1.
Ngày Giang Tự và Chu Vãn Vãn công khai mối quan hệ, cả Weibo bị tê liệt.
Tôi ngồi ở hành lang khoa sản, tâm gần như ch.ết lặng nhìn cái bình luận nổi bật kia.
Cư dân mạng hết lời khen ngợi bản tính đàn ông của Giang Tự khi dám công khai tình cảm trong lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển.
"Anh ấy bước ra khỏi safezone của mình, chỉ vì muốn tiếp đón công chúa của anh ấy."
"Cmn đây là thể loại tiểu thuyết đời thực gì đây?"
"Anh Tự và chị Vãn là đôi trai tài gái sắc. Họ thật xứng đôi vừa lứa mà."
Tôi đọc một lát liền nở nụ cười.
Cười nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Sẽ rất xứng đôi.
Nếu không có mối quan hệ ngầm trong ba năm giữa tôi và Giang Tự.
Y tá gọi tên tôi rất nhiều lần.
Tôi chỉ có thêm trưng ra vẻ mặt hốt hoảng mà đi vào phòng khám.
Trong đầu đều là cảnh tối hôm qua Giang Tự ôm tôi thở gấp, ở bên tai tôi nói:
"Sầm Ninh, anh thích em đến điên mất rồi."
Khi ấy tôi đã tin.
Kết quả mười mấy tiếng sau, anh cùng người khác công khai mối quan hệ tình cảm.
"Chúc mừng cô đã mang thai. Được 6 tuần rồi."
Tôi cầm trong tay kết quả siêu âm, không biết phải làm như thế nào.
Hình như bác sĩ nhìn ra được tôi đang bất an.
"Sao vậy? Không muốn cái thai này sao?"
Nhưng tôi không có trả lời.
Vẻ mặt của bác sĩ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ba của đứa trẻ đâu? Tôi khuyên cô nên cùng ba của đứa trẻ bàn bạc một chút."
Cứ như thế rồi tôi rời khỏi bệnh viện.
Wechat hiện lên thông báo có tin nhắn mới.
JX: "Đang ở chỗ nào đó? Buổi tối có tiệc nên đến đón anh nhé."
Tôi: "Được."
Vừa lúc tôi có việc muốn nói với anh.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Weibo lại có động thái mới.
Giang Tự trả lời bình luận đứng đầu của cư dân mạng.
"Cảm ơn lời chúc của bạn."
Tôi mở bình luận ra xem.
Cư dân mạng chúc phúc là: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, ba năm sinh hai đứa."
Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, tôi tắt điện thoại đi.
Đem giấy báo mang thai vứt vào trong thùng rác.
2.
Tôi lái xe đậu ở dưới gara tầng hầm, tránh hết mọi sự theo dõi.
Chu Vãn Vãn đỡ Giang Tự đang say rượu đến, cười cười chào hỏi với tôi.
"Sầm Ninh, đã lâu không gặp rồi nha."
Tôi, Giang Tự và Chu Vãn Vãn là bạn học cùng trường cấp hai.
Nhưng tôi không cười nổi với cô ta. Thầm nghĩ nên nhanh chóng kéo Giang Tự rời khỏi đây.
Đem Giang Tự nhét vào ghế sau, lúc chuẩn bị lên xe thì Chu Vãn Vãn ngăn tôi lại.
"Sầm Ninh, cậu chỉ là một trợ lý bình thường nên hy vọng cậu không làm gì quá phận."
Tôi không có trả lời lại.
Trước đây sau khi tôi tốt nghiệp trung học thì không thể thi lên tiếp đại học.
Là Giang Tự tốt bụng giúp đỡ tôi, để tôi làm công việc tốt này.
Lúc xe nổ máy, giọng nói Chu Vãn Vãn cao lên không ít:
"Chỉ có tôi mới là bạn gái của anh ấy. Nếu như tôi phát hiện cậu thừa lúc anh ấy say mà giở trò thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Tôi đạp mạnh chân ga, lưu lại đống khói bụi cho cô ta hít.
Khi đang đợi đèn đỏ, tôi phiền muộn bóc một chiếc kẹo que ra ngậm.
Còn chưa nếm được mùi vị thì người ở phía sau đột nhiên kéo mặt tôi qua, lấy đi chiếc kẹo đồng thời còn hôn lên môi tôi một cái.
"Rất ngọt."
Người đàn ông này sau khi say càng thêm quyến rũ.
"Ban ngày em đi đâu vậy? Tìm khắp nơi cũng không thấy."
Nghe có vẻ thực sự lo lắng.
"Tìm em để phối quần áo sao? Tiểu Vương mới làm năng lực làm việc còn tốt hơn em."
Đèn xanh sáng lên, tôi ấn anh trở về ghế ngồi, hết sức chăm chú lái xe.
Dường như anh đang muốn đối nghịch với tôi, chân dài bước lên vững vàng ngồi xuống ghế lái phụ, làm cho tôi hốt hoảng dừng xe ở bên đường.
"Anh uống rượu xong muốn phát điên cái gì vậy?"
Tôi có chút tức giận.
Anh cởi dây an toàn của tôi ra, kéo tôi đến gần hơn, đôi mắt tràn ngập ôn nhu kia như có thể làm người khác ch.ết đuối ở trong đó.
"Bọn họ nói em đi bệnh viện đó?"
Tôi cười cười, ném điện thoại vào người anh.
"Giang ảnh đế nằm trên hotsearch cả ngày hôm nay mà vẫn còn tâm tình đi quan tâm tới em sao?"
Anh im lặng chớp mắt nhìn tôi, sau đó mở miệng trêu chọc.
"Ghen sao?"
"..."
Anh cười đến có chút bất đắc dĩ.
"Đều là tin đồn thôi. Đây là yêu cầu của công ty hai bên."
"Hợp đồng giả làm cặp đôi ba năm. Em cũng được xem là một nửa ở trong nghề này rồi sao còn để ý mấy cái này chứ?"
Nhất thời tôi không nói được gì.
Anh tưởng như là đã lừa được tôi, anh dựa sát vào tôi, tóc cạ cạ vào cổ.
"Sầm Ninh à, bảo bối ơi, anh chỉ thích mỗi mình em thôi."
Tôi hít một hơi thật sâu, lui người về phía sau một chút, nhìn thẳng vào mắt của anh.
"Giang Tự, em nghi ngờ..." hai chữ mang thai còn chưa nói ra thì điện thoại của Giang Tự vang lên.
Là Chu Vãn Vãn gọi đến:
"A Tự, về đến nhà an toàn chưa?"
Tay Giang Tự mò đến eo của tôi, không thèm để ý mà cười cười.
"Giả vờ cái gì? Có cần phải gọi vào lúc này không?"
Chu Vãn Vãn kinh ngạc vài giây, tức giận cúp điện thoại.
Anh lại gần hôn tôi, như đang muốn tranh công.
"Anh biết em ghét cô ta. Anh đối với cô ta như là gặp dịp thì chơi thôi.
3.
Tôi ghét Chu Vãn Vãn, nhưng không hẳn là vì đố kỵ.
Mà là bởi vì hồi năm cấp hai, cô ta là kẻ cầm đầu bắ.t nạ.t tôi.
Lúc ấy thành tích tôi rất tốt, Chu Vãn Vãn tìm tôi, muốn tôi giúp cô ta gian lận trong kỳ thi, sau đó sẽ trả thù lao cho tôi.
Nhưng tôi đã từ chối.
Hại cô ta ăn trứng vịt tròn vo.
Đêm đó sau khi tan học, cô ta cùng một đám chị em tốt chặn kéo tôi vào nhà vệ sinh nam.
Cắt dây qυầи ɭóŧ của tôi, đổ nước lạnh lên đầu tôi và đá vào bụng tôi một cách thô bạo khi tôi đang trong kỳ kinh nguyệt.
Tôi vịn tường đi ra ngoài, tất cả mọi người nhìn tôi rồi cười.
Là Giang Tự cởi đồng phục học sinh ra choàng lên người tôi, ôn nhu xoa đầu tôi.
"Ngại quá, anh có thể đưa em về nhà được không?"
Có thể bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bắt đầu crush anh.
Sau khi đưa Giang Tự vào nhà, tôi đặt chìa khóa xe ở huyền quan, mở cửa muốn đi.
Cổ tay bị nắm chặt.
"Đừng đi, ở lại với anh đi được không?"
Bởi vì khoảng cách quá gần, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh, còn có một mùi hương không tên của phụ nữ.
Chắc là của Chu Vãn Vãn.
Nó khiến tôi thấy buồn nôn.
"Ngày mai anh còn quay phim, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tôi tách từng ngón tay của anh ra.
Tay sờ môi anh, ngập ngừng hỏi:
"Em thấy anh trả lời bình luận của cư dân mạng, anh rất thích trẻ con sao? Nếu em có..."
Đang nói giữa chừng, anh cười ngắt lời tôi:
"Em cũng tin hả? Chẳng qua là lời nói dối có thiện ý mà thôi."
"Trẻ con là phiền phức nhất. Có con thì nên gi.ết đi."
"..."
Chỉ trong chốc lát, tôi rơi vào hầm băng.
Nếu có thì hãy phá đi.
Trẻ con là phiền toái nhất.
Hơi thở anh phả vào xương quai xanh của tôi, nóng lên theo nhiệt độ phòng.
Tôi không khóc, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.
"Giang Tự."
"Gọi tên anh vào lúc này, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không?"
Nước mắt tôi không thể ngừng được nữa.
"Chúng ta hãy ngừng lại đi."
Anh dừng lại, ngước lên nhìn tôi.
"Ý gì?"
"Chúng ta chia tay đi."
Tôi nghẹn ngào.
Như là nghe được một câu chuyện cười, anh chậm rãi nhếch môi, nhẹ nhàng gạt mái tóc đang bù xù của tôi.
"Sầm Ninh, rời khỏi anh, em sẽ rất cực khổ"
"Ngoan, ở lại bên anh đi."