Tạ Phương Từ tranh trả lời với anh trai anh, để tránh Lâm Niệm An hiểu rõ lịch sử đen tối của mình, hỏa tốc dùng đũa chung gắp cho Lâm Niệm An một cọng rau xanh, tranh thủ nói trước: "Mẹ, ăn rau xanh đi ạ, đây là trang trại nhà chúng ta sản xuất, đặc biệt ngon, mẹ mẹ đã từng đến nông trại chưa? Chưa đi thì để lần sau con đưa mẹ đi."
Trong nháy mắt Lâm Niệm An đã rời đi sự chú ý: "Chưa từng đi, vậy bên trong ngoài rau xanh ra còn có gì khác không? "
"Có cây ăn quả, bò sữa, cừu, gà và vịt, và bãi cỏ mênh mông bát ngát."
Nhà họ Tạ không có thói quen không được nói chuyện khi ăn nên hai đứa nhỏ tuổi nhất rì rầm nói chuyện, bất tri bất giác ăn xong một bữa cơm.
Lâm Niệm An uống hai ngụm trà Thanh Khẩu, nghĩ ra gì đó, đảo ngón tay, ấp úng nói: "Tôi có một chuyện riêng muốn nói với mọi người."
Cả ba người đàn ông đều nhìn cậu.
Lâm Niệm An ngắm nhìn cái này, ngắm nhìn cái kia, thời điểm vừa định thẳng thắn, bỗng nhiên trợn tròn mắt, nắm lấy cánh tay Tạ Tây Lâm, vô cùng khẩn trương nhìn hắn: "Ông xã, anh sẽ ly hôn với em sao? "
Bộ phim truyền hình đã gia tăng kiến thức và vốn từ vựng cho cậu, cậu biết một ngôi nhà, có ba mẹ, ba là đàn ông, mẹ là phụ nữ, nhưng nếu như bản thân không phải là phụ nữ, ông xã sẽ không cần mình nữa phải không?
Sợ tới mức ngây ngốc.
"Sẽ không." Tạ Tây Lâm đã đưa ra đáp án chắc chắn trước, lúc này mới hỏi, vì sao lại hỏi như vậy?
Cơ thể Lâm Niệm An ấm lên, bắt đầu thả lỏng, sau đó ánh mắt lại nhìn cái này, rồi nhìn cái kia, vô cùng ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Em thật ra là đàn ông, em có dươиɠ ѵậŧ, buổi sáng em tỉnh dậy, nó còn có thể trở nên thô cứng."
Ba người đàn ông nhà họ Tạ:
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngực Lâm Niệm An, tuy rằng cậu mặc áo thun trắng rộng thùng thình, nhưng cũng có thể nhìn thấy sóng biển mãnh liệt bên trong.
Anh em nhà họ Tạ đồng loạt nhìn về phía người có khả năng biết chuyện Tạ Tây Lâm.
Tạ Tây Lâm nhớ tới, trong tư liệu của Lâm Niệm An, nói mẹ đẻ cậu rất muốn có con trai, cho nên rõ ràng sinh một bé gái, lại hết lần này tới lần khác nói là con trai, chờ đến khi mẹ kế Lâm Niệm An vào cửa, mới vạch trần chân tướng này.
Nhưng hôm nay hắn bằng mắt thường nhìn thấy, Lâm Niệm An quả thật là một bé gái.
Tạ Tây Lâm đảo qua hai đứa con trai đang chờ mình giải thích nghi hoặc một cái, vỗ vỗ lưng Lâm Niệm An: "Đi, ông xã đưa em lên lầu làm quen phòng."
Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ liếc nhau một cái, được rồi, ba bọn họ cũng không biết giới tính thực sự của mẹ nhỏ, lúc này trở về phòng, rõ ràng chính là kiểm tra cơ thể.
Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ cũng không tiện nói thêm gì, chờ kết quả, dù sao mẹ nhỏ của bọn họ thật sự là nữ, bọn họ bàn luận cũng không thích hợp lắm.
Lâm Niệm An thấy bầu không khí có chút không đúng, có chút thấp thỏm, nhưng Tạ Tây Lâm nắm tay cậu lên lầu thì cậu lại không khẩn trương, hứng thú vô cùng quan sát bốn phía xung quanh.
Nhà họ Tạ thật sự lớn, đình viện bên ngoài cũng trang trí rất đẹp, hoa cỏ cây cối, cắt tỉa đan xen, giả sơn lưu thủy, đường cầu bằng ngọc thạch, đặc biệt có ý cảnh.
Biệt thự 5 tầng tách rời, các thiết bị giải trí đều đầy đủ mọi thứ.
Nhà họ Tạ là hào môn chân chính, cũng là hào môn hạng nhất hạng nhì.
Vô số nam nữ đều cố gắng muốn được gả vào nhà họ Tạ, hoặc là cùng đàn ông nhà họ Tạ nảy ra tình duyên mong manh ngắn ngủi, dù sao diện mạo của ba ba con đều không tầm thường, cho dù không phải vì tiền, thì ngủ cũng bọn họ cũng kiếm được lời.
Nhưng đáng tiếc, bất kể là lớn hay là nhỏ, đều là xương cứng bọn họ gặm không nổi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tây Lâm dẫn người khác giới vào phòng mình, cửa vừa đóng lại, căn phòng trang trí thanh lịch, rõ ràng rất rộng rãi, rõ ràng cửa sổ đang mở, có gió đêm từ từ thổi vào, Tạ Tây Lâm vẫn cảm thấy oi bức, cảm thấy không khí không lưu thông.
Hắn ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi Lâm Niệm An: "Ngực em là chuyện gì thế?"
Lâm Niệm An chạm vào một bên ngực của mình rồi bóp, ánh mắt ngây ngô nhìn Tạ Tây Lâm.
Hiển nhiên, không hiểu ý tứ của Tạ Tây Lâm.
Bởi vì cậu không cảm thấy bộ ngực của một chàng trai như mình lớn như vậy rất kỳ quái, bởi vì trong thôn cũng có các chú trước ngực cũng rất nhiều thịt.
Thế nhưng Lâm Niệm An không biết, những chú kia đều là bởi vì quá mập nên ngực mới lớn như vậy.
Tạ Tây Lâm nhìn ra cậu thật sự không hiểu rõ ý tứ của mình, lại thấp giọng nói: "Có để ý nếu anh chạm vào không?"