“Giới thiệu một chút, đây là con trai nhỏ của chúng ta Tạ Phương Từ, con trai lớn tên Tạ Khuynh. Đây là mẹ kế của các con.”
Trong phòng khách có bốn người, hai người đứng, hai người ngồi.
Hai người đang đứng mới đi vào từ cửa chính.
Còn hai người đang ngồi là Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ, trước khi người đàn ông nọ trở về, Tạ Phương Từ đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, TV trước mặt còn đang mở, trên bàn trà còn có trái cây đã được người làm rửa sạch cắt nhỏ, anh nhỏ đang xem chương trình khoa học kỹ thuật vừa ăn trái cây, chẳng tỏ chẳng rằng.
Nhưng Tạ Khuynh anh trai của anh lại chẳng thích thú mấy, Tạ Khuynh cầm laptop ngồi trên sô pha, ánh mắt anh dừng trên màn hình, tay thì bấm phím lia lịa, nhưng một màn này lại vì một câu nói mà dừng lại.
Ba của bọn họ —— Tạ Tây Lâm không chỉ đem một người phụ nữ về, mà còn đánh một quả “lôi” lên đầu bọn họ, Tạ Phương Từ ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt.
Chàng trai mới mười chín tuổi, mặc một cái áo ngắn tay màu camel với quần đùi rộng màu đen, cả người đều toát lên sự sạch sẽ, cao quý được nuôi dưỡng từ lúc còn nhỏ.
Mấu chốt là cậu còn rất đẹp trai, hai mắt tròn xoe khiến cậu trông rất đáng yêu.
Anh trai Tạ Khuynh trước nay vẫn luôn rất trầm ổn cẩn thận, trên mặt không lộ ra vui buồn, nói một cách khó nghe thì là có hơi lạnh nhạt, bên ngoài trông rất lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp.
Bấy giờ trên mặt anh không lộ ra vẻ dao động gì cả, nhưng khớp tay trên bàn phím lại như có như không mà không đánh máy nữa.
Đương nhiên, anh cũng rất bất ngờ khi đột nhiên xuất hiện thêm một người mẹ nhỏ này mà.
Tạ Khuynh không giống với Tạ Phương Từ, hoàn toàn không nhớ đến chuyện trước khi Tạ Tây Lâm nhận nuôi mình.
Nhưng mà lúc Tạ Phương Từ mới một tuổi rưỡi, Tạ Khuynh cũng đã năm tuổi, đã có thể được mọi chuyện.
Trong trí nhớ của anh, ba anh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng đưa người khác phái về nhà.
Tạ Khuynh đã từng hỏi hắn, có phải vì hai anh em bọn họ mà ba mới không tìm bạn gái hay không.
Lúc ấy Tạ Khuynh cười xoa đầu anh: “Đừng có áp lực, không phải ba không tìm bạn gái, mà là không tìm được người thích hợp. Đến khi ba tìm được người phù hợp sẽ đưa cô ấy đi đăng ký, đến lúc đó cũng mong các con hoan nghênh cô ấy gia nhập gia đình của chúng ta.”
Tạ Khuynh nghe xong những lời này thì đã an tâm, anh sợ mình và em trai sẽ ảnh hưởng đến ba mình, khiến ông không cưới được vợ.
Anh cũng chẳng có mong đợi gì đối với mẹ kế, nhưng cũng hi vọng Tạ Tây Lâm có thể gặp được người mà mình thích, cưới cô ấy về nhà.
Bây giờ ba anh đã kết hôn mà không hề báo trước, đã đưa một người phụ nữ về nhà.
Người phụ nữ dựa sát vào người ba anh, nhút nhát sợ sệt mà nhìn họ.
Cô trông rất xinh đẹp, mái tóc đen bóng, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ nhuận, mắt không to nhưng dài hẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, khác với ngoại hình diễm lệ chính là sự sợ sệt nhút nhát của cô, đôi mắt mang theo sự hồn nhiên ngây thơ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tạ Khuynh không nhìn chằm chằm đối phương, anh thu hồi tầm mắt của mình rồi đứng lên, anh mặc áo sơ mi sẫm màu cùng với quần tây, dáng người cao ráo, khí thế mạnh mẽ, đây có lẽ là dáng vẻ của tư bản trên thương trường mà người ta hay nói đến, khí thế gặm nhấm đối thủ từng chút một, cùng chiến đấu với đối thủ.
So với người ba Tạ Tây Lâm, Tạ Khuynh càng giống một nhà tư bản ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng khi Tạ Khynh mở miệng nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy anh chẳng đáng sợ như vậy, anh rất nghe nói mà gọi: “Mẹ.”
Thái độ không miễn cưỡng chút nào.
Cho dù người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn chẳng lớn tuổi hơn ăn chút nào.
Lâm Niệm An vốn đang rất lo lắng, nghe anh gọi mẹ thì lập tức cảm thấy khoảng cách của họ gần hơn.
Kể từ khi đầu của Lâm Niệm An bị đập xuống đất thì cậu đã mất trí nhớ, chỉ số thông minh như một đứa trẻ ba bốn tuổi, nhiều lúc cậu còn làm những việc rất trẻ con.
Lúc này cậu thả tay Tạ Tây Lâm ra, chạy về phía Tạ Khuynh, đến khi đứng trước mặt anh, cậu đặc biệt nắm lấy cánh tay đang rũ xuống của chàng trai, trông có vẻ rất vui, đôi mắt long lanh lãnh diễm không chứa chút mị hoặc nào mà nhìn anh nói: “Con trai!”
Giọng nói rất có khí phách, lại dễ nghe như chim hoàng oanh đang hót.
Từ lúc được Tạ Tây Lâm đưa vào nhà, Lâm Niệm An vẫn đang rất khẩn trương.
Cậu biết mình bị mẹ bán đi, người mua là Tạ Tây Lâm.
Tạ Tây Lâm nói sau này mình phải kêu hắn là ông xã.