Tạ Khuynh đang ở trong thư phòng, nghe bên ngoài có động tĩnh, liền tự mình đi mở cửa.
Lâm Niệm An thấy anh cũng không vội vã, bản thân hít một hơi lấy sức, cậu chưa từng thấy qua con người tinh tế như vậy, vừa trầm lắng vừa cẩn trọng, cảm giác cực kỳ khác lạ.
Cơ mà điều này cũng đâu có liên quan gì.
Tối hôm đó cậu cố ý bảo tiểu Trần mang đồ ăn lên cho Tạ Khuynh, nói là bữa khuya, hơn nữa đó đều toàn là vị trí nhiều xương nhất của con vịt, tất cả đều để lại cho Tạ Khuynh, buổi tối lại nghe tiểu Trần nói, Tạ Khuynh đã ăn hết tất cả.
Lâm Niệm An cảm thấy, mình với con trai cũng có liên quan, nhưng cũng không quá thân thiết, mà cậu cũng rất lễ phép chào hỏi: "Có làm phiền đến cậu không?"
Tạ Khuynh khẽ gật đầu một cái: "Có chuyện gì gấp sao, mẹ tìm con có gì cần nói sao?"
Lâm Niệm An gật đầu một cái, đột nhiên có chút khẩn trương, cậu nghiêng đầu về nhìn tiểu Trần ở phía sau, ra lệnh: "Tiểu Trần, đì làm việc đi, tôi cùng Khuynh Khuynh nói chuyện một chút."
Dì Trần được giao nhiệm vụ trông Lâm Niệm An, cũng không cần quản quá kỹ, chỉ cần không để cậu đυ.ng vào gì quá nguy hiểm là được rồi.
Nhưng mà bây giờ, cậu muốn dì để cho cậu riêng tư nói chuyện với đại thiếu gia một chút?
Một nam một nữ, mà đại thiếu gia cũng không phải loại người háo sắc, dì đã nhìn anh lớn lên, biết anh là loại người cẩn trọng liêm chính.
Mặc dù ở bên ngoài có người nói đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió, lòng dạ độc ác.
Nhưng dì Trần cũng làm như không nghe thấy.
Dì liếc mắt nhìn Tạ Khuynh, thấy anh cho phép, liền đi xuống lầu.
Có sự cho phép, cũng tức là trong khoảng thời gian này, Tạ Khuynh sẽ trông chừng Lâm Niệm An, không để cho cậu làm việc gì gây nguy hiểm.
Cho dù có là nam nữ ở chung, dì Trần cũng không thấy lo lắng, biết hai người sẽ không làm bậy, một người chỉ với trí não của đứa trẻ, chắc cũng sẽ không làm nên chuyện gì to lớn.
Tạ Khuynh nghiêng người sang một bên, hướng về phía Lâm Niệm An: "Vào ngồi một chút không?"
Lâm Niệm An nhanh chóng siết chặt tay lại, đi vào bên trong.
Tạ Khuynh để tránh cho người khác nhìn vào nghi hoặc, cũng không đóng cửa lại, kết quả là lúc Lâm Niệm An đi vào còn đóng cửa lại, hơn nữa cũng cẩn thận khóa trái cửa.
Tạ Khuynh tỉnh bơ nhìn cậu một cái, không cảm thấy lo lắng cho bản thân mình lắm, ngược lại còn lo cho sự an toàn của Lâm Niệm An hơn.
Anh mời Lâm Niệm An đến sofa ngồi, sau đó đi rót một bình trà, rót cho cậu một ly.
Từng động tác anh làm, hết sức tao nhã, khiến cho Lâm Niệm An có cảm giác thoải mái thư thả, căng thẳng trong lòng cậu bất giác thả lỏng ra, ngón tay không ngừng gõ gõ lên đầu gối, đột nhiên bắt đầu nói lắp: "Mà, con trai, cậu có đói bụng không á?"
Tạ Khuynh không thấy đói, bây giờ mới có ba giờ, còn ba tiếng nữa mới đến giờ ăn chiều.
Nhưng anh biết Lâm Niệm An muốn cái gì, anh ngồi xuống đối diện, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, tựa lưng vào ghế sofa, cả người thả lỏng: "Có chút đói, mẹ mang cho con ít đồ ăn xế nhé?"
Lâm Niệm An bắt đầu ấp úng, do dự một hồi lâu, không ngừng cuốn cuốn vạt áo, lại bắt chéo tay ngay ngực mình, đôi gò bồng đào lập tức được đẩy căng lên, bày ra trước mắt của Tạ Khuynh.
Ánh mắt anh cũng bỗng chốc xuất hiện một tia sáng.
Hôm qua anh từ miệng em trai biết được, Lâm Niệm An là người song tính, liền có chút hứng thú với cậu, còn lên mạng tra thêm tài liệu.
Hơn nữa trong đầu anh, còn thấy cảnh cha ân ái với cậu, nên cũng không cách nào quên được.
Tạ Khuynh cũng biết đây chỉ là chút cám dỗ, bản thân không được phép có ý gì với Lâm Niệm An.
Những năm tháng anh lăn lộn trên thương trường, gặp gió to sóng lớn, nên đã sớm tôi luyện ra một Tạ Khuynh lòng vững như sắt thép, nên sẽ không tùy tiện mà mất tỉnh táo.
Cho dù cậu có bày ra vẻ vui như thế nào, hay là cậu vô tình làm gì, cũng không thể phá hỏng bức tường phòng thủ của Tạ Khuynh được.
Vì anh đã một lòng cứng rắn trước một quan hệ của cha và mẹ nhỏ rồi, chẳng qua chỉ là một đêm khuya thanh vắng, khó tránh khỏi lúc ý chí không kiên định, lúc này mới phải làm phiền đến tay trái của mình thôi.