Vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của Ốc.
Xin trân trọng cảm ơn.
Dịch + edit : Ốc
Một
" Tôi muốn báo báo báo báo báo báo cảnh sát!"
Nếu xảy ra chuyện xấu như này Hiệp hội quản lý Yêu quái nhất định sẽ không bỏ mặc! Lâm Tiểu Chi kinh hãi nhìn vị khách không mời mà đến, nhéo lòng bàn tay để mình không bị ngất đi.
Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sofa nghe vậy nhàn nhã nhìn cậu.
Lâm Tiểu Chi không khỏi rùng mình, nỗi sợ mèo từ trong xương cốt khiến cậu bất giác muốn biến về nguyên hình nhưng lại không dám, sợ bản thân mềm mại và bông xù sẽ khơi dậy sự thèm ăn của con mèo này.
Vấn đề là như thế này. Lâm Tiểu Chi trời sinh nhát gan, để chiến thắng bản thân, cậu đã cố tình mua một con mèo bông và véo mặt nó mỗi đêm để rèn luyện lòng dũng cảm.
Ban đầu cậu cũng run rẩy sợ hãi nhưng sau đó cậu thấy khá hơn nhiều, bắt đầu bóp tùy ý hơn, thậm chí còn mạnh dạn dùng nó để làm ấm giường vào buổi tối.
Hôm này, Lâm Tiểu Chi phát hiện ra con mèo bông bị bẩn, cậu muốn ném nó vào máy giặt để giặt nó. Chỉ mới đi được vài bước cậu đã bị một thế lực bí ẩn quấn vào chân rồi rơi vào vòng tay của một người đàn ông xa lạ. Con mèo bông biến mất, khi nhìn lên, cậu thấy một người đàn ông lạ có đuôi mèo.
Đầu óc Lâm Tiểu Chi chập mạch hai giây, nhanh chóng nhảy ra ngoài! Sau đó cảnh mở đầu đã diễn ra.
"Tôi tôi sẽ kiện anh vì tội tội tội đột nhập vào nhà dân và cố cố ý làm hại tôi!"
"Ồ?" Người đàn ông trên ghế sofa thản nhiên dựa lưng vào đệm như thể anh ta đang ở nhà mình. Khóe miệng nhếch lên đầy trêu đùa, “Hình như ngày nào tôi cũng bị kéo tai, véo mặt.”
Lâm Tiểu Chi cảm thấy đuối lý, lập tức không nói nên lời. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chuyện này quả thực đáng tự hào một năm.
Người đàn ông lặng lẽ nói: "Còn bị người khác nhìn thấy nơi đó."
Mặt Lâm Tiểu Chi đỏ bừng, cậu cắn môi không nói nên lời..... Cậu tò mò kiểm tra xem nó có ở đó không, nhưng cậu vẫn không dám.
Người đàn ông xoa huyệt thái dương, cảm thấy khá khó chịu: "Tôi bị ép nghe những bài hát lạc điệu."
"..." Lâm Tiểu Chi xấu hổ khó chịu, ôm chặt gối muốn đánh người.
Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống đầy ẩn ý: "Sau khi tắm xong, em không mặc quần áo mà chạy khắp nơi, bắt anh phải xem em khỏa thân."
"..."Lâm Tiểu Chi đỏ mặt.
"Buổi tối bị ép làm ấm giường."
"..."
Im đi, im đi! Tôi muốn cùng anh đồng quy vu tận! Đồng quy vu tận! Con chuột xám nhỏ cũng biết tức giận.
Người đàn ông ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Tôi hơi đói."
Lâm Tiểu Chi lập tức dừng lại, run rẩy: "
Anh anh muốn ăn cái gì? Ở đây tôi có bánh lòng đỏ trứng chảy... còn có sữa chua... Tôi tôi đi ra ngoài xem trong tủ lạnh còn có cái gì..."
Nói xong cậu muốn bỏ chạy.
Người đàn ông giơ ngón tay lên móc vào quần áo cậu một cách tùy ý: “Tôi thích ăn những thứ dễ thương hơn.”
Lâm Tiểu Chi mở to mắt, suýt khóc: “Còn có… còn có những thứ dễ thương hơn nhiều, vị dâu tây.. "
Trên người nhóc con này thoang thoảng mùi sữa
, người đàn ông không khỏi tiến lại gần.
Nhịp tim của Lâm Tiểu Chi đình trệ, tầm nhìn của cậu trở nên tối đen, cậu ngất đi vì sợ hãi.
Hai
Lâm Tiểu Chi là một con chuột xám nhỏ mới sống ở thế giới loài người được vài năm. Bây giờ cậu là người huấn luyện voi ở sở thú, dạo này cậu đang nghỉ ngơi.
Người đàn ông cho biết tai hắn bị thương và muốn dưỡng thương ở nhà của cậu.
Dưỡng thương cái quỷ! Rõ ràng là hắn ta muốn bắt nạt cậu! Thực lực giữa địch và ta chênh lệch quá lớn, Lâm Tiểu Chi không dám bộc lộ sự tức giận, suốt ngày như đi trên băng mỏng, sống một cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Sau khi cho hắn ăn no, chắc chắn hắn sẽ không còn muốn ăn cậu nữa. Lâm Tiểu Chi nhấp một ngụm sữa, lén nhìn người đàn ông này, đẩy đĩa về hướng đó, cũng đẩy luôn cốc sữa về hướng đó.
Người đàn ông cảm thấy vật nhỏ này trông thật dễ thương liền nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cậu nên đã dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay của cậu.
Vèo Lâm Tiểu Chi thu tay lại, khẩn trương nói: “Tôi, tôi không phải chuột biến thành!”
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông nhịn cười, bình tĩnh ăn uống. Một lúc sau, hắn ta mới nói: " Quý Hiên."
"Ngài Quý..." Lâm Tiểu Chi phản ứng lại, cẩn thận nói: "Phiền anh thu đuôi lại..."
Quý Hiên thu đuôi lại.
Lâm Tiểu Chi cuối cùng cũng thư giãn được một chút.
“Ăn nhiều một chút.” Quý Hiên đẩy đĩa của mình qua.
Đây có thể là bữa ăn cuối cùng của mình
. Chuột xám nhỏ tự động hiểu được nửa câu sau, rùng mình một cái, đang thả lỏng lại đề cao cảnh giác.
Ngay lúc cậu đang lo lắng đề phòng, trong khoảnh khắc thiên nhân giao chiến, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.
"Hả?"
Quý Hiên vừa tranh thủ nghỉ ngơi lúc rảnh rỗi, biến trở về nguyên hình để phơi nắng một lúc. Sau đó hắn bị con chuột xám nhỏ ngốc nghếch bế lên, nói chính xác là bị cậu cầm tai nhấc lên. Nhưng chú chuột xám nhỏ này khá dễ thương.
Quý Hiên nghĩ rồi nói: "Sau khi ở cùng cậu được một thời gian, tôi đối với cậu khá hài lòng."
Chất chất chất thịt sao? Lâm Tiểu Chi run tay, miếng bánh mì rơi ra khỏi nĩa.
"Cậu đối với tôi rất hấp dẫn." Quý Hiên nghiêng người, chậm rãi nói: "Vậy cậu có muốn --"
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Tiểu Chi đã ngất ngay tại chỗ.
Lòng tự trọng của mèo bị tổn thương một vạn lần.
Ba
Khi cậu thức dậy thì trời đã tối.
Đêm tối gió lớn là thời điểm tốt nhất để bắt chuột. Lâm Tiểu Chi cứng người, ngồi thẳng trên ghế sofa, không dám cử động.
Con mèo lớn tán tỉnh bị từ chối giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đi tắm.
Lâm Tiểu Chi nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, trong lòng có cảm giác lẫn lộn.
Cậu nghe nói có một số con mèo sẽ thắp hương và tắm rửa trước khi ăn, điều này mang tính nghi thức hơn... Cậu phải làm sao bây giờ? Hiện tại bịt tai lui hang còn kịp không?
Một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra. Quý Hiên từ phòng tắm bước ra, khăn tắm tùy ý quấn quanh eo, dùng khăn lớn lau tóc.
Nhìn con chuột xám nhỏ ngốc nghếch ngồi đó, nói: “Đi tắm đi.”
Lâm Tiểu Chi như đang trong mơ cùng tay cùng chân đi qua.
Khi hai người đi ngang qua nhau, Quý Hiên đột nhiên nói vào bên tai cậu: “Này.”
Lâm Tiểu Chi hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống.
"Tắm rửa sạch sẽ." Quý Hiên tâm lý trêu đùa nổi lên, mang chút khıêυ khí©h nói.
Lâm Tiểu Chi vừa khóc vừa tắm lần cuối cùng trong đời chuột, cậu tắm rất nghiêm túc, chà sát đến mức làn da đỏ lên.
Tắm xong, Lâm Tiểu Chi đem mình quấn đến kín mít, bước nhỏ đi vào phòng ngủ.
Quý Hiên dựa vào đầu giường nhìn cậu.
Con chuột xám nhỏ cảm thấy nhục nhã khi lãnh thổ của mình bị chiếm, nó lặng lẽ mang chăn bông vào phòng khách.
“Lại đây lên giường đi.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Ngủ trên giường chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh. Con chuột xám nhỏ đau lòng, cúi đầu lao về giường. Khi cậu đến gần giường, có ai đó nắm lấy cánh tay cậu, đầu cậu đập vào l*иg ngực người đàn ông.
Chiếc áo thun trên người cậu vén lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn.
Quý Hiên nhìn chằm chằm cậu mấy giây.
Không xong rồi, bây giờ mình trắng trắng mềm mềm thơm thơm chắc chắn rất dụ mèo.
"Sao em liều lĩnh như vậy?" Quý Hiên xoa mái tóc ướt một nửa, để Lâm Tiểu Chi ngủ ở bên trong.
Rõ ràng là anh đã kéo tôi. Lâm Tiểu Chi lùi về phía góc.
"Em trách cái gì?" Một khuôn mặt to lớn xuất hiện trước mặt cậu.
Lâm Tiểu Chi: “Không, không có.”
Giữa hai người có một khoảng không gian, Quý Hiên vòng tay ôm lấy eo người nọ, dùng một chút lực liền đem người đó ôm vào lòng. Chuột xám nhỏ mặt đỏ tai hồng cảm thấy cảnh tượng này rất gợϊ ȶìиᏂ.
"Nhẹ quá?" Quý Hiên kéo vạt áo phông che đi cái bụng trắng nõn của cậu.
Lâm Tiểu Chi lập tức nói: "Đúng đúng, tôi không có thịt!"
Quý Hiên: "..."
Lâm Tiểu Chi một mực co rúm vào trong góc, tay chân cứng ngắc không thể động đậy. Quý Hiên bất mãn nói: "Không phải em vẫn luôn ôm tôi trong ngực khi đi ngủ à?"
Lâm Tiểu Chi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một ... ánh mắt ủy khuất.
Hoa mắt, chắc chắn là do ánh sáng có vấn đề, trong bóng tối chuột xám nhỏ lắc đầu.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ. Chuột xám nhỏ rêи ɾỉ nghĩ.
Tuy nhiên, suốt đêm cậu không hề mơ mà ngủ đến tận bình minh. Lâm Tiểu Chi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang bám trên người Quý Hiên như một con bạch tuộc. Thấy Quý Hiên không tỉnh Lâm Tiểu Chi nhanh chóng lăn ra khỏi giường.
Quý Hiên mở mắt ra, nhìn bóng lưng người nào đó, mỉm cười.
Bốn
Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Chi uống một ngụm sữa, hỏi: "Tai của anh đã lành chưa?"
"Hả?"
"Ý tôi là..." Lâm Tiểu Chi lấy hết can đảm, thận trọng nói: "Điều kiện ở đây không được tốt, bao giờ anh mới dọn ra ngoài?”
Nếu cứ tiếp tục sống chung như thế này, sẽ thử thách sức chịu đựng của trái tim .
"Nếu như anh không có nơi nào để đi." Lâm Tiểu Chi thiện giải nhân ý nói: “Ngày mai tôi có thể dẫn anh đến Trung tâm Quản lý Yêu quái để nhận trợ cấp yêu quái.” Hiệp
Hội Quản lý Yêu quái lo lắng một số yêu quái thất nghiệp hoặc vô gia cư sẽ mang đến hậu quả tiêu cực cho an sinh xã hội. Vì vậy các khoản trợ cấp yêu quái được trao cho yêu quái hàng tháng.
Quý Hiên tới gần, nhắc nhở bên tai Lâm Tiểu Chi: "Cậu đã quên cậu đã làm gì với tôi sao?"
"Anh cũng cũng cũng có thể nhìn nơi đó của tôi," Lâm Tiểu Chi đỏ mặt, "Đúng vậy, anh cũng cũng cũng có thể ép tôi nhìn vào cơ thể của anh."
Quý Hiên cong môi, ngón tay thon dài hướng lên phía trên cởi cúc áo sơ mi trên cùng.
Lâm Tiểu Chi đỏ mặt.
Quý Hiên không nhanh không chậm cởi chiếc cúc thứ hai.
Lâm Tiểu Chi không dám nhìn xung quanh.
Mở nút thứ ba.
"Không cần!" Lâm Tiểu Chi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cơ bắp đẹp đẽ trên ngực hắn, vội vàng rời mắt đi, "Anh anh ở lại đây đi!"
Quý Hiên chậm rãi nói: "Không nhìn?"
Lâm Tiểu Chi vành tai đỏ như máu, cậu nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Anh mau mặc vào...."
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của Ốc.
Năm
Đêm nào hai người cũng ngủ chung giường, vì đảm bảo mạng sống an toàn , Lâm Tiểu Chi cố ý hướng vào bên trong, chừa lại một khoảng không gian rộng lớn giữa hai người.
Nhưng như vậy thì người chịu khổ lại chính là Lâm Tiểu Chi. Lưng cậu phải tiếp xúc với không khí lạnh mỗi đêm, lạnh không chịu được.
Chuột xám nhỏ lạnh nhưng không dám động, mỗi lần cử động thì sẽ có một bộ ngực ấm áp áp vào người nó, sau đó cánh tay của người phía sau sẽ vòng qua eo nó, ôm nó vào lòng.
Người Lâm Tiểu Chi cứng đờ, cảm thấy mình sắp chết, con mèo này cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang.
Cậu cảm thấy hơi thở nóng hổi phả vào bên tai.
Tai cậu ngứa quá, hắn muốn cắn vào tai cậu...
Kỳ lạ, sao tim cậu lại đập nhanh thế này? Chắc chắn là lòng ham sống của cơ thể quá mạnh mẽ...
Sắc mặt của cậu cũng rất nóng, điều này cho thấy trong tiềm thức của cậu vẫn rất luyến tiếc thế giới này...
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Một tiếng cười trầm vang lên từ sau tai của cậu, Lâm Tiểu Chi thậm chí có thể cảm nhận được sự chuyển động trong l*иg ngực, "Ngủ đi."
Lâm Tiểu Chi hận chính mình vì không biết cố gắng, mỗi đêm đều lăn vào vòng tay mèo, tỉnh dậy lại treo trên người mèo.
Lâm Tiểu Chi, mày thật sa đọa, mày lại tìm được cảm giác an toàn ở một con mèo.
Một ngày nọ, Lâm Tiểu Chi dậy sớm, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó, trái tim cậu lỡ một nhịp.
Đẹp quá... Lâm Tiểu Chi nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến mà nhéo mặt đang ngủ của Quý Hiên. Có vẻ như nó thực sự sẽ không cắn người, giống như món đồ chơi nhồi bông vậy.
Lông mi Quý Hiên khẽ rung nhưng không mở mắt, thả con chuột gan lớn đi.
Sáu
Đã nửa tháng kể từ khi lời tỏ tình của hắn bị từ chối.
Quý Hiên đoán rằng mối quan hệ giữa hai người đã dịu bớt nên mời Lâm Tiểu Chi đi xem phim.
Lâm Tiểu Chi cảnh giác nghĩ, hắn nhất định muốn tận hưởng cậu ở một nơi khác lạ!
Quý Hiên vốn là muốn xem phim kinh dị hoặc phim tình cảm để tạo không khí. Không ngờ, chuột xám nhỏ đã cẩn thận, khéo léo chọn một bộ phim tài liệu ‐‐‐ 《Cuộc đời: Hàng trăm triệu năm tiến hóa》,
Quý Hiên nhìn thấy tựa đề của bộ phim, trán hắn nhảy lên, hắn định đổi nó thành một bộ phim tình cảm lãng mạn, vì vậy hắn hỏi: “Em có chắc chắn mình chọn nó không?”
"Đúng vậy!" Chuột xám nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Đúng vậy, Lâm Tiểu Chi đang cố gắng tác động đến hắn, để hắn biết giá trị của sinh mệnh và từ bỏ ý định ăn thịt mình.
Lâm Tiểu Chi vốn rất sợ hãi, nhưng Quý Hiên lại mua cho cậu một hộp bỏng ngô lớn. Lâm Tiểu Chi ôm bỏng ngô ngọt ngào, ném mọi nỗi sợ hãi lên chín tầng mây, tận hưởng khung cảnh một cách thích thú.
Quý Hiên không có tâm trạng xem phim tài liệu, vẫn luôn nhìn người bên cạnh.
Lâm Tiểu Chi đột nhiên ý thức được người này vẫn luôn nhìn mình, lập tức nhìn hắn như đang đối mặt với kẻ địch.
Quý Hiên: “…”
Đừng để miệng hắn bỏ không, nếu không hắn sẽ chú ý đến mình. Lâm Tiểu Chi nhanh chóng đẩy bắp rang về phía người bên cạnh, nói: “Anh cũng ăn đi.”
Trên màn hình giải thích thành phần tế bào.
"Anh xem cuộc sống không dễ dàng..." Lâm Tiểu Chi ngầm ám chỉ.
"..."
Lâm Tiểu Chi chuyên tâm đến mức nhìn thấy thứ gì đó kỳ diệu, hơi há miệng, thậm chí quên ăn. Quý Huyền lặng lẽ vê một miếng bỏng ngô đưa tới miệng người bên cạnh. Lâm Tiểu Chi mở miệng ăn theo phản xạ có điều kiện.
Tiếp theo, lạc thú của Quý Hiên là cho Lâm Tiểu Chi ăn bỏng ngô, thỉnh thoảng cố ý để đầu lưỡi ướŧ áŧ chạm vào ngón tay mình.
Lâm Tiểu Chi đắm chìm trong thế giới tế bào, đối với mọi thứ một cách hồn nhiên bất giác.
Sau khi bộ phim kết thúc, vành mắt Lâm Tiểu Chi đỏ hoe, cảm động trước sự kỳ diệu của cuộc sống.
Quý Hiên: "..."
Lâm Tiểu Chi cúi đầu, lúc này nhận ra hai người đang nắm tay nhau, có lẽ đã nắm rất lâu.
Cảnh thất bại lần trước vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn, Quý Hiên đang nghĩ cách nói ra điều gì đó mà không đường đột.
Lâm Tiểu Chi sửng sốt một chút, hỏi: "Anh cũng thấy rất cảm động sao?"
Quý Hiên: "..."
Lâm Tiểu Chi rõ ràng tâm tình rất tốt, đã nói cho Quý Hiên rất nhiều chuyện về anh em một nhà. Thân thể lại gần Quý Huyền một chút, tâm tình vui vẻ, một đường đều nhảy nhót mà đi.
Khi Lâm Tiểu Chi bình tĩnh lại, không khí trở nên im lặng. Hai người sóng vai nhau mà đi, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút vi diệu.
Tại sao vẫn còn nắm tay? Lâm Tiểu Chi liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm, vành tai đỏ lên.
“Lâm Tiểu Chi.”
“Hả?” Lâm Tiểu Chi quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước.
Quý Hiên suy nghĩ một chút, nói: "Gia đình tôi đã sống ở xã hội loài người rất lâu, không biết là bao lâu."
Vì sao đột nhiên hắn lại nói ra cái này? Lâm Tiểu Chi thả chậm bước chân, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
"Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, hiện tại trong nhà tôi chỉ có một đứa em trai." Quý Hiên tiếp tục nói.
Lâm Tiểu Chi có ảo giác rằng hai người đang hẹn hò, chóp tai cậu nóng lên. Gió lạnh thổi chóp mũi của cậu đỏ bừng, Lâm Tiểu Chi có chút lúng túng nói: "Em trai?" "
"Ừm," Quý Hiên gãi gãi chóp mũi có chút buồn cười, chỉ vào poster trên màn hình LED cực lớn ở giữa quảng trường "Nhưng hắn không thông minh lắm, em không cần lo cho nó."
"..." Lâm Tiểu Chi liếc nhìn tấm poster.
"Còn em thì sao?" Quý Hiên hỏi.
Lâm Tiểu Chi cúi đầu: "Tôi là người duy nhất trong nhà..."
Quý Hiênn xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Về sau em sẽ không cô độc nữa."
Lâm Tiểu Chi còn không nghiêm túc hiểu được ý tứ của câu nói này, liền cảm thấy tay bị buông ra: “Đợi tôi ở đây.”
Lâm Tiểu Chi không biết tại sao đứng đó chờ người quay lại.
Quý Hiên rất nhanh liền quay lại, trên tay cầm một que kẹo bông gòn màu hồng đặc biệt lớn, đuôi lông mày mang ý cười đưa ra: "Cho em."
"Ồ." Lâm Tiểu Chi cầm lấy, mặt có chút đỏ.
Bảy
Lâm Tiểu Chi phát hiện mình vẫn không thể vượt qua nỗi sợ hãi nguyên thủy đối với Quý Hiên, mỗi lần đến gần, thân thể sẽ nóng lên, nhịp tim sẽ rối loạn.
Rõ ràng là người ta đã mua kẹo bông gòn cho mình. Nghĩ tới kẹo bông gòn, nhịp tim của Lâm Tiểu Chi càng thêm hỗn loạn.
Để có một cuộc sống hòa thuận, Lâm Tiểu Chi cẩn thận nói chuyện với Quý Hiên trong thời gian dài.
"Tôi nghĩ tôi vẫn còn hơi sợ anh," Lâm Tiểu Chi nói, "Bởi vì có đôi khi tôi nhìn thấy anh là không thể thở được, mặt nóng lên ..."
Quý Hiên mỉm cười nói, "Tôi cũng có cảm giác đó đối với em."
Lâm Tiểu Chi nghi hoặc nói: "Anh cũng sợ tôi sao?"
Quý Hiên: "..."
Lâm Tiểu Chi suy nghĩ một chút, âm thầm cù Quý Hiên.
“Đừng nháo.” Quý Hiên trốn tránh.
Lâm Tiểu Chi bò tới, mạnh dạn cù hắn.
Quý Hiên không còn cách nào khác ngoài nắm lấy tay người nào đó, đem cậu giam cầm ở trong ngực.
Lâm Tiểu Chi ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi: "Tôi nghe nói loài mèo các anh rất dễ tức giận, còn đặc biệt đáng sợ, có phải vậy không?"
Quý Hiên buồn cười nói: "Là thật, rất đáng sợ."
Lâm Tiểu Chi không tin chút nào, nheo mắt lại, giả vờ véo mặt Quý Hiên.
Quý Hiên nắm lấy tay người nọ, đem người không an phận giam cầm trong lòng : “Vừa rồi em ăn cái gì?”
“Kem.” Hai mắt Lâm Tiểu Chi đột nhiên sáng lên, cậu cực kỳ muốn giới thiệu cho người khác, để họ cũng yêu thích hương vị của kem..
“Chờ một chút,” Lâm Tiểu Chi giãy giụa thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, đứng dậy nói “Tôi đi lấy cho anh, vẫn còn hương vani.”
Quý Hiên đè cậu lại, hỏi: “Em vừa ăn vị gì?”
“Vị dâu tây. ” Lâm Tiểu Chi chớp mắt, ngượng ngùng nói, "Tôi đã ăn hết rồi."
"Không sao." Quý Hiên chậm rãi nghiêng người lại gần, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại lạnh lẽo của cậu.
Lâm Tiểu Chi mở to mắt, ngơ ngác không phản ứng kip.
Đôi môi vừa chạm vào đã tách ra, Quý Hiên chưa đã thèm mà hôn nhẹ lên môi người kia: "Quả nhiên, vị dâu ngon ăn càng ngon hơn."
Lâm Tiểu Chi đỏ mặt, vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng mình, mơ hồ suy nghĩ, người này...Sao lại ăn như vậy...
Tám
Mấy ngày nay, trong đầu Lâm Tiểu Chi tràn ngập cảm giác môi chạm vào nhau, mỗi lần nghĩ đến, trong lòng cậu lại cảm thấy như bị điện giật.
Lâm Tiểu Chi ngồi khoanh chân trên sàn, lơ đãng xem 《Thế giới động vật》, "Lại đến mùa động dục, những con sư tử ở thảo nguyên châu Phi bắt đầu theo đuổi phối ngẫu, cách nguồn nước một km..."
Một chương trình khiêu da^ʍ . Chuột xám nhỏ dường như đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nó đỏ mặt và... do dự có nên chuyển kênh hay không.
Quý Hiên ở phía sau phát ra âm thanh.
“Anh đừng nhìn, sẽ học cái xấu!”
Lâm Tiểu Chi có ý thức trách nhiệm xã hội che mắt lại, sờ tìm điều khiển từ xa để chuẩn bị chuyển kênh.
“Có vẻ như nó đã tìm được một phối ngẫu tốt…” Một giọng nam trầm vang lên từ TV.
Lâm Tiểu Chi mặt đỏ lên, càng lo lắng càng không thể chạm vào, sờ hồi lâu cuối cùng cũng đóng lại.
Quý Hiên nhìn màn hình đen, dùng tay ôm con chuột xám nhỏ đang hoảng sợ: “Sẽ học cái xấu?”
Lâm Tiểu Chi có chút tự trách, mặt đỏ bừng gật đầu. Vì lỗi của mình, cậu đã hại Quý Hiên nhìn thấy những chuyện như vậy, làm ô uế tâm hồn trong sáng của hắn.
Nhưng Quý Hiên lại không để ý tới, nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta xem cái gì đó mang tính giáo dục đi.”
Lâm Tiểu Chi mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn.
Quý Hiênn tri kỷ tắt đèn, đưa Lâm Tiểu Chi đi xem phim điện ảnh. Ngay từ đầu đã có hai người hôn nhau.
Lâm Tiểu Chi mặt đỏ bừng, đứng dậy rời đi.
Quý Hiên kéo người vào lòng, lời nói mang ý cười : "Tôi phổ cập cho em một ít tri thức khoa học."
Lâm Tiểu Chi giãy giụa không được, liền nhắm chặt mắt lại. Trong bóng tối, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên ngực Quý Hiên, hơi thở ấm áp...
Quý Hiên nhìn cậu cương cứng cả người không dám cử động, miễn cưỡng hôn lên sườn mặt cậu rồi tắt video đi.
"Anh——" Lâm Tiểu Chi cúi đầu, tâm viên ý mã, miên man suy nghĩ.
Quý Hiên gãi cằm: "Em không thích xem sao?"
“Đương nhiên là không thích xem!” Lâm Tiểu Chi quay đầu, biện giải nói, “Tôi thích xem phim kinh dị.”
Quý Hiên buồn cười: "Em không sợ sao?"
Lâm Tiểu Chi bắt đầu khoác lác nói: "Buồn cười, trên đời này không có thứ gì mà Lâm Tiểu Chi tôi sợ cả." "
"Tiểu Chi không sợ tôi sao?" Quý Hiên đột nhiên tiến sát lại gần cậu.
Lâm Tiểu Chi nghiêng đầu, tránh đi hơi thở của hắn.
Quý Hiên càng ngày càng lại gần, cắn vành tai người nọ, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ..."
Một luồng điện nhẹ xẹt qua tai cậu, Lâm Tiểu Chi cảm thấy choáng váng, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như muốn để Quý Hiên làm điều gì đó quá mức hơn nữa... Lâm Hiểu Chi khẩn trương nắm góc áo, tự an ủi chính mình rằng kỳ thực cảm giác kỳ lạ đó chỉ là cảm giác bất lực trước số phận mà thôi.
Đang suy nghĩ, cậu cảm thấy có một cảm giác mềm mại chạm vào môi mình. Lâm Tiểu Chi chớp chớp mi, nhìn vào đôi mắt đẹp của Quý Hiên.
Quý Hiên cắn một chút trên môi cậu.
"Lâm Hiểu Chi." Quý Hiên trầm giọng nói.
Lâm Tiểu Chi: "Hả?"
Quý Huyền hỏi: "Em có yêu ai không?"
Chín
Lâm Tiểu Chi hoảng sợ, luống cuống tay chân: "Không... tôi không biết..."
Quý Hiên nhẹ nhàng thở dài, kéo chăn đắp cho cậu, nói: “Ngủ đi.”
Lâm tiểu Chi nhắm mắt lại, nhưng lại không thể ngủ được.
"Quý Hiên." Lâm Tiểu Chi thấp giọng nói.
Không ai trả lời.
Lâm Tiểu Chi lại hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Quý Hiên: "..."
Lâm Tiểu Chi thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng mạnh dạn nhìn vào khuôn mặt của người đó, ngón tay chạm vào eo của hắn, sau đó là bụng, rồi di chuyển lên ngực, cằm ...
Khi Lâm Tiểu Chi kịp phản ứng, ngón tay của cậu đã ở trên người người đó, dừng lại rất lâu trong chốc lát.
Lâm Tiểu Chi đỏ mặt, tiến lại gần hôn một cái.
Khi đôi môi tách ra, đồng thời Quý Hiên mở mắt ra.
"...X-Xin chào." Lâm Tiểu Chi nhanh chóng lùi lại trong góc.
Quý Hiên xoay người chặn cậu lại.
Lâm Hiểu Chi cơ trí nói: "Anh nằm mơ thấy có người hôn mình à? Đừng sợ .... ưʍ...."
Quý Hiên không phải người nhiều lời, trực tiếp chặn môi người nào đó vừa hôn trộm mình lại.
Lâm Tiểu Chi xấu hổ đến mức hôn xong cậu liền bùm một tiếng biến thành một con chuột nhỏ mũm mĩm. Vùi đầu xuống gối, dẩu mông thò ra ngoài, cái đuôi nhỏ thì điên cuồng lắc lư.
Quý Hiên nhẹ nhàng nhéo cái đuôi nhỏ, nhấc vật nhỏ lông xù lên.
Chuột xám nhỏ đột nhiên bay lên không trung, cuộn tròn toàn thân, dùng móng vuốt che kín mắt.
Quý Hiên buồn cười, đành phải nhẹ nhàng đặt vật nhỏ lên giường.
Lâm Tiểu Chi nhanh chóng chui vào gối.
Một lúc sau, chuột xám nhỏ bình tĩnh lại, thò đầu ra khỏi gối, biến thành một cậu thiếu niên có làn da trắng ngần.
Toàn thân Quý Huyền bao phủ lên cậu thiếu niên, nhưng lần này hắn lại giữ chặt cổ tay cậu, khiến thiếu niên không thể cử động.
"Hôn trộm tôi?" Quý Hiên hỏi.
Lâm Tiểu Chi đỏ mặt, cậu xấu hổ không dám đối mặt với anh.
Quý Hiên hôn lên mặt thiếu niên, thì thầm: “Anh cũng rất thích em.”
Lâm Tiểu Chi sửng sốt, dường như có dòng điện chạy qua ngón tay, nhịp tim gia tốc, như thể cậu đang ôm một con chim sẻ trong lòng.
Quý Hiên nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau chúng ta cùng nhau thức dậy, cùng ăn, cùng nhau ngủ, được không?"
Lâm Tiểu Chi đỏ mặt, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Anh có thể làm bỏng ngô không?"
Quý Hiên : "..."
Lâm Tiểu Chi nghiêm túc nói: "Tôi, chúng ta có thể không quá thích hợp ."
Quý Hiên sờ sườn mặt người nọ, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi có thể đun sữa bò."
Lâm Tiểu Chi dao động một chút.
“Ta cũng có thể rửa sạch nồi sữa.” Quý Hiên nhìn vào mắt người nọ, tăng thêm lợi thế.
Lâm Tiểu Chi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Quý Hiên, cong mắt cười.
"Anh thật sự không làm được bỏng ngô sao?" Lâm Tiểu Chi chưa từ bỏ ý định nói: "Chính là làm ngô thành bắp rang ngọt ngào."
Quý Hiên: "..."
Quý Hiên hôn cậu, hỏi: "Đem gạo nấu thành cơm có được không?"
Lâm Tiểu Chi suy nghĩ một lúc: "Ừ, cũng được.... a anh túm quần áo của tôi...."
Mười
Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Chi xoa cái eo đau nhức của mình và hung hăng ra lệnh Quý Hiên đun sữa bò.
Căn phòng tràn ngập mùi sữa, ngọt ngào.
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của Ốc.
Truyện còn nhiều lỗi mong bạn bỏ qua. Mình sẽ cố gắng để hoàn thiện truyện một cách tốt nhất.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện.