dùng sức ném cho hắn.

Vật này là Lý Lục đang đi tìm trong khoảng thời gian này, phí hết sức của chín trâu mười hổ, hy vọng có thể giúp Sở Tuyên một chút.

“Cảm ơn lão tiên sinh! Cảm ơn ông, mong ông chăm sóc cho y!” Sở Tuyên mang theo túi gấm, vẻ mặt đầy cảm kích, hắn nghĩ, may mắn lớn nhất của đời này chính là gặp được Lý Lục cầm tiền đồng đi mua bánh bao.

Về sau, sau này còn gặp lại.

Hoắc Vân Thâm, sau này còn gặp lại.

Sở Tuyên đi rất nhanh, hắn sợ mình hối hận, sợ mình quay lại cầu Lý Lục, để Lý Lục dẫn mình theo cùng.

Thế nhưng hắn không thể.

“Thật xin lỗi…” Hắn đối với bầu trời ánh nắng rực rỡ, thì thào nói, bởi vì nhớ tới đêm đó, tại quỷ ốc nói ra lời hứa hẹn với Hoắc Vân Thâm.

Hắn nói bọn họ về sau sẽ ở cùng một chỗ, hắn nói vĩnh viễn không ném đi bài vị của Hoắc Vân Thâm.

“Thật xin lỗi.”

Sở Tuyên bắt một chiếc taxi tại ven đường, vẻ mặt hốt hoàng mà trở lại nội thành.

Về lại nhà của mình, nhìn bàn thờ quen thuộc, khiến hắn cảm thấy đau lòng. Sau khi Hoắc Vân Thâm rời đi, hắn giữ bài vị của Hoắc Vân Thâm, còn tác dụng gì sao?

Sở Tuyên thầm nghĩ, cho dù không có tác dụng, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.

Đi lên trước, thành thạo rút mấy nén nhang, đốt lên cắm vào lư.

Làm xong đâu đó, Sở Tuyên lại trở về trạng thái hoảng hốt, sức lực toàn thân giống như bị hút sạch, ngồi trên ghế sopha, không biết nên làm gì.

Đối với cái gì cũng không có hứng.

Giống như thứ quan trọng nhất đã không còn, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?

Không, đừng như vậy, Sở Tuyên.

Sở Tuyên chống trán, nội tâm chia ra làm hai nửa, một là lý trí của hắn, một là cảm tính của hắn.

Lý trí của hắn rất rõ, tách ra với Hoắc Vân Thâm là sự lựa chọn tốt nhất.

Cảm tính của hắn lại điên cuồng, nếu như mình chết có phải sẽ cùng một chỗ với Hoắc Vân Thâm hay không?

Giống như rơi vào nhập ma, Sở Tuyên ngồi trong phòng khách không nhúc nhích cho đến khi màn đêm buông xuống.

“Hoắc Vân Thâm…” Một cơn gió lạnh từ ban công thổi tới, rốt cuộc lại khiến Sở Tuyên ngẩng đầu, hắn mới phát hiện màn đêm đã tới, mà mình đã ngồi nguyên một buổi chiều.

Hắn đứng lên, đưa tay mở đèn phòng.

*Tạch* một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy bức rèm theo gió bay bay.

Sở Tuyên cảm thấy cơn gió này có chỗ bất thường, có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng làm sao có thể, sao có thể là Hoắc Vân Thâm trở về.

Hắn đi qua, nhìn ra ngoài một chút, không có gì. Có chút mất mát đứng trong chốc lát, hắn đóng cửa sổ lại.

Thất vọng quay người, rồi lại nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đứng trước mặt mình.

“Hoắc Vân Thâm!” Sở Tuyên lộ vẻ kinh ngạc, hoặc là nói quá sợ hãi, không phải y theo Lý Lục đi rồi sao? Vì cái gì còn chưa đi? Lý Lục đâu?

Rất nhiều câu hỏi, cứ nghẹn trong cổ họng hắn không ra được… hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn qua, hai mắt tối om không có cảm xúc của Hoắc Vân Thâm.

“Tiên sinh, anh nói dẫn tôi về nhà, tôi tỉnh lại nhưng không thấy anh đâu.” Trong mắt quỷ kia, chưa đầy tức giận của ủy khuất cùng bị lừa gạt.

“Tôi… tôi…” Sở Tuyên lùi về sau hai bước, bắt buộc chính mình lạnh mặt, nói: “Cậu đi cùng lão tiên sinh đi, ông ấy sẽ cứu cậu. Ở chỗ này của tôi, sẽ không có kết quả tốt.”

“Tôi đi theo ông ta, sau đó cùng tiên sinh từ nay về sau mỗi người một phương?”

“Cậu không đi với ông ấy, cậu sẽ hồn bay phách tán, tình huống của cậu, rốt cuộc cậu có biết không?” Sở Tuyên cắn răng, quyết tâm nói: “Cậu đi đi, đi qua bên kia tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, lão tiên sinh nói, đó mới là chỗ của cậu.”

“Tôi không muốn đi.” Hoắc Vân Thâm đi về phía hắn hai bước, muốn đến gần hắn.

“Đừng tới đây.” Sở Tuyên thấy y không chịu đi, nóng vội không biết làm gì, nhưng Hoắc Vân Thâm theo mình ở lại đây tiếp tục sinh hoạt, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, chuyện đã rõ ràng như vậy vì cái gì y còn không hiểu? “Hoắc Vân Thâm, tôi là người, cậu là quỷ, cậu tội gì đi theo tôi? Tôi với cậu là không thể nào a, chẳng lẽ cậu không thấy, tôi và cậu lần đầu tiên lên giường liền già mất mấy tuổi, tôi còn có bao nhiêu cái mười năm cho cậu tiêu hao?”

“…” Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm, lộ ra biểu tình bị thương.

Sở Tuyên nói đều là thật, đâm đau trái tim của y. Y hận mình là quỷ, y hy vọng bản thân còn sống biết bao nhiêu, nếu như còn sống thì tốt rồi.

“Đi đi, cậu đi đi!” Sở Tuyên quay mặt qua một bên, không nhìn y.

“Tiên sinh.”

“Có phải cậu muốn tôi trở mặt với cậu mới bằng lòng tời đi, hả?” Sở Tuyên lại nhìn y, trong ánh mắt đã không còn ôn nhu, chỉ có bức thiết muốn y rời đi.

“Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi.” Quỷ kia cười nói: “Anh là thích tôi a, để tôi làm bạn với anh ba năm, ba năm sau đó, tôi sẽ rời đi.”

“Ba năm?” Sở Tuyên bật cười: “Tại sao tôi phải để cậu bên cạnh tôi ba năm?” Y còn có thể chèo chống ba năm sao? “Cậu cút đi! Tôi chỉ mong sớm thoát khỏi cậu, cậu có biết không?”

“…” Hoắc Vân Thâm hơi mở to mắt, nhìn hắn.

“Chẳng lẽ cậu đã quên, tôi là vì cái gì mới đi cùng cậu? Là cậu ép buộc tôi, có nhớ không? Cậu cho rằng tôi nguyện ý ở cùng một chỗ với một con quỷ sao? Nếu như không phải cậu ép buộc tôi, tôi hiện tại đã kết hôn rồi!” Sở Tuyên lạnh lùng nói với y: “Đừng nên hy vọng xa vời, bây giờ lập tức đi đi, lập tức cút ra khỏi cánh cửa này!”

Hoắc Vân Thâm thì thào: “Tiên sinh bảo tôi cút?” Y không thể tin nổi mà nhìn Sở Tuyên, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, khiến người ta không đành lòng nói tiếp.

Y cho rằng mình cùng Sở Tuyên, là lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngay từ đầu Sở Tuyên không hề chấp nhận mình.