Chương 2: Gặp Lại.

GẶP LẠI.

- Dạo này cuộc sống của em vẫn ổn chứ, mẹ em thế nào? - Huỳnh Nam đưa tấm thực đơn cho Bảo Vy chọn.

- Sức khoẻ của mẹ đã hồi phục, bây giờ mẹ đang ở dưới quê chăm sóc cho nội em, nội cũng gần tám mươi tuổi rồi, không thể sống một mình nữa. – Bảo Vy cười nhạt.

- Vậy còn em? Em sống một mình có quen không?

- Em cảm thấy rất tự do và thoải mái – Cô gật đầu.

............Nhưng vô cùng cô đơn!

Bấy lâu nay cô chưa hề nói với ai về điều này. Đã năm năm trôi qua rồi, đối với một số người, năm năm qua là một thời gian rất ngắn nhưng với cô thì nó quá dài, cô đã trải qua nó một mình mà không có lấy một người thân bên cạnh..không một ai cả!

Cô cứ nghĩ ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm đó.. cô nghe tin Tô Lập Hy chết đã ngày tồi tệ nhất. Không ngờ ba năm sau, ba mẹ cô cũng không may gặp tai nạn giao thông, ba cô qua đời, mẹ cô bị thương rất nặng, cô mới biết mấy năm gần đây công ty sản xuất bao bì của ba cô chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài và thiếu người ta một khoản nợ lớn, nên cuối cùng cô phải bán đi căn nhà mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn, chuyển đến một căn phòng nhỏ ở khu cư xá tồi tàn, rồi cộng thêm số tiền mà cô bán thân…. mới đủ tiền trả nợ và lo liệu chi phí phẫu thuật, vật lí trị liệu cho mẹ cô trong suốt một thời gian dài, chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng, bất lực như vậy.

Tối hôm đó, khi mẹ cô xuất viện trở về, cô thấy bà lặng lẽ ngồi khóc một mình trong đêm.

Có phải mẹ đang nhớ ba không?” – Bảo Vy ngồi xuống bên bà Dương.



Bà Dương lắc đầu, bà không muốn cô biết bà đau đớn thế nào khi thấy nơi ở mới của cô, đứa con gái cưng của bà trước giờ chỉ biết ăn học và chơi bời, nay chẳng những tự chăm sóc cho bản thân mình mà còn phải ra đường bươn chải để kiếm miếng cơm, manh áo, bà chỉ cần nghĩ thôi cũng đã đủ cảm thấy đau lòng.



“ Trước đây ông ấy cho một số người vay nặng lãi, để mẹ nghĩ xem có cách nào lấy lại được số tiền đó không."



Bảo Vy ngắt ngang lời mẹ cô – “ Con nghĩ không đòi được đâu mẹ, chúng ta đừng làm những chuyện phi pháp nữa, con có thể chống cự được, con sẽ tìm việc làm, chúng ta chỉ cần một cuộc sống vừa đủ thôi”



Nước mắt ướt đẫm trên gương mặt, bà Dương vui mừng vì con bà đã trưởng thành.



“ Bảo Vy này, chỉ trong một thời gian ngắn mà mọi chuyện thay đổi nhiều quá, mẹ lo con không thích nghi được...mẹ thấy Huỳnh Nam cũng là một người đàn ông tốt, quan trọng là nó yêu con, gia đình của nó cũng đàng hoàng, nếu được thì con cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi, phụ nữ thì cần có chỗ để nương tựa” – Bà Dương thở dài.



Bảo Vy mỉm cười. Bà Dương không hề biết rằng từ sau khi Tô Lập Hy mất, Bảo Vy không còn qua lại với Huỳnh Nam nữa, cô đã từ chối tình cảm của anh.



Không lâu sau, hai mẹ con cô nhận được tin báo từ một người đồng hương về tình hình sức khoẻ của nội cô, mẹ cô buộc phải về quê chăm lo cho nội. Thế là từ đó chỉ còn một mình cô lẻ loi ở cái Sài Gòn nhộn nhịp, rộng lớn này.



Đợi người phục vụ đưa tiền thối cho Huỳnh Nam xong, Bảo Vy đứng lên.

- No quá, cảm ơn anh vì đã mời em ăn tối. Em lên nhà đây, anh lái xe về cẩn thận nhé.

- Anh đưa em lên nhà – Huỳnh Nam vội vã theo sau cô.

- Khu này thấy vậy chứ an ninh lắm, anh về đi.

Bước được vài bước, đột nhiên Bảo Vy dừng lại.

- Huỳnh Nam, sinh nhật vui vẻ!

- Cảm ơn em.

Trước khi mở cửa phòng, Bảo Vy nhìn xuống đường, cô thấy xe Huỳnh Nam vẫn đậu ở đó, cô biết mình đã làm anh bị tổn thương nhưng cô không cách nào bên cạnh anh, bởi sau khi Tô Lập Hy chết, cô đã tìm được câu trả lời, cô đã biết mình có yêu anh không.

Bảo Vy quăng túi xách lên giường rồi ngồi vào chiếc bàn ngay góc phòng, mở cuốn sổ tay màu đỏ ra...

" Hôm nay trên đường, tôi nhìn thấy một người rất giống anh..."



Tấm ảnh của cô và Tô Lập Hy chụp nhiều năm trước được l*иg vào một chiếc khung hình nhỏ đặt ở đầu giường!

🌿🌿🌿🌿🌿

Vừa bước vào trung tâm luyện thi đại học gần nhà, Bảo Vy chợt nhìn thấy bóng dáng của Thuỳ Trang, cô bạn thân trước đây Bảo Vy từng cặp kè hồi trung học cơ sở. Dù đã trôi qua một thời gian dài nhưng trông cô ta vẫn chẳng tí nào thay đổi, ngoại trừ nước da có phần trắng hơn, thân hình có vẻ tròn hơn xíu.

Thay vì lên tiếng gọi và chạy đến bên Thuỳ Trang như trước đây, Bảo Vy khẽ nhìn sang hướng khác, bước nhanh về chiếc cầu thang nhỏ dẫn lối vào lớp học.

- Bảo Vy!

Giọng Thuỳ Trang cất lên yếu ớt sau lưng cô, chính xác là cô ta đang gọi cô, cô quay mặt lại, giả vờ bất ngờ rồi nở một nụ cười thật tươi. Bảo Vy đóng kịch rất hay, hay đến độ Thuỳ Trang không hề phát hiện ra cô cố tình vờ không thấy .

Thuỳ Trang kéo Bảo Vy ngồi xuống băng ghế đá gần đó, mặc cho tiếng chuông vào học đã reng lên inh ỏi. Hai người bây giờ không còn là những học trò nhỏ phải vào lớp đúng giờ nữa.

- Sao mày lại ở đây? - Thuỳ Trang thắc mắc.

- Luyện thi đại học.

- Tao nhớ sau khi tốt nghiệp mười hai, mày trúng tuyển vào trường đại học kiến trúc rồi mà, giờ luyện thi nữa là sao?

- Tao đã bỏ học ba năm rồi.

Thuỳ Trang không biết chuyện gì cả. Từ sau khi lên cấp ba, do học khác trường nên Thuỳ Trang và Bảo Vy thỉnh thoảng gặp nhau chỉ mấy lần trong năm, Bảo Vy chơi với đám bạn nhà giàu bên trường bán công, Thuỳ Trang chơi với đám bạn bên trung tâm giáo dục thường xuyên gần nhà, đến khi lên đại học thì bặt tin nhau từ đó.

Đến giờ mới có dịp gặp lại, Thuỳ Trang ngạc nhiên với sự thay đổi của Bảo Vy cũng phải, không trang sức, không quần áo, túi xách đắt tiền, chỉ là một Bảo Vy giản dị và…..học hành chưa đến nơi đến chốn.

Đôi khi Bảo Vy cảm giác cuộc sống này cũng giống như một trò chơi may rủi, hôm nay thế này, ngày mai lại nhanh chóng đổi khác, đến khi người ta bắt đầu học được cách quí trọng những giá trị xung quanh thì những thứ đó đã vụt khỏi tầm tay hết rồi. Giống như cô lúc này, không còn Tô Lập Hy để yêu, không còn gia đình để gìn giữ và không còn cái gọi là hạnh phúc nữa rồi.