Chương 2: Cha là tướng quân - Cho mau khỏi bệnh

Trong sách nói về chuyện tình của Hoa Ngự cùng Hoa Doanh đại khái là miêu tả như thế này.

Hoa Doanh sinh ra có ngũ quan cực kỳ tinh xảo tuyệt mỹ, tính tình lại mềm mại ôn nhu, giọng nói vừa nhỏ nhẹ lại dịu dàng , thân hình tuy rằng xinh xắn lanh lợi nhưng phi thường yểu điệu thục nữ, Hoa Ngự yêu nhất chính là đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng khảm vào trong lòng mình.

Nàng từ nhỏ chưa từng gặp qua Hoa Ngự, trong nhà cũng không có bất luận huynh đệ hay tỷ muội, từ nhỏ đến lớn bên cạnh nàng chỉ có một lão ma ma theo hầu hạ và chăm sóc , cho nên tại thời điểm khi nghe phụ thân cho gọi nàng , nàng phi thường vui vẻ.

Hoa Doanh đối với Hoa Ngự tuy có phần sợ hãi nhưng lại cực lực lấy lòng.

Cho nên tại thời điểm Hoa Ngự cùng nàng nói chuyện , nàng chỉ biết trừng đôi mắt to đen lúng liếng ngập nước , vừa mang theo vài phần mừng thầm lại có vài phần mê mang nhìn hắn.

Giống như con thỏ con đang gào khóc đòi ăn trông vừa đáng yêu lại đáng thương vô cùng ,làm Hoa Ngự chỉ muốn đem ôm nàng vào trong ngực hảo hảo yêu thương, còn tưởng đem đè ở dưới thân hung hăng chà đạp một phen.

Đặc biệt khi Hoa Doanh e lệ ngượng ngùng kêu hắn một tiếng cha ,bộ dáng vừa nũng nịu lại thanh tuý , quả thực tựa như khuôn mặt của tiểu yêu tinh bước ra từ trong thoại bản , chính là ra tới để câu dẫn hắn tâm , lưu lại trong hồn của hắn.

Nhưng Hoa Ngự cũng không dám quá mức lỗ mãng nếu không sẽ dọa Hoa Doanh, vì thế kéo nàng lại gần bên người mình, nói rằng hắn thân mình không thoái mái, cần nàng trợ giúp.

Hoa Doanh là người ngoan ngoãn nhu thuận , tự nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu này của hắn .

Lúc ban đầu Hoa Ngự chỉ dám để Hoa Doanh dùng tay giúp hắn giải quyết, ngay lúc thấy cự vật ở trong tay của Hoa Doanh biến đại cùng trở nên ngạnh ,thực sự doạ nàng sợ, nhưng sau khi cự vật phun ra nùng bạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ , liền cũng lập tức ngưng ngạnh xuống.

Hoa Doanh tự nhiên tin tưởng chuyện Hoa Ngự có bệnh mà không chút nghi ngờ, sau ở hắn dụ hống , nàng dần cởi bỏ quần áo, lộ ra thân mình tuyết trắng kiều nộn của chính mình.

Hoa Ngự nhẹ nhàng đem hai chân của Hoa Doanh mở ra, khi nhìn thấy trắng nõn không một cọng lôиɠ ʍυ tiểu huyệt hắn liền ngây người, đứa nhỏ này mỗi chỗ đều làm hắn vừa ý .

Sau đó hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra nàng hoa môi, ấn vào kiều nộn âm hạch , vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi vân vê xoa nhẹ nơi đó.

Hoa Doanh bị cha nhìn chỗ tư mật , vốn dĩ liền cảm thấy thẹn, nhưng khi bị hắn vân vê , xoa xoa tiểu âm hạch trong thân thể nàng dâng lên một cảm giác kỳ dị hưng phấn , chỉ sau chốc lát nàng liền cảm thấy hạ thân vừa ngứa lại có cảm giác khó tả , bên trong tiểu huyệt nóng dần, một cỗ ái dịch từ trong tiểu huyệt tuôn ra .

Hoa Doanh ngượng ngùng dùng tay chặn chính mình tiểu huyệt không nghĩ để Hoa Ngự xem.

“Cha… Nữ nhi sợ là nướ© ŧıểυ… Mau buông ra để nữ nhi xuống…”

Hoa Ngự sao có thể buông nàng ra, nàng gọi một tiếng ‘cha’ càng làm hắn máu ở toàn thân đều hướng chảy về một chỗ , đối với hắn ở trước mắt phấn nộn kiều nhuận tiểu huyệt chính là mê dược , mật dịch ở nàng tiểu huyệt chảy ra ngoài không ngừng , toàn bộ phần dưới thân nàng đều ướt đẫm, sáng lấp lánh.

Hoa Ngự hầu kết lăn lộn, hắn dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt của nàng.

“Ngoan nữ nhi… Này không phải là nướ© ŧıểυ… Đây là nước dùng để cứu mạng cha…”

Nói xong, hắn liền cúi đầu ngậm lấy tiểu huyệt của Hoa Doanh, đưa đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong nàng tiểu huyệt liếʍ một chút .

“A… Cha… Không cần liếʍ… Không cần liếʍ… Hảo ngứa… Thật sự ngứa…”

Hoa Doanh hoảng loạn dùng tay nhỏ đẩy Hoa Ngự ra , hành động kháng cự này càng làm Hoa Ngự thêm hưng phấn, hắn càng ra sức liếʍ mυ"ŧ tiểu huyệt.

Hắn ở Hoa Doanh tiểu hoa hạch thượng mãnh xúi hai khẩu, lại đem đầu lưỡi duỗi đến nàng tiểu huyệt qua lại càn quét, đem những cái đó ngọt ngào nước sốt đều uống đến trong miệng lúc sau, hắn tiến đến Hoa Doanh trước mặt, hôn lên nàng miệng nhỏ.

“Tới… Bảo bối… Ngươi nếm thử chính mình hương vị…”

Hoa Doanh nếm ra một cỗ tanh ngọt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tựa như đang say .

Hoa Ngự nhìn đến thích mắt vô cùng, hắn một bên hôn Hoa Doanh, một bên âu yếm hạ thân nàng, đôi tay nắn bóp nàng kiều nộn mông tựa như hận không thể đem tiểu nha đầu này xoa nắn đến khảm vào trong cốt nhục của mình .

“Ngoan bảo… Đem chân mở ra… Để cho cha vào… Như vậy bệnh của cha có thể tốt hơn…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~