Chương 25

Câu nói của Hoắc Vân Thâm, lại khiến Sở Tuyên cảm thấy tuyệt vọng không thôi, cả người lâm vào tan vỡ.

Hắn không biết làm thế nào cho phải, hắn không hề muốn kết quả này!

Dưới sự thúc đẩy của cảm xúc mãnh liệt, Sở Tuyên cầm điện thoại lên, gọi cho Từ đạo sĩ: “Anh Từ, anh phải giúp tôi một chút… tôi thật sự chịu không nổi!”

“Sở Tuyên, làm sao vậy?” Từ đạo sĩ bị hắn làm cho hoảng sợ: “Cậu cứ bình tĩnh trước đã, từ từ nói.”

“Tôi…” Sở Tuyên khó có thể mở miệng, chỉ nói: “Kỳ thật khế ước không có tác dụng gì, căn bản là không thể trói buộc được y đúng không?” Sở Tuyên vô cùng ủy khuất nói: “Sau khi kết thúc minh hôn với y, tôi phát hiện y nghĩ thế nào liền làm thế ấy, căn bản không nghe ý kiến của tôi… anh Từ, tôi chịu đủ rồi… chuyện y muốn tôi làm thật sự tôi làm không được, tôi có thể ly hôn với y không?”

Nghe hết lời tâm sự của Sở Tuyên, Từ đạo sĩ cũng là trán đầy sọc đen, ở đâu lại tới một lệ quỷ khó đối phó như vậy, lại muốn cầu chủ nhân lên giường với mình… cũng thật là, trách không được Sở Tuyên phát điên.

May mắn tính tình Sở Tuyên không nóng nảy, không hấp tấp, nếu đổi lại là khách hàng của anh gặp phải loại chuyện này, đã sớm tới nhà nhờ trợ giúp.

“Tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng trước tiên cậu cần phải bình tĩnh lại, không phải cứ nói ly hôn liền ly hôn a, phải cân nhắc lợi – hại, hậu quả, tình cảnh hiện tại của cậu đã quá tệ rồi, nếu như cậu ly hôn, ngay cả chết cũng không để ý sao?” Từ đạo sĩ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tôi thấy, quỷ kia là thích cậu, nhưng mà cậu yên tâm, qua mấy năm nữa, cậu là muốn y tìm mình, y cũng sẽ không tìm.”

Bởi vì cái gọi là hồng nhan khô cốt*, quỷ cũng sẽ có mới nới cũ, xem trọng bề ngoài.

(*Hồng nhan khô cốt là lời Phật: cái gì hồng nhan, đảo mắt chính là xương khô, cái gì đỏ thắm, đảo mắt chính là hoang tàn. Ý cảm khái thời gian trôi cực nhanh, nuối tiếc thời gian đã mất.)

Hiện tại Sở Tuyên trẻ tuổi tuấn tú, tinh lực tràn trề, quỷ đương nhiên thích.

Chờ Sở Tuyên qua ba mươi, năng lực ở phương diện kia giảm sút, quỷ kia dĩ nhiên sẽ yên tĩnh rồi.

“Anh đây là đang thật sự nghĩ kế giúp tôi sao?” Nghe xong lời anh nói, Sở Tuyên càng suy sụp, vẫn dở khóc dở cười, đây đều là chủ ý quỷ gì? “Không được, tôi thật sự làm không được, chỉ cần nhìn thấy mặt tôi liền… tôi lại không được…”

“Nhìn thấy mặt không được, vậy tắt đèn a, tắt đèn mọi vật đều chung một dạng, đạo lý này về sau cậu sẽ rõ, không tin hả? Cứ việc thử xem.”

Thanh niên chưa từng ăn mặn, chính là vội vàng hấp tấp như vậy.

Từ cách nhìn của Từ đạo sĩ, cũng chỉ là ‘làm’ mà thôi. Khác nhau ở chỗ, cùng người, hay là cùng quỷ.

“Tôi thật sự không chấp nhận được đề nghị của anh, không nghĩ tới khẩu vị của anh nặng như vậy.”

“Gặp qua nhiều chuyện, không muốn khẩu vị nặng cũng không được. Thời thế tạo anh hùng, tôi cũng không phải vừa ra đời đã có khẩu vị nặng như vậy. Sở Tuyên a, con người đều là do hoàn cảnh tạo nên, cậu vượt qua được, chính là đạt được thành công rồi đấy.” Cuối cùng Từ đạo sĩ khuyên hắn một câu: “Đừng để đôi tay kia giúp cậu đi tới, cậu vẫn là nên tự mình đi trước hai bước..”

“Anh Từ…” có ý gì?

“Tóm lại, phải tỉnh táo, đừng hấp tấp. Người ta vẫn còn ở bên này, trong đầu không được phép nghĩ đến thứ khác, đến lúc đó có thể khiến cậu dễ chịu. Được rồi, nói đến đây thôi, tự mình cảm nhận đi. Gần đây tôi bận việc, lát nữa còn phải đi nhặt xác cho một cô hồn dã quỷ.”

“Được… cảm ơn anh.”

Nói đến đây, liền cúp máy.

Sở Tuyên cũng bình tĩnh lại, hắn nghĩ, mấy ngày qua bản thân hết lần này tới lần khác gặp phải quỷ, bị dọa không hề nhẹ, khả năng tinh thần không ổn định, chờ ngẫm lại đã rồi hẵn nói.

Nhưng mà những lời vừa rồi, khẳng định Hoắc Vân Thâm nghe thấy được.

“…” Vừa rồi Sở Tuyên giận điên lên, căn bản không nghĩ tới cái này, bởi vì đã tốt tư tưởng chuẩn bị cắt đứt với Hoắc Vân Thâm.

Hiện tại thay vào đó chính là lúng túng, không dám tìm Hoắc Vân Thâm nói chuyện.

Vì vậy không khí trong phòng, cứ trầm mặc lại lúng túng như vậy.

Cuối cùng Sở Tuyên nhấc chân, quyết định đi toa lét.

Vừa mới cởϊ qυầи, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tấm gương, liền phát hiện một bóng người đứng bên cạnh mình.

Nhìn thoáng qua, hình ảnh vẫn xấu xí khủng bố như cũ, nhìn thấy mà giật mình.

Sở Tuyên nuốt nước miếng, đứng ngay đơ, quên mất cả tiểu.

“Tôi…vừa rồi… giận quá… cậu… đừng để ý.”

Lắp ba lắp bắp mở miệng, nói xin lỗi, hô hấp lạnh lẽo, từ xương cụt, chạy thẳng lên vai…

Bất đồng với khuôn mặt xấu xí, tay Hoắc Vân Thâm không khủng bố, chỉ là màu xám trắng, phủ kín một tầng tử khí, không chút sự sống.

Hơn nữa xúc cảm rất lạnh, dán trên cần cổ nóng ấm, bởi vì nó mà mạch đập trở nên chậm lại, trái tim rồi lại vì nó mà nảy không ngừng.

Thịch thịch… thịch thịch.

Y có thể ăn lệ quỷ, y mặt mũi hung dữ, có tức giận hay không? Đang vui hay không vui?

Sở Tuyên lần đầu cảm giác được, uy hϊếp đến từ Hoắc Vân Thâm, là như vậy, khiến người ta tràn ngập sợ hãi, ớn lạnh.

Cố nén lại tiếng hít thở, để che dấu tâm trạng sợ quá độ của mình.

Trong cơn khẩn trương, Sở Tuyên vậy mà tiểu ra, tiếng nước phá vỡ trầm tĩnh, cũng đúng lúc giải trừ khủng hoảng.

Nguy hiểm vừa rồi phảng phất như không tồn tại, bóng dáng trong gương, cũng nháy mắt khôi phục lại trạng thái vô hại.

Vừa rồi y muốn làm gì?

Sở Tuyên vừa nhớ lại, da đầu cảm thấy tê rần, đầu gối nhũn xuống.

Sau khi tiểu xong, hắn kéo quần lên, nghĩ một chút, vòng qua người Hoắc Vân Thâm, trở về phòng ngủ lấy đồ tới đây tắm.

Có lẽ, quỷ kia vẫn ở lại phòng tắm, nhưng mà không ai quản được nhiều như vậy.

Sở Tuyên giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cởϊ qυầи áo, đứng dưới vòi hoa sen, vẻ mặt lại căng cứng.

Xem ra không có hy vọng, nhưng thật ra trong lòng vẫn suy nghĩ, lời nói khích lệ của Từ đạo sĩ.

Đi nhanh hai bước sao?

Như thế nào mới có thể đi nhanh hai bước?

Sở Tuyên không biết, hắn kỳ thật chính là loại người sống theo khuôn phép. Chuyện trái đạo đức nhất của đời này, chính là đối xử bất kính với cha mình.

Trừ điều đó ra cái gì cũng không có, mà kết minh hôn cũng do người khác thúc đẩy, không thể làm gì khác để thay đổi.

“Đi như thế nào…” Sở Tuyên thì thào tự hỏi, không cách nào nghĩ ra được hai bước này phải đi như thế nào.

Khi ý thức được, Hoắc Vân Thâm cũng không phải vô hại. Sở Tuyên nói cũng không nói nổi, lời xin lỗi cùng nhận sai.

Hắn giống như con thú bị nhốt, chiến đấu với bản thân, cười nhạo quá khứ của mình.

Cũng mất đi du͙© vọиɠ trao đổi với Hoắc Vân Thâm.

Rốt cuộc hắn cũng rõ ràng, tại quyền lực tuyệt đối trước mặt, nói nhiều hơn nữa cũng là lời dư thừa.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, cả linh hồn đều run rẩy.

Đóng vòi sen, Sở Tuyên buông tha cho ý nghĩ mặc đồ, hắn quấn một cái khăn lông, bộ dạng chán chường đi vào phòng.

Nằm xuống giường lớn, chờ con quỷ kia kéo mình vào bóng tối.

Khăn tắm dần rời khỏi người, Sở Tuyên co quặp ngón chân, nhịn xuống ý niệm đá bay thứ kia trong đầu, tùy ý y vuốt ve chân của mình… Từ mắt cá chân cho đến bắp đùi, rong ruổi như có như không.

Về sau, y đi thẳng vào vấn đề.

Sở Tuyên bắn lên tay y, sau đó một lúc lâu, bờ môi vẫn chưa bị chạm vào, rốt cuộc bị liếʍ hôn…

“Cậu.. a…”

Xúc cảm mềm mại, không giống thứ đã nhìn thấy, chẳng lẽ… tinh khí vừa rồi khiến cho y khôi phục được một phần rồi?

Sở Tuyên mang theo nghi hoặc, bị ép xuống giường tiếp tục hôn. Mà da thịt lạnh lẽo của quỷ kia, lạnh đến nỗi khiến hắn run lên.

Lạnh quá.

Quỷ kia rồi lại cầm tay Sở Tuyên, đặt lên lưng mình… cảm giác trơn mịn trong tay quả thật, bức điên Sở Tuyên rồi, hắn dĩ nhiên không muốn ôm eo quỷ kia, bàn tay vẫn nắm chặt thành đấm.

Vốn tưởng rằng như thế có thể trốn được, kết quả quỷ kia rồi lại mạnh mẽ mở ngón tay Sở Tuyên ra… Như vậy coi như xong đi, y vậy mà không đặt lên lưng mình, mà là đặt lên ngực mình…

Lần đầu tiên Sở Tuyên nhìn thấy một con quỷ không biết xấu hổ như vậy, lập tức đỏ mặt rụt tay lại. Trong lúc động rồi lại vô tình chạm phải hạt cứng trước ngực Hoắc Vân Thâm, cả người đều không xong rồi.

Hắn giằng co, nhưng một tay bị giữ chặt, không thể động đậy.

Về sau quỷ kia dán sát cả người vào Sở Tuyên, hai người ôm nhau, lăn vào trong chăn.

“Đừng…” Sở Tuyên rụt tay lại, không muốn vuốt ve thân thể của quỷ kia, quỷ kia rồi lại kéo tay của hắn, qua lại trên người mình.

Tuy rằng làn da bóng loáng, nhưng lại lạnh lẽo chịu không nổi, tử khí, một chút du͙© vọиɠ cũng không có.

Đây không phải diễm ngộ, đây là kinh hãi!

Đặc biệt là quỷ kia, vậy mà dùng mông cọ cọ thằng nhỏ của mình, có ý gì không cần nói cũng biết.

Thế nào đi nữa Sở Tuyên cũng sắp khóc rồi: “Cậu dùng tay cũng được, dùng miệng tôi cũng chịu, nhưng mà đừng như vậy.. thật sự… tôi sẽ bị cậu dọa mềm…”

Khi thật sự tiến vào nơi kia, địa phương lạnh buốt chặt khít, Sở Tuyên nhưng lại không mềm, hắn một đường cứng ngắc… cùng dùng tay nâng mông quỷ kia, tự mình động một hồi.

“Cậu chính là muốn như vậy, đúng không? Như vậy đã hài lòng chưa, có phải rất thoải mái hay không?” Sở Tuyên mang theo tâm tình phức tạp kết thúc kiếp sống xử nam của mình, lần đầu tiên giao cho một con quỷ, còn là một nam quỷ không có mặt.

Quỷ kia trèo lên người hắn, hai đùi vòng qua eo, không nói tiếng nào.

“Đúng rồi, cổ họng cậu không tốt, sẽ không nói …” Sở Tuyên mang theo ác ý vũ nhục, nói: “Có phải tôi lên giường với cậu nhiều lần, cậu sẽ tốt hơn? Tôi đây… bắn thẳng vào miệng cậu, như thế nào?”

Không phải y muốn sao… vậy cho y là được?

Nói xong những lời này, Sở Tuyên cho là mình sẽ hả giận, nhưng không có, tâm tình của hắn càng lúc càng khó chịu.

Đối với người khác mà nói, có thể dùng lời nói độc ác để phát tiết, nhưng Sở Tuyên không phải, dùng lời độc ác, tổn thương đầu tiên chính là bản thân hắn. Hắn cũng không nguyện ý chửi bới người khác, cho dù đối phương là Hoắc Vân Thâm.

“Được rồi, hà tất phải khó coi như vậy…” Ngay cả mình cũng chịu không được chính mình như vậy.

Thời điểm đang khó chịu, trên mặt đột nhiên thêm một ngón tay, sờ tới sờ lui.

“Không được lộn xộn…” Sở Tuyên bắt lấy cổ tay y, đè lại sau lưng, tiếp tục cố gắng cày cấy, không ngừng không nghỉ.

Làm nhiều lần, bởi vì sau đêm nay, Sở Tuyên không biết bản thân có dũng khí bắt đầu nữa hay không.

Kỳ thật đến lúc sau, cả người đã chết lặng, căn bản sẽ không so đo người hay quỷ, nam hay là nữ.

Du͙© vọиɠ chiếm phần lớn ý thức, cái này là bệnh chung của đàn ông.

Hơn nữa tắt đèn, Sở Tuyên cái gì cũng không nhìn thấy. Chỉ cần cố không đυ.ng phải mặt quỷ, có thể cho rằng mình đang làm cùng một người bình thường.

“A…ư…”

Trên giường là hai thân thể một nóng một lạnh dây dưa với nhau, trong đó chỉ có một tiếng thở dốc nặng nề… tình cảnh quỷ dị mà ngọt ngào, cấm kỵ mà như lẽ đương nhiên.

Hai cánh tay xám trắng, gắt gao ôm chặt cổ người trẻ tuổi, nương theo tiếu tấu của người đàn ông phía trên, đong đưa, phập phồng.

Nhịp khúc khi dịu dàng chậm rãi, khi thì kích động dâng trào, khiến người ta sa đọa.

Khuôn mặt y, vẫn luôn giấu vào bóng tối, không dám nghênh đón ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào.

Thân thể ấm áp, đè lên thân thể lạnh buốt của y, nặng nề mà vững vàng, nhiệt tình mà mang theo từng giọt mồ hôi.

Cuối cùng bắn ra, Sở Tuyên mệt lả nằm xuống người Hoắc Vân Thâm, hô hấp kịch liệt, dư vị kéo dài.

Kích động của hắn, cùng không có hô hấp, không có tim đập, thân thể lạnh như băng của người phía dưới, hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Giống như chứng minh cùng làm với Sở Tuyên, chỉ là một thi thể.

Sở Tuyên rời khỏi người quỷ kia, không dám bật đèn, cũng không dám nhìn kỹ, hắn chỉ kéo chăn, phủ lên người mình.

Đối mặt với bức tường, phía sau là thi thể lạnh lẽo kia.

Mà chính mình vừa mới ôm thi thể lạnh như băng, làm vô số lần…

Lòng Sở Tuyên lạnh giống như nước suối tháng chạp (*tháng 12 âm lịch), thật lạnh thật lạnh… Thậm chí cảm thấy trước mặt cũng lạnh lẽo…

Vừa cùng Hoắc Vân Thâm mây mưa không ngừng, Sở Tuyên vốn cho rằng mình ngủ không được, tâm phiền ý loạn. Kết quả lại là mệt mỏi, cũng không muốn nhớ lại mọi thứ, mí mắt dần nặng trĩu, cuối cùng từ bỏ.

Cũng không nhìn thấy, quỷ nằm sát bên cạnh, hấp thụ ấm áp của hắn, lẳng lặng cùng hắn qua một đêm này… Dù sao, quỷ không có hô hấp, cũng không có tim đập, càng sẽ không ngủ.

Y nằm trên giường, đơn giản là nằm trên giường cùng Sở Tuyên.

Một đêm này Sở Tuyên ngủ rất sâu, ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài vẫn là trời đầy mây. Trong phòng phủ tấm rèm dày, thoạt nhìn không khác cảnh đêm là bao.

“A…” Hắn cử động thân thể một đêm không nhúc nhích, cảm thấy có chút thoát lực, cả người lười biếng… chính là không muốn nhúc nhích.

Lấy ra điện thoại trong ngăn kéo, kinh ngạc phát hiện đã 9:30 rồi, vội vàng gọi điện cho chủ nhiệm Trình, xin phép nghỉ.

Vì việc này, Sở Tuyên áy náy mà liên tục nói xin lỗi.

Từ khi hắn làm việc ở bệnh viện đến nay, số lần đi muộn cùng xin nghỉ rất ít, mà trong một tháng ngắn ngủi này, vậy mà liên tục xảy ra nhiều lần.

Đặt điện thoại xuống, Sở Tuyên quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ngồi trước bàn trang điểm.

Y không phải đang chải tóc, mà là cúi đầu không biết nhìn cái gì. Bởi vì góc độ cùng ánh sáng, ngay cả mặt y cũng không nhìn thấy.

Sở Tuyên vén chăn, cầm lên khăn tắm bên cạnh quấn mình lại, đi tới.

Lúc này Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu, rốt cuộc lộ ra khuôn mặt.

“Đừng chơi cái này.” Sở Tuyên đưa tay lấy lại kiếm chước tâm trong tay y, bỏ vào ngăn kéo: “Rất nguy hiểm, ngày hôm qua tôi dùng nó để gϊếŧ quỷ…”

Ngẩng đầu, mới nhìn rõ cái trán trơn bóng sạch sẽ… mặt của y…

“Cậu… mặt của cậu, tốt rồi hả?” Nhìn kỹ, nhưng lại không tốt hoàn toàn. Từ trán bên trái cho đến giữa má, có một mảng cháy đen, chỉ sợ đó là nơi nghiêm trọng nhất, gần như thấy cả xương.

Hoắc Vân Thâm giơ tay lên, dùng ngón tay vuốt ve nơi xấu xí nhất của mình, sau đó nâng mắt, đứng thẳng trước gương.

Y nhìn thấy chính là một gương mặt thanh nhã đoan chính, cặp mắt đào hoa, lông mày viễn sơn*, mũi thẳng, môi hồng răng trắng… Chỉ có má trái, vẫn kinh khủng như cũ, phá hủy cả thẩm mỹ của khuôn mặt.

(*远山眉 lông mày dài nhỏ hơi nhếch, màu sắc nhạt, xinh đẹp thanh thoát.)

Sở Tuyên cũng nhìn thấy gương mặt này, nhưng hắn lại không có tâm tình thưởng thức. Bởi vì ngũ quan rõ ràng là rất đẹp, nhưng lại tràn đầy tử khí cùng quỷ dị. Ví dụ như cặp mắt đào hoa kia, không có chút ánh sáng, ngược lại tối đen, bên trong dường như có bàn tay tái nhợt, thời điểm nhìn thẳng vào mắt người, dường như lúc nào cũng có thể lao tới, kéo người ta vào vực sâu.

Gương mặt thanh tú của y, xám trắng đến quá đáng, ngay cả môi cũng vậy.

Sở Tuyên nhìn, đôi môi đã nhiều lần hôn qua, cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng. Hắn chợt rũ mắt, phát hiện bất tri bất giác đã nín thở thật lâu, vậy mà đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

“Đừng nhìn nữa, về sau rồi sẽ tốt thôi.” Sở Tuyên mở miệng dời đi lực chú ý của Hoắc Vân Thâm, hắn phát hiện, dường như quỷ này rất để ý vết sẹo trên mặt, chỉ khi nhìn qua vết sẹo mới lộ ra ánh mắt kinh khủng.

Quả nhiên Hoắc Vân Thâm hạ tay xuống, cầm lược, vẻ mặt bình tĩnh chải đầu.

Y có một mái tóc dày rậm đen nhánh, không quá dài cũng không tính là ngắn. Sau khi chải gọn, khiến người ta có một loại hơi thở lãng mạn khó mà diễn tả nổi.

Dường như y không phải đang chải đầu, mà là đang.

Là…

Sở Tuyên không dời được ánh mắt của mình, hắn giống như bị niệm chú, chỉ có thể nhìn gương, tiếp tục nhìn vào gương.

“Hoắc… Hoắc Vân Thâm… tôi… cậu trước, ngồi cứ ngồi đây một lát, tôi đi… đi toa lét một chút…”

Nện từng bước nặng nề, Sở Tuyên giống như chạy trốn rời khỏi phòng ngủ, xông vào toa lét, khóa mình lại bên trong.

“…” Hắn ngồi trên bồn cầu, cả người giống như bị hút khô khí lực, không còn sức để đứng lên.

Vi sao lại như vậy?

Rõ ràng khuôn mặt quỷ kia đã khôi phục bình thường, Sở Tuyên lại phát hiện gương mặt hiện tại này so với thời điểm còn xấu xí càng khiến người ta sợ hãi hơn… Rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ là lỗi giác của mình?

Quá mệt mỏi cho nên cảm nhận có chỗ sai?

Đúng, có khả năng chính là như vậy, một gương mặt dễ nhìn, sao có thể kinh khủng hơn gương mặt bị hủy dung được?

Sở Tuyên vuốt mặt, cảm thấy mình quá khẩn trương, như vậy cũng không tốt, hắn vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình.

Hắn liền giữ vững tinh thần như vậy, nhanh chóng tắm rửa, sau đó quấn khăn ra ngoài.

Về đến phòng, lén lút liếc thấy quỷ kia vẫn ngồi ngẩn người, Sở Tuyên đi sau lưng y, đến trước tủ quần áo mở tủ ra. Lấy ra một bộ đồ màu sắc ấm áp mặc ở nhà, bắt đầu thay quần áo.

Từ trong gương, quỷ kia có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Sở Tuyên.

Y không còn ngẩn người, mà tập trung nhìn vào tấm gương.

Sở Tuyên đột nhiên dừng lại động tác, quay đầu, phát hiện một màn này, hắn không khỏi nhớ tới lời nói của Từ đạo sĩ, quỷ này, chẳng lẽ thật sự thích mình?

Mặc quần vào, Sở Tuyên đi qua, làm như không có chuyện gì mà dùng tay chạm lên bả vai Hoắc Vân Thâm: “Ban ngày bên ngoài có ánh sáng mặt trời, tốt nhất là cậu ở nhà đợi tôi, tôi ra ngoài chợ một chuyến.”

Đi ra tới cửa, Sở Tuyên khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên phát hiện ánh mắt nam quỷ kia, vô cùng chuyên chú đặt trên người mình.

Ngang qua bàn thờ trong phòng khách, thói quen thắp một nén nhang, thuận tiện dọn sạch những hoa quả héo trên bàn, trở về mua mấy món mới.

Hắn cầm theo bịch rác đen xuống lầu, thời điểm chờ đèn xanh ở ven đường, tình cờ cho tay vào túi.

“…”

Một cây lược gỗ nằm trong túi áo khoác.

Y vẫn theo ra ngoài.

Tỷ lệ đυ.ng lệ quỷ ban ngày rất nhỏ, Sở Tuyên không rõ y đi cùng để làm cái gì, nhưng vẫn cảm kích sự quan tâm (bảo vệ miếng ăn) của y.

Bước một bước thật dài, băng ngang qua đường, đến cửa hàng đối diện ăn một phần ăn sáng.

Sở Tuyên cầm sữa đậu nành nóng hổi, đặt bên miệng uống một ngụm, nhân tiện chờ nhân viên cửa hàng thối tiền lẻ.

“Anh ấy là bác sĩ đó, tướng mạo thật đẹp…”

“Thanh niên tài tuấn, đoán chừng là có chủ rồi.”

“Nói không chừng…”

Nhận tiền lẻ từ cô gái: “Cảm ơn.” Sở Tuyên ném mấy đồng tiền vào trong túi áo đựng lược gỗ, nghe thấy hai tiếng giòn vang, không biết tại sao lại muốn cười.

Trên đường trở về xách theo hoa quả tươi cùng nguyên liệu nấu ăn, mưa bụi lắc rắc, trên đường hết sức an tĩnh.

Thời điểm đi qua hẻm nhỏ, một cái xác nữ tóc dài máu me đầy người bay trong không trung, cản trở Sở Tuyên đã đi được nửa đường.

“…” Bên người có một lệ quỷ, loại tình huống này căn bản không cần tự mình ra tay: “Cái đó… cậu tự xử lý đi.”

Sở Tuyên đi thẳng qua dưới chân xác nữ, sau lưng trước mặt xảy ra chuyện gì hắn không biết, cũng không có ham muốn quay đầu nhìn.

Về đến nhà mở ra cửa, rồi lại nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đoan chính ngồi trong phòng khách.

“…” Đang tập làm quen với cuộc sống như vậy, Sở Tuyên.

Hắn hít một hơi thật sâu, đi vào phòng bếp cất đồ trước, sau đó rửa sạch hoa quả, đi ra bày lên bàn.

“Hôm nay ra ngoài trời, cậu không sợ…” Hắn đưa lưng về phía quỷ, vừa bày vừa nói.

“Ừm.” Một tiếng nói truyền đến.

Tay của Sở Tuyên, đột ngột dừng lại, khó khăn cầm lấy quả táo, không để nó rơi xuống.

“Cổ họng cũng khá, vậy thật tốt…” Tiếng nói nhỏ đến độ không dễ gì nghe được, mà trên mặt lại so với hồi nãy trắng đi một chút: “Tôi… tôi đi pha trà, pha trà uống.”

Một lần nữa ngồi đối diện với Hoắc Vân Thâm, Sở Tuyên cúi đầu, hai tay lại bận rộn pha đồ uống… Tay nghề pha trà của hắn rất tốt, động tác lưu loát, giữa lông mày trầm tĩnh mà bao hàm sầu lo.

Rót hai tách trà, đẩy một tách cho Hoắc Vân Thâm.

Hắn không biết Hoắc Vân Thâm có thể uống hay không, không uống, từ đầu tới cuối chỉ cầm tách trà của mình gϊếŧ thời gian.

Rốt cuộc đã cảm thấy đủ rồi, Sở Tuyên đặt tách trà xuống đứng lên: “Tôi đến phòng đọc sách một lát, cậu cứ tự nhiên đi.”

Hoắc Vân Thâm đưa mắt tiễn hắn đi, nghe thấy tiếng khóa trái yếu ớt.

Con ngươi giãn ra, một hơi thở nặng nề thối nát, dùng y làm tâm điểm, tùy ý tản ra xung quanh, lượn lờ. Khiến người ta dường như ngửi được mùi của đất mộ, lá rụng tích lũy nhiều năm, hư thối trong đất, bị nhiệt độ không ấm không nóng của ánh mặt trời chiếu rọi, là loại mùi vị khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Giữa trưa mười hai giờ, phòng khách không một bóng người.

Sở Tuyên ra khỏi phòng đọc sách, bắt tay vào nấu cơm cho mình ăn.

Hắn mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ngồi bên trong, mà rèm cửa vẫn không vén lên.

“Tôi đi nấu cơm, cậu có ăn không?”

Rời khỏi phòng ngủ, Sở Tuyên đi đến cửa sổ trong phòng khách, buông xuống bức rèm dày, che khuất ánh mặt trời chói chang.

Trong phòng liền tối sầm lại, hắn đưa tay mở đèn lên.

Nhìn thấy quỷ kia đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn thẳng về phía mình, môi mỏng tái nhợt lần đầu tiên mở ra: “Sở Tuyên.”

Giọng nói réo rắt này dĩ nhiên là lần đầu tiên nghe qua, Sở Tuyên sẽ không nhớ được đêm hôm đó, nghe thấy con quỷ này gọi tên mình. Hắn đắm chìm trong ảo giác, cho rằng nhào về phía mình chính là con quỷ kia.

Về sau lệ quỷ bị Hoắc Vân Thâm gϊếŧ chết, cứu mình ra.

“Ừm.”

Sở Tuyên mang lên hai bộ bát đũa, đặt lên bàn cơm.

Một bộ là trống không, một bộ là của mình.

Nhớ rõ Từ đạo sĩ đã từng nói với Sở Tuyên, nếu như qua nhà người ta làm khách, nhìn thấy tình huống như vậy, vậy nhà kia nhất định nuôi quỷ. Nhớ lấy không nên hỏi nhiều, xem như mình không phát hiện.

Bởi vì không biết quỷ nhà đó tính tình như thế nào, nếu như đúng lúc gặp phải quỷ nóng nảy không tốt, không cẩn thận phạm vài kiêng kỵ của nó, vậy thì hỏng.

Nhẹ thì tiểu đả tiểu nháo, nặng thì gặp tai nạn chết người.

Nghĩ vậy, Sở Tuyên nâng mắt nhìn phía đối diện, y xem như là quỷ nóng tính đi?

Một ít cơm cùng đồ ăn, ở trong bát bên đó biến thành màu đen.

Sở Tuyên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà dọn dẹp bát đũa, cố ý không đổ vào thùng rác, mà đổ vào bồn cầu, gạt nước cho trôi đi.

“…” Cầm bát quay người lại, Hoắc Vân Thâm cầm điện thoại đứng ngay trước mặt, khiến Sở Tuyên giật bắn mình.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm giật mình, hắn lau tay nhận điện thoại đang đổ chuông, người gọi tới vậy mà là bác sĩ Bạch… Lúc trước đi cô có nói là đi dời phần mộ, không biết về sau như thế nào.

“Sở Tuyên!” Tiếng kêu lo lắng của cô gái truyền ra từ điện thoại: “Cậu hãy nghe tôi nói, tôi gặp phải phiền toái, nhanh giúp tôi tìm Từ đạo sĩ, bảo anh ấy mau chạy tới Thạch Kỳ, trong vòng hai ngày không đến tôi liền chết ở đây!”