Chương 12: Động phòng

Sở Tuyên phát hiện sắc mặt Từ đạo sĩ phía đối diện không thích hợp, hắn cũng không phải đồ ngốc, nhất định Từ đạo sĩ thấy được thứ gì không tốt lành. Vì vậy liếc mắt qua, không hoàn toàn xoay đầu, chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, cái lạnh thấu xương dính sát da mình.

Đồng

thời thi thể trên lưng đè nặng vai, khiến người ta có một loại cảm giác khủng hoảng, giống như sắp bị y đè xuống địa ngục, vĩnh viễn làm bạn cùng y.

“Anh Từ…” Ngón tay Sở Tuyên run run cầu cứu, động tác gấp gáp cởi bỏ dây thắt, nhưng càng gấp càng rối, làm thế nào cũng không cởi được nút buộc kia.

“Sở lão đệ, cậu với y đã kết thúc minh hôn, kỳ thật cậu không cần sợ y.” Từ đạo sĩ bị cặp mắt âm lãnh

(*âm u lạnh lẽo)

kia nhìn đến cười khổ: “Nên sợ y chính là tôi, tôi đi đây. Cậu với y… đi vào động phòng đi, sau này tự giải quyết cho tốt.”

“Này này, anh Từ!” Sở Tuyên trơ mắt nhìn Từ đạo sĩ chuồn đi, hắn một thân một mình ở lại nơi tối đen âm u này, lòng nghĩ muốn chết cũng có rồi, tức giận nói: “Anh là cái loại người không có nghĩa khí, ngày mai tôi sẽ biến thành quỷ đi tìm anh!”

Lúc này Từ đạo sĩ đã sớm chạy trốn không thấy đâu, cũng không nghe thấy lời ngoan độc của Sở Tuyên.

Đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, cánh cổng trước mặt Sở Tuyên đóng lại, sau đó bị khóa.

Cả người Sở Tuyên run rẩy, tiếp tục hoảng loạn cởi bỏ lụa đỏ, thi thể rơi xuống đất, hắn vốn muốn chạy, nhưng cắn răng suy nghĩ một chút, lại ôm thi thể vào linh đường, đặt vào quan tài, đậy nắp quan tài lên cho y: “Tôi đi, mười lăm mười sáu rồi hãy tới tìm tôi, lúc khác thì miễn đi, dù sao tôi và cậu cũng là người quỷ không chung đường, cậu vừa xuất hiện tôi liền sợ hãi, cho nên xin cậu thương xót tôi đi!”

Nói xong Sở Tuyên muốn đi, vừa quay đầu lại, nhìn thấy phía trước có một cái bóng màu đỏ.

Giống như đúc bộ hỉ phục mới thay hôm nay, nhưng lại không phải cái bộ trong quan tài kia, mà là Từ đạo sĩ đốt cho quỷ, y vậy mà mặc vào.

Đột ngột nhìn thấy cảnh này, Sở Tuyên thật đúng là sợ tới mức hai chân mềm nhũn, gần như kêu toáng lên.

Quỷ kia đưa tay nắm chặt cổ tay Sở Tuyên, dẫn hắn ra linh đường.

Sở Tuyên hoảng hốt đi theo y, trong lòng lạnh lẽo, ra ngoài được gió thổi qua, mới có thể tỉnh táo không ít. Nhìn thấy xung quanh vẫn là khu nhà kia, nhưng đi đến chỗ sâu hơn, vào một sương phòng trước mặt.

Đẩy cửa ra, hơi thở cổ xưa ập vào mặt.

Trong phòng tối om, Sở Tuyên nhìn không rõ lắm. Hắn vừa thầm nghĩ như vậy, đã nhìn thấy một cặp nến long phượng trên bàn, vừa được thắp sáng.

Quỷ tân lang kéo hắn vào phòng, trong lúc này vẫn không quay đầu lại.

Lúc này Sở Tuyên mới cảm thấy sợ hãi, da gà bắt đầu nổi khắp người, hắn lắc đầu không chịu đi tiếp nữa, cầu xin tha: “Cậu thả tôi đi được không, tôi muốn về, cậu… mười lăm mười sáu rồi hãy tới tìm tôi được không?”

Đưa tay tách ra ngón tay của quỷ, rồi lại đυ.ng phải làn da gồ ghề.

Quỷ kia lập tức rụt tay lại, mu bàn tay của y bị hủy, giấu dưới ống tay áo màu đỏ, chỉ có đầu ngón tay còn hơi hoàn hảo.

Sở Tuyên cũng bị dọa, nuốt một ngụm nước bọt lui dần về sau, đi mở cửa: “Tôi… tôi đi nha.”

Cửa phòng làm sao cũng mở không ra, Sở Tuyên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, dùng sức kéo cửa, vẫn là mở không được.

Quỷ này hẳn là cố ý, y không muốn để Sở Tuyên đi.

Sở Tuyên hiểu rõ đạo lý này, từ sợ hãi chậm rãi chuyển thành tức giận, mỗi lần bị quỷ khi dễ hắn liền thích xù lông.

“Hoắc Vân Thâm! Cậu mở cửa ra!”

Bóng lưng màu đỏ im lặng đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Sở Tuyên không có động tĩnh.

“Cậu không giữ lời hứa, cậu lại đối với tôi như vậy, tôi…” Hiện tại Sở Tuyên cũng không muốn chết, hắn tìm tới tìm lui mấy câu ngoan độc cũng không tìm thấy lời nào thích hợp, dù sao cũng đánh không lại con quỷ này, chỉ có thể nói: “Cậu đối với tôi như vậy, tôi sẽ chán ghét cậu, hận chết cậu!”

Hắn cũng thầm hiểu, quỷ mới không sợ bị mình chán ghét.

Cho nên liền bó tay toàn tập, buồn bực dùng sức kéo cửa.

Nhưng lại không biết cái bóng màu đỏ sau lưng hắn quay đầu lại, cùng lúc đó ngọn nến trong phòng vụt tắt, trở lại một mảnh tối tăm.

“…” Trái tim Sở Tuyên nhảy dựng, sợ hãi.

Cảm giác quen thuộc bao quanh bên người, vây Sở Tuyên lại, đẩy hắn lên phía trước.

“Cậu muốn làm gì?” Sở Tuyên hỏi.

Không có người trả lời, quỷ kia đẩy hắn lên cái giường kiểu cổ, buông rèm. Lúc này ngọn nến long phượng trong phòng lại sáng, nhưng giữa phòng hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ.

“Này!” Sở Tuyên giãy giụa ngồi dậy, một bàn tay xám trắng che lại tầm mắt hắn, sau đó trên môi lạnh buốt: “A…” Rượu cay nồng đi vào, lại khiến Sở Tuyên bất ngờ không kịp chuẩn bị mà nuốt xuống: “Khụ.. khụ…”

Hắn vừa ho khan, lập tức một đầu lưỡi ướŧ áŧ tiến vào miệng.

Miệng bị ngăn chặn, trong miệng toàn là hơi thở của quỷ kia, vừa trơn vừa dính, còn hơi lành lạnh.

“A…” Sở Tuyên nhíu chặt lông mày, bị hôn đến ngã xuống giường, quỷ kia lấn lên đè hắn, một bên che mắt, một bên hôn môi.

Trong miệng Sở Tuyên đều là đầu lưỡi của quỷ kia, hắn theo bản năng dùng lưỡi mình đẩy lưỡi của quỷ kia ra, lại không nghĩ rằng lợn lành chữa thành lợn què, biến thành chơi đùa, lại khiến quỷ kia cho là hắn thích kiểu này, lại càng dùng sức hôn hắn.

Tuy rằng lưỡi quỷ lành lạnh, nhưng vẫn hôn đến Sở Tuyên nóng cả người, hô hấp nặng nhọc.

Hắn là một người đàn ông bình thường, cho dù thành tâm quả dục cũng sẽ có lúc bị kí©h thí©ɧ. Tỷ như hiện tại, liền cảm thấy vật giữa hai chân vô cùng khô nóng, dĩ nhiên là đã cương cứng.

Sở Tuyên bỏ ra sức lực thật lớn, nghiêng đầu qua từ chối nụ hôn sâu của Hoắc Vân Thâm: “Cút, đừng đυ.ng vào tôi!”

Hắn hận Hoắc Vân Thâm không giữ chữ tín! Lại dám gạt người!

Con quỷ đang đè trên người mình giống như dừng lại một chút, tiếp theo bắt đầu cởϊ qυầи áo… Động tác mang theo tàn nhẫn, dường như là đang tức giận.

Cởi là quần áo của Sở Tuyên, từng cái từng cái bị lột ra, ném xuống giường.

“A…” Bị đối xử thô lỗ, Sở Tuyên thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì không khí xung quanh bỗng chốc trở nên khủng bố, động tác của quỷ kia cũng không khách khí, hắn biết rõ da trên người mình khẳng định đã đỏ lên, bởi vì thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau nhức.

Sở Tuyên ủy khuất, vừa tức vừa khó chịu, không có biện pháp phản kháng hắn quyết định biến thành con cá chết, dùng phương thức như vậy để biểu đạt sự bất mãn của mình.

Lại một lần nữa cảm nhận khoang miệng ướt dính, Sở Tuyên nắm chặt hỉ phục dưới người, đồng thời cắn chặt răng, không để mình phát ra tiếng, đương nhiên cũng không phản kháng.

Cho dù Hoắc Vân Thâm có làm gì để trêu chọc hắn, hắn chính là nằm bất động, giống như đang chịu cực hình, ước gì mau mau chấm dứt.

Cứ như vậy hơn mười phút, khó khăn lắm mới bắn ra được, bởi vì Sở Tuyên không chút nào tập trung, cũng không thoải mái.

Dù sao đối phương muốn cũng chỉ là mình bắn tinh mà thôi, Sở Tuyên cắn răng thầm nghĩ, sau khi bắn vội vàng đẩy đầu y ra, núp ở góc giường đề phòng nhìn y.

“Như vậy cậu đã hài lòng chưa? Có thể thả tôi đi chứ?” Sở Tuyên hỏi, sau đó mới vén màn xuống giường.

Thuận tay nhặt quần trên đất mặc vào, ôm bào tử liền ra mở cửa.

Kết quả vẫn là mở không ra, Sở Tuyên dùng sức đập cửa, gầm lên: “Họ Hoắc kia, cậu mở cửa cho tôi!”

Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng rống của Sở Tuyên thì ngay cả một âm thanh cũng không có.

Quỷ kia giống như không có ở đây, nhưng Sở Tuyên biết, y tuyệt đối ở!

Chẳng qua là không để ý tới mình, ở trong góc nhìn mình thất thố gào thét, bộ dạng chật vật, y là một con quỷ ghê tởm!

“Cậu gan lắm! Cậu được lắm!” Sở Tuyên giận đến muốn khóc rồi, hắn hiện tại không phải là sợ hãi, là tức giận! Thở phì phò ngã xuống giường, kéo chăn lên: “Mấy tiếng nữa là trời sáng, tôi sẽ khiến cậu hối hận!”

Nói xong nhắm mắt lại, giống như đã làm ra quyết định.

Ánh nến trong phòng chập chờn lay động.

Một tay áo màu đỏ đưa tới, Sở Tuyên đẩy ra.

“Cút!” Sở Tuyên đưa tay mò gối trúc trên đầu giường, ném ra ngoài.

Cái gối kia lăn mấy vòng trên đất, lại trở về bên cạnh Sở Tuyên.

Sở Tuyên lạnh giọng nói: “Tôi vứt một lần nữa, cậu dám lượm nó về, chờ xem tôi làm gì cậu!”

Giống như hờn dỗi lại ném gối đi.

Lúc này không quay lại nữa.

Sở Tuyên vừa trút được giận, trong lòng dễ chịu đôi chút, nhưng nhớ đến con quỷ kia khi dễ mình như vậy, hắn bực bội xoay người, đối mặt với vách tường ngủ.

Không lâu sau, Sở Tuyên cảm thấy một con quỷ lén lút nằm phía sau mình.

“Cách xa tôi ra một chút.” Hắn cắn răng, rặn ra bốn chữ từ kẽ răng.

Quỷ kia dừng một chút, xê dịch, kéo ra một

xăn ti mét, cũng giống như không di chuyển.

Lúc này Sở Tuyên đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt chết nhìn chòng chọc bên cạnh.

Gần như là cùng lúc, hắn nhìn thấy quỷ chợt trở mình, đối mặt với phía ngoài giường, lại là một bóng lưng màu đỏ, mà trên đầu đội sẵn mũ màu đen.

Y không muốn cho mình xem mặt, trong đầu Sở Tuyên hiện lên những lời này.

Nhớ đến mu bàn tay gồ ghề của quỷ kia, không chừng trên mặt cũng là như thế, cho nên mới không dám gặp người.

Sở Tuyên cảm thấy bẽ mặt, xoay người sang chỗ khác ngủ tiếp.

Chờ đến khi hô hấp của hắn vững vàng, quỷ kia xoay người, lặng lẽ dịch sát. Đầu ngón tay xám trắng rốt cuộc mới dám từ từ lộ ra khỏi ống tay áo, vươn lên bả vai Sở Tuyên, khẽ chạm.