Tiếng kêu mẹ này cũng không mang theo bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Tạ Phương Từ vẫn luôn không biết mình là con nuôi, theo lời của ba và anh trai thì lúc anh còn nhỏ thì mẹ anh đã bỏ đi rồi, bỏ đi để theo đuổi ước mơ của mình.
Tạ Phương Từ theo ba từ lúc nhỏ, bên cạnh còn có anh trai làm bạn, nhìn những đứa trẻ khác ở cùng với mẹ, anh cũng nhớ đến mẹ mình, nhưng khi lớn lên thì anh hoàn toàn không nhớ mẹ nữa.
Ba với anh đều nói, mẹ có cuộc sống của riêng mình, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, không nên làm phiền bà ấy.
Nên sau này Tạ Phương Từ hoàn toàn không nhớ đến mẹ mình nữa.
Anh không yêu bà, cũng không hận bà.
Bà đối với anh chỉ như một người xa lạ.
Cho nên anh không hề thấy áp lực khi gọi Lâm Niệm An bằng mẹ.
Lâm Niệm An thoải mái hào phóng bỏ đùi gà vào chén của Tạ Phương Từ, chỉ cần cậu có thì cậu đều hào phóng cả.
Tạ Tây Lâm ngồi bên cạnh thấy thế thì lại gắp một cái đùi gà cho cậu, Lâm Niệm An thấy thế thì nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, giọng nói cũng ngọt như bọc đường: “Cảm ơn ông xã.”
Có chồng thật tốt mà!
Ở nhà toàn là mẹ tự gắp đồ ăn, ba chưa từng gắp đồ ăn cho mẹ bao giờ.
Nhưng chồng của cậu sẽ gắp món cậu thích cho cậu ăn.
Chồng cậu là tốt nhất!
Ba người đàn ông nghe vậy thì dao động trong lòng, chính là giọng nói này, gọi ra danh hiệu đó khiến người ta động lòng mà.
Ngoại trừ Tạ Tây Lâm ra thì hai người đàn ông rất bình tĩnh ăn cơm, Tạ Tây Lâm ấm áp áp tay lên gáy Lâm Niệm An, xoa một chút: "Ăn chậm chút, không đủ thì bảo người đưa tới nữa."
Động tác này, tính xâm chiếm cực rõ ràng, thật sự đã xem như Lâm Niệm An trở thành người phụ nữ của mình.
Ban đầu Tạ Tây Lâm chỉ là dự tính mua cậu về, làm người vai dưới chung sống với nhau, đợi đến khi thời gian đến, thì giải trừ mối quan hệ này với cậu.
Thế nhưng ai biết được trong một ngày hắn đã đắm chìm chứ.
Ừm! Trong miệng Lâm Niệm An nhai thịt đùi gà, vừa đưa đùi gà đến bên miệng Tạ Tây Lâm, ông xã anh cũng ăn đi.
Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ nhìn đôi chồng già vợ trẻ, tâm trạng phức tạp, không nghĩ đến cũng có một ngày bọn họ phải ăn cơm chó của ba nhà mình.
Ánh mắt Tạ Tây Lâm lướt qua mặt hai đứa con trai, cắn một miếng đùi gà, môi nhất thời bị dầu mỡ bôi bóng, tuy rằng dính không nhiều như trên môi Lâm Niệm An, nhưng cũng khiến cho người ta nhìn là muốn cắn một miếng.
Giá trị nhan sắc của Tạ Tây Lâm cũng cực cao, mày rậm mắt sâu, lịch sự nho nhã, chung sống với hắn vô cùng thoải mái.
Lâm Niệm An thấy hắn ăn, vô cùng vui vẻ, bởi vì Tạ Tây Lâm đối tốt với cậu, bản thân cậu lại ăn tiếp đùi gà, không keo kiệt chia sẻ chút nào.
Nếu không phải Tạ Tây Lâm từ chối cậu đút ăn lần nữa thì cậu còn muốn anh một miếng em một miếng ăn xong cái đùi gà.
Giải quyết xong đùi gà, Lâm Niệm An thiếu chút nữa biến thành hoa miêu, Tạ Tây Lâm dùng khăn giấy ướt lau sạch mặt cho cậu, lại lau tay sạch sẽ, mới để cho cậu tiếp tục ăn.
Tạ Phương Từ nhìn thấy rất chua xót, bởi vì anh nhớ đến việc, ăn cơm no đều là tự mình lau miệng lau tay.
Ba anh chơi với anh, kể chuyện cho anh, thúc giục anh làm bài tập về nhà, nhưng không được chăm sóc chu đáo kỹ càng như vậy.
Chua.
Trong lòng Tạ Phương Từ đá đổ một bình giấm.
Tạ Khuynh chậm rãi nói: Khi em còn bé rơi xuống cống nước, là ba đã vớt em lên, đặt dưới vòi nước rửa sạch từ đầu đến chân.
Đã đủ chu đáo kỹ lưỡng rồi.
Người đàn ông 19 tuổi lại ăn giấm với một cô bé.
Hơn nữa khi còn bé, khoảng thời gian vừa được nhận về nuôi, Tạ Phương Từ không có cảm giác an toàn, cả ngày quấn lấy Tạ Tây Lâm, khi đó ba cậu bị ép học cách chăm sóc trẻ con, pha sữa bột cho anh, thay tã lót không ướt, rồi lau mông, làm tất cả những chuyện mọi mẹ đều từng làm, đừng nói đến loại chuyện nhỏ như lau mặt lau tay này.
Tạ Phương Từ trừng mắt nhìn anh một cái: Em chưa từng rơi xuống cống nước.
Quá mất mặt, làm sao có thể lật lại lịch sử đen tối của anh trước mặt mẹ nhỏ của anh cơ chứ.
Lâm Niệm An tò mò nói: Dưới cống nước gì?