Quyển 11 - Chương 2: Bức tường kí ức

One

Còn 1 tiết nữa mới hết giờ học, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào để nghe giảng nữa nên xin về sớm để đến khu biệt thự số 23.

Nhìn bức tường loang lổ trước mặt, tôi thẫn thờ nhớ về những kỉ niệm xưa.

Khu biệt thự số 23 là nơi có ánh nắng ban mai hồng đẹp vô cùng, còn ánh nắng khi chiều tà lại là màu vàng nhạt, đêm xuống thì khoát lên mình màu đen thần bí….

Mỗi khi gió thổi qua, bức tường bị học sinh dán đầy thẻ PK đủ màu sắc lại như run rẩy trong gió.

Keng keng keng…

Chuông đồng hồ điểm 6 tiếng, bây giờ đã tan học rồi, học sinh đổ dồn ra cổng.

“ Hựu Tuệ, tôi đã làm theo ý bà, chuẩn bị hết mọi thứ rồi!” Tô Cơ cầm một tập giấy, mồ hôi nhễ nhại cầm về phía tôi, “ Bà xem này, đây là những tờ tuyên truyền về lịch sử trăm năm nay của khu biệt thự số 23. He he he, đây là chiêu tuyên truyền hiệu quả nhất để bảo vệ khu biệt thự số 23 đấy. Lát nữa bà chỉ cần thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, còn tôi, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền sẽ phụ trách phát tờ rơi, Lý Triết Vũ thì phụ trách việc mời mọi người kí tên vào giấy, đảm bảo với bà chưa đầy hai ngày sẽ thành công mĩ mãn!”

Tôi nhìn mọi người bận tíu tít mà trong lòng như tiếp thêm sức mạnh, nụ cười động viên của Lý Triết Vũ càng làm tôi tự tin thêm. Nhiều người cùng chung sức bảo vệ khu biệt thự số 23 như vậy, chúng tôi nhất định sẽ thành công thôi!”

“ Woa, khu biệt thự số 23 phố Angel là nơi lưu lại toàn kỉ niệm đẹp, tờ tuyên truyền này cảm động quá!”

“ Đây là khu biệt thự số 23 ngày trước sao? Tấm ảnh này đẹp quá!”

Những tiếng trầm trồ khen ngợi và những tiếng bàn tán văng vẳng bên tai tôi, trong lòng tôi bắt đầu nhen nhóm hi vọng, tôi thấy phấn khích vô cùng.

“ Các bạn than mến, chắc là các bạn đã biết việc phá dỡ khu biệt thự số 23, bạn nào ủng hộ xin mời kí vào tờ giấy yêu cầu không phá dỡ nó nữa, xin mọi người ủng hộ chúng tôi!”

Đứng trước mặt mọi người, tôi nói bằng giọng đầy sức thuyết phục.

Kiim Nguyệt Dạ. Ngươi muốn phá bỏ khu biệt thự số 23 để tìm kho báu ư? Còn lâu ta mới để cho ngươi toại nguyện! Ta sẽ bảo vệ khu biệt thự số 23 đến cùng!”

Dường như cảm nhận được quyết tâm bảo vệ khu biệt thự số 23 của tôi nên có rất nhiều học sinhh vây quanh chúng tôi.

“ Phá dỡ khu biệt thự số 23 sao? Tiếc quá!”

“ Bây giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, hình như sẽ trưng cầu ý kiến học sinh trường Minh Dương trong vòng 1 tuần.”

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của nhiều người, tôi quyết định ‘thừa thắng xông lên’, chạy ngay đến bên Lý Triết Vũ vẫy hai tay hét to :

“ Các bạn ơi, nếu mọi người đồng ý bảo vệ khu biệt thự số 23 thì xin đến đây và kí tên mình vào!”

“ Kí đi! Mình không muốn phá bỏ khu biệt thự số 23, mình kí!”

“ Mình cũng vậy!”

“ Mình cũng kí!”

Dưới sự cổ động hết mình của tôi, mọi người đều tích cực ủng hộ. Sự nhiệt tình ngày được đẩy lên cao, tờ giấy chi chit chữ kí, những cái bút chuẩn bị sẵn đã không còn đủ nữa, mọi người phải chuyền tay nhau bút…

“ Phù, mệt quá!”

Bận rộn hơn 1 tiếng đồng hồ, năm người chúng tôi đã mệt lử.

“ Ha ha, để Hiểu Ảnh đếm xem ở đây có bao nhiêu chữ kí nào!” Hiểu Ảnh lè lưỡi cầm tờ giấy lên, “ Một, hai, ba, bốn… Ha ha nhiều chữ kí quá, Hiểu Ảnhh không đếm nổi nửa rồi!”

“ Hựu Tuệ, tờ giấy to thế này mà dày đặc chữ kí!” Tô Cơ cũng đi tới, sung sướиɠ nhìn tờ đơn.

“ Hựu Tuệ, em làm tốt lắm.” Lý Triết Vũ mỉm cười với tôi, tròng mắt màu cà phê ánh lên niềm vui.

“ Đây là thành quả chung của mọi người!” Tôi vui vẻ nhìn họ, “ Tôi thật sự rất vui, có lẽ khu biệt thự số 23 sẽ không bị phá bỏ nữa.”

“ Ừ! Nhưng Hựu Tuệ này, chúng ta phải tiếp tuc

“ Ừ! Nhưng Hựu Tuệ này, chúng ta phải tiếp tục cố gắng nữa!” Lý Triết Vũ quay sang nhìn tôi.

“ Tiếp tục cố gắng ư?” Bốn người chúng tôi tròn mắt nhìn Lý Triết Vũ, không hiểu ý cậu ấy.

“ Ngày mai chúng ta sẽ đi tuyên truyền việc này rộng rãi hơn, phát tờ rơi khắp con phố Angle, như thế chữ kí sẽ càng nhiều hơn đấy!” Lý Triết Vũ cười nói.

Hôm sau vừa tan học, tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh cầm 3 tập tờ rơi và tờ giấy xin chữ kí rất to đi đến trước cổng khu biệt thự số 23.

Nhưng khi tôi vừa bước tới khu biệt thự thì phát hiện có rất nhiều người đứng sẳn ở đó!

Họ đang làm gì vậy? Tôi tò mò bước nhanh đến.

“ Nhìn kìa, Tô Hựu Tuệ đến rồi!”

Đám người đó tự động tách ra nhường đường cho tôi.

Một dư cảm không lành ập đến khiến tim tôi đập mạnh

Dỡ nhà

Trên bức tường loang lổ của khu biệt thự số 23 sơn hai chữ ‘ dỡ’ nhà đỏ chói, to và cao bằng đúng nửa người của tôi, dưới chữ đó là tờ thông báo:

Không phải Tô Hựu Tuệ tự động xin rút lui khỏi vị trí người quản lí khu biệt thự số 23, mà sự thật là Tô Hựu Tuệ đã tự ý điều tra kho báu nên bị ban lãnh đạo nhà trường tước quyền quản lí!

Tim tôi như bị một luồng điện dội trúng, toàn thân cứ run lên bần bật, mắt mờ đi.

Ai đã làm điều này ? Tại sao lại thế ? Tôi mở to mắt, hai chữ ‘dở nhà’ phía trước tôi cứ lớn dần, lớn dần.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi thẳng về phía bức tường, sau đó giơ tay xé tờ giấy đó đi rồi quay lại nói to với mọi người: “ Khu biệt thự 23 phố Angle không thể bị dỡ bỏ, xin mọi người đừng tin lời đồn đại này. Hãy ủng hộ tôi, kí tên vào tờ giấy phản đối kia, tôi sẽ đưa ý kiến của mọi người lên ban lãnh đạo nhà trường.”

“ Đã đến nước này rồi… Tô Hựu Tuệ à, có cố gắng nữa cũng vô ích thôi.

“ Ngay từ đầu Tô Hựu Tuệ đã kịch liệt phản đối việc dở bỏ khu biệt thự , bây giờ hoảng hốt như vậy, lẽ nào Tô Hựu Tuệ muốn một mình chiếm đoạt kho báu?”

“ Hèn chi cô ta tự dưng bị tước quyền quản lí khu biệt thự, hóa ra là vì kho báu, đúng là lòng người khó đoán!”

….

Những tiếng bàn tán, dị nghị xung quanh như nhấn chìm tôi. Tôi ngẩng đầu, muốn nhìn rõ lần nữa chữ ‘ dỡ’ nhà kia, nhưng trời đất cứ tối sầm lại,, chẳng nhìn thấy gì cả…

“ Hựu Tuệ!”

Đúng lúc đầu óc rối tinh rối mù, tôi chợt nghe thấy tiếng gọi quen quen, hai tay tôi nắm chặt lại.

“ Tô Cơ, Hiểu Ảnh!” Tôi cố cười gượng gạo.

“ Hựu Tuệ, bà đừng buồn! Dỡ thì dỗ, đừng để ý lời bọn họ nói làm gì! Chúng ta mặc kệ chuyện này đi!” Tô Cơ bực mình nói.

Tôi lắc đầu, Tô Cơ có thể tức giận, Hiểu Ảnh có thể không tỉnh táo, nhưng tôi không thể đánh mất lí trí được. Tôi nhất định phải bảo vệ khu biệt thự số 23 đến cùng, không thể bỏ dở giữa chừng!

Mặc kệ Tô Cơ, Hiểu Ảnh ngăn cản, tôi bước thật nhanh về phía cổng trường Minh Dương.

Two

Tôi sẽ không chịu thua! Tô Hựu Tuệ này sẽ không dễ dàng đánh bại như thế được!

Tôi cầm lấy sơn và chổi sơn, quay trở về bức tường bị viết chữ ‘dở nhà’, cầm chổi lên và quét cẩn thận.

Nước sơn có mùi nồng nồng, bức tường thô ráp chỗ nào cũng có vết lồi lõm, chổi sơn chạm vào gạch phát ra những tiếng xoẹt xoẹt.

“ Hựu Tuệ làm trò gì vậy? Định phủ chữ kia đi à?”

“ Đúng là rỗi hơi, tưởng làm vậy là khu biệt thự số 23 sẽ không bị phá dỡ chắc?”

“ Có quét thế nào thì chữ đó cũng nhìn thấy rõ.”

Chẳng bận tâm đến những tiếng cười nhạo xung quanh, tôi vẫn tiếp tục quét.

“ Hựu Tuệ, bức tường to thế này, bà quét đến bao giờ mới xong? Chúng ta nghĩ cách khác đi.” Tô Cơ nắm lấy tay tôi, “ Bà làm thế này chỉ tốn công vô ích thôi.”

“ Về thôi!” Lăng Thần Huyền không biết đến thừ lúc nào, tức giận nói.

“ Tô Cơ, Lăng Thần Huyền! Tôi vừa phát hiện ra, quét sơn cũng là 1 công việc cần sự tỉ mỉ!” Tôi mỉm cười, muốn giằng tay Tô Cơ ra nhưng nhỏ ta nắm chặt quá.

“ Hựu Tuệ, về thôi! Chỉ cần bọn tôi tin bà là được!” Tô Cơ nắm chặt lấy vai tôi, khiến toii6 cảm thấy như được an ủi.

“ Hiểu Ảnh cũng đi tìm 1 chiếc bút long thật to rồi viết lên tường này chữ không phá dỡ!” Mắt Hiểu Ảnhh sáng như sao rồi giơ tay trái ra, làm động tác viết chữ.

“ Không, tôi phải tiếp tục…” Tôi kìm nén sự đau xót trong lòng, “ Tô Hựu Tuệ này từ trước giờ chưa bỏ dở giữa chừng việc gì, lần náy cũng vậy!”

Tôi ngẩng đầu lên, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cố lên Tô Hựu Tuệ!

Đột nhiên một bóng người lướt qua, tôi quay lại nhìn. Lý Triết Vũ đang mỉm cười đứng cạnh tôi.

Cậu ấy cũng cầm chiếc chổi sơn, cúi người nhúng nó vào thùng sơn tôi đang cầm. Vũ ngẩng đầu lên, không ngầng ngại quét thẳng lên tường.

“ Lý Triết Vũ?” Tôi sững người nhìn cậu cấy.

Lý Triết Vũ không nói gì, tròng mắt màu cà phê hiện lên sự dịu dàng:

“ Hựu Tuệ, tôi ủng hộ em! Chúng ta cùng làm nào!”

Lý Triết Vũ…Cậu ấy đang thực hiện lời hứa của mình, luôn luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi thẫn thờ nhìn Vũ, cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào. Dáng người to cao của Lý Triết Vũ đã chắn hết ánh nắng, nhưng ánh nắng sau lưng cậu ấy lại tạo ra những vòng sáng rực rỡ.. Lúc đó trông Lý Triết Vũ giống như 1 vị thiên sự vậy…

“ Đúng rồi!” Lý Triết Vũ quay lại, không biết rút từ đâu ra 3 chiếc chổi sơn, “ Vẫn còn 3 chiếc chổi nữa, còn ai muốn quét sơn không?”

Lăng Thần Huyền, Hiểu Ảnh và Tô Cơ đều há hốc mồm nhìn, sau đó chạy đến lấy chổi sơn trong tay Vũ rồi hì hục quét.

“ Việc Hựu Tuệ đã quyết định làm, tôi nhất định sẽ ủng hộ! Lăng Thần Huyền, cậu qua bên kia đi, chỗ này tôi đã sơn rồi!”

“ Cái gì? Cô quét chỗ này á? Sao trông xấu òm vậy? Không được, tôi phải quét lại!”

“ Lăng Thần Huyền, cậu giám giễu cợt tôi hả? Cậu có muốn gội đầu bằng sơn không?”

“ Là lá la! tôi là một chú thợ sơn, hết sơn bên trái rồi qua bên phải…”

Theo tiếng hát của Hiểu Ảnh, năm chiếc chổi sơn như nhảy múa trên tường, những tiếng cười đùa cứ ríu rít cả lên, nỗi buồn trong lòng tôi dần tan biến…

“ Hoàng tử Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ bị điên thật rồi…”

“ Năm người bọn họ thật tình! Cứ tưởng làm thế này là có thể thay đổi mọi chuyện à?”

Tôi mặc kệ những lời bàn tán xung quanh.

Chổi sơn vẫn cứ đưa lên đưa xuống, trên bức tường đó như được quét lên bằng sự kiên trì và quyết tâm của chúng tôi.

“ Hựu Tuệ, có thể nói cho tôi biết, tại sao em muốn giữ khu biệt thự này không?” Tôi quay lại, đối diện với tròng mắt màu cà phê của Lý Triết Vũ.

Tôi nói ra suy nghĩ từ sâu thẳm tâm can mình: “ Trong trái tim tôi, khu biệt thự số 23 là một nơi vô cùng thiêng liêng, nó lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của chúng ta. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không cho phép bất kì ai làm ô uế nó!”

….

Mọi người đều im lặng, dường như ai cũng đang quay về những kí ức xa xôi.

“ Đúng rồi, trước đây mình đã dán thẻ PK màu đỏ lên bức tường PK, mình không muốn sau này khu biệt thự số 23 biến mất!”

“ Rất nhiều người ở nơi khác ngưỡng mộ khu biệt thự số 23 thần bí của trường mình…”

“ Chúng ta phải giúp họ!”



Không biết ai đã nói ra câu đó, mọi người chạy đến phụ giúp chúng tôi, người thì bắt chước chúng tôi, người thì đi mượn chổi sơn. Thoắt một cái, cả bức tường đều được quét sơn…

“ Ta là một chú thợ sơn, sơn tường rồi sơn cả nhà, những chiếc chổi sơn nhảy nhót trên tay tôi. Ôi chiếc mũi của tôi bị dính sơn rồi!”

Mọi người hăng say quét sơn theo điệu nhạc Hiểu Ảnh hát.

“ Rất vui vì được các bạn giúp đỡ, nếu mọi người đều muốn bảo vệ khu biết thự số 23 thì hãy kí tên vào tờ giấy này, chúng mình nhất định sẽ chuyển nó lên ban lãnh đạo nhà trường!”

Không biết từ lúc nào, Tô Cơ rút tờ giấy từ trong túi tôi ra, giơ cao lên rồi nói to với mọi người

“ Mình kí!”

“ Mình cũng kí!”

Những người chưa mượn được chổi, lần lượt đến chỗ Tô Cơ. Trong nháy mắt Tô Cơ đã bị vây kín, chĩ còn nghe thấy tiếng nói và tiếng hát vui tươi văng vẳng trên con phố Angle.

Three

Với sự giúp đỡ của mọi người, bức tường đã được quét 1 lớp sơn mới tinh, cả bức tường ánh lên màu sáng nhạt dưới ánh nắng.

Lắng tai nghe những tiếng gọi nhau í ới và những tiếng hét hò mệt mỏi nhưng đấy mãn nguyện, tôi cảm thấy rất vui. Tôi chỉ biết cúi chào và luôn miệng nói; “ Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”

” Không có việc gì, bảo vệ khu biệt thự số 23 là điều nên làm.”

“ Hựu Tuệ,, chúng tôi ủng hộ cậu, chúng tôi tin cậu thật lòng muốn bảo vệ khu biệt thự số 23.”

Rốt cuộc, những việc tôi làm đã không uổng công vô ích. Nghe những lời cổ vũ của mọi người, tôi cảm động rơi nước mắt. Tôi dõng dạc tuyên bố: “ Tôi nhất định sẽ bảo vệ khu biệt thự số 23 đến cùng!”

Bốp! Bốp! Bốp!

Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, nhưng sau đó mọi người đều hưởng ứng vỗ tay theo, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Lý Triết Vũ và nhóm bạn luôn sát cánh bên tôi những lúc khó khăn nhất, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Những tràng pháo tay của mọi người vừa ngớt thì một tràng vỗ tay mạnh từ xa vọng tới.

“ Là người quản lí khu biệt thự số 23!”

“ Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ đến rồi kìa!”

Mọi người xì xầm, rồi không ai bảo ai, nhường đường cho Kim Nguyệt Dạ. Kim Nguyệt Dạ bước tới, mái tóc đen mượt khẽ bay trong gió, đôi mắt sâu thẳm trên khuôn mặt điển trai hút hồn kia như sáng lấp lánh.

“ Hựu Tuệ, với tư cách là người quản lí khu biệt thự số 23, tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của cô và mọi người.” Kim Nguyệt Dạ cười nói.

“ Đây là việc tôi nên làm, tôi ủng hộ việc giử lại khu biệt thự số 23.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ. Không hiểu sao, một dự cảm chẳng lành lại ập đến đầu tôi, mọi người xung quanh cũng dần dần im lặng.

“ Các bạn, cho dù các bạn ủng hộ bên nào thì tâm nguyện của các bạn đều rất tốt, nhưng bây giờ đã muộn rồi, mọi người nên về nhà nghỉ ngơi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện học hành ngày mai.”

Nghe lời Kim Nguyệt Dạ, mọi người bắt đầu thu dọn về nhà. Tôi cầm tờ giấy chằng chịt chữ kí trong tay, chần chừ một lúc rồi đi đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ.

“ Kim Nguyệt Dạ, dù gì cậu cũng là quản lí khu biệt thự số 23, đây đều là tâm nguyện của mọi người, hi vọng cậu có thể…”

“ Tôi hiểu rồi, tôi sẽ trình bày việc này với ban lãnh đạo nhà trường.” Kim Nguyệt Dạ đưa tay cầm lấy tờ giấy, nhưng hắn chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 cái đã quay người bước đi. Tâm trạng bất an lại nhen nhóm trong tâm trí tôi…

Tại sao Kim Nguyệt Dạ lại nhận tờ giấy kí tên đó, tôi chợt cảm thấy hối hận vì hành động nông nổi vừa rồi của mình. Tôi có nên trao tờ giấy kí tên cho Kim Nguyệt Dạ? Nhưng dù gì cậu ta cũng là người quản lí nơi này mà! Dù cậu ta có quá đáng đến thế nào đi nữa thì cũng không thể làm ngơ trước tâm nguyện của mọi người.

“ Đi thôi! Đi thôi!” Nhìn Kim Nguyệt Dạ nhận lấy tờ giấy, mọi người đều vui vẻ ra về, chỉ còn năm người bọn tôi đứng chôn chân ở 1 chỗ.

“ Tôi…tôi vẫn không yên tâm lắm, tôi muốn đi xem sao.” Tôi cắn môi ngẩng đầu nhìn Lý Triết Vũ. Nói xong, tôi chạy về hướng Kim Nguyệt Dạ vừa đi.

Hộc! Hộc! Hộc!

Có lẽ do cảm thấy không yên tâm nên tôi chạy như bay.

Lúc nãy những ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà đã khuất sau núi, chỉ còn lại 1 quầng cam mờ mờ ở phía tây.

Kim Nguyệt Dạ thong hta3 bước đi, dáng người cô đơn lẻ loi đổ dài trên mặt đất.

Tôi bước chậm lại, cố gắng bám sát Kim Nguyệt Dạ.

Kể từ khi xảy ra chuyện bên giếng cổ, lâu lắm rồi tôi không nói chuyện bình thường với hắn. Chúng tôi giống như hai cực nam châm, luôn luôn đẩy nhau ra xa. Và cũng từ khi nhận nhiệm vụ quản lí khu biệt thự số 23, đúng như lời hắn nói, chúng tôi đã trở thành đối thủ của nhau, không gì có thể cứu vãn được!

Tôi ngẩng đầu nhìn theo bóng Kim Nguyệt Dạ. Chàng trai từng có nụ cười đẹp như thiên thần và phong thái lịch lãm giờ chỉ còn trong kí ức.

Hựu Tuệ, giờ không phải lúc mày nghĩ vẩn vơ!

Tôi tự nhắc nhở mình rồi rảo bước nhanh hơn.

“ Kim…” Tôi vừa định cất giọng gọi hắn thì bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc đi đến! Là Sun!

Tôi cố nuốt hai chữ ‘ Nguyệt Dạ’ lại. Sun đi đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, giơ tay vỗ vai hắn.

Tôi vội nấp sau một cái cây.

“ Kim Nguyệt Dạ, việc tôi nhờ cậu đến đâu rồi?” giọng nói lạnh lùng của Sun khiến tôi dựng tóc gáy, bọn họ không phải cùng 1 hội với nhau ư? Sao Sun lại nói với Kim Nguyệt Dạ bằng cái giọng lạnh lùng như thế?

“ Vẫn đang tiến hành.” Kim Nguyệt Dạ dường như không muốn nói nhiều.

Tuy họ nói chuyện với nhau rất lâu, nhưng tôi không biết họ đang nói gì.

Sau đó Sun nhìn xuống tay Kim Nguyệt Dạ : “ Cái gì vậy?”

Kim Nguyệt Dạ rụt tay lại, nói như không có gì : “ Thứ vớ vẩn ấy mà!”

Tôi nhìn theo ánh mắt Sun.

Là tờ giấy có chữ kí của mọi người!

Tôi giật mình.

“Ồ, thế à?” Sun giật mạnh tờ giấy từ tay Kim Nguyệt Dạ, rồi giở ra đọc, sau đó nói vời giọng mỉa mai : “ Xem ra Tô Hựu Tuệ bỏ ra không ít thời gian làm mấy cái chuyện rỗi hơi này, tiếc là cô ta làm gì cũng vô ích thôi.”

“ Chẳng việc gì phải để ý đến mấy thứ vớ vẩn này làm gì cho mệt.” Nhìn khuôn mặt vô cảm của Kim Nguyệt Dạ, tim tôi như thắt lại.

“ Ha ha cậu cũng thấy nó vô ích ư?” Sun nhìn chòng chọc Kim Nguyệt Dạ, rồi bĩu môi, “ Thế thì vứt đi cho rảnh nợ.”

Đột nhiên Sun giơ tay…

Đừng!

Tôi cố bịt chặt miệng mới không thốt ra tiếng, nhưng cả người tôi cứ run lên.

Tờ giấy đó bị Sun quẳng đi, rơi tõm xuống hồ nước gần đó, tim tôi như vỡ nát thành từng mảnh…

“ Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa bàn chuyện!” Sun hồ hởi bá vai Kim Nguyệt Dạ. Kim Nguyệt Dạ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước đi cùng Sun.

Thấy bóng Kim Nguyệt Dạ và Sun khuất dần, tôi chạy vội vàng lao xuống hồ nước. Lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu để ý nước hồ có lạnh hay không, mắt chỉ chăm chăm nhìn theo tờ giấy…

Nước trong đến nỗi nhìn thấy tận đáy, tờ giấy màu trắng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, những nét chữ trên đó đã bị nhòe không còn nhìn rõ nữa. Trong lòng tôi càng đau đớn hơn.



“ Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”

Đột nhiên, một tiếng gọi gấp gáp vang lên, tôi đứng lên, cả người ướt sũng, mắt đờ đẫn nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

“ Hựu Tuệ, có chuyện gì vậy?” Lý Triết Vũ sững người khi thấy tờ giấy kí tên trên tay tôi bị ướt nhòe, nhưng rất nhanh cậu kịp trấn tĩnh lại, “ Hựu Tuệ… Chúng ta nghĩ cánh khác vậy…Mau về thôi, người em ướt thế này dễ bị cảm lạnh lắm. Không sao đâu, chúng ta có thể xin lại chữ kí của mọi người mà!”

“ Sao cậu ta lại làm thế?…” Tôi lẩm bẩm tự hỏi mình

“ Hựu Tuệ, đừng nghĩ nhiều nữa…”

“ Tại sao cậu ta lại làm thế?” Tôi thất thần, chẳng còn để ý Lý Triết Vũ nói gì nữa, “ Đây là tâm huyết của tất cả mọi người, sao cậu ta lại làm thế?

“ Hựu Tuệ, tôi kể cho em nghe 1 câu chuyện nhé!” Lý Triết Vũ cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi khoát lên người tôi, kéo tôi ra khỏi hồ nước. “ Có 1 cậu bé thích chơi đàn violin, nhưng bố lại cấm cậu ấy học nhạc, vì ông cho rằng sở thích đó quá yếu đuối, sau này không thể trở thành người đàn ông mạnh mẽ được!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lý Triết Vũ, ánh mắt cậu ấy ánh lên sự dịu dàng:

“ Nhưng cậu bé vẫn lén lút luyện violin, thế rồi chẳng may bị bố phát hiện!”

“ Rồi sao nữa?” Tôi bắt đầu lo lắng cho cậu bé.

Lý Triết Vũ nhìn ra xa, dường như cậu ấy đang chìm vào kí ức: “ Sau đó… ông bố đốt đàn, đốt cả những bản nhạc đi, rồi cảnh cáo cậu bé không được để xảy ra việc này 1 lần nữa, nếu không…nếu không sẽ nhốt cậu bé lại.”

Nét mặt Lý Triết Vũ có vẻ đau khổ, cậu bé đó có lẽ là Lý Triết Vũ. Tôi đã từng nghe cậu ấy kéo đàn violin, đánh piano, Vũ cũng từng nói với tôi, cậu ấy rất yêu âm nhạc.

“ Cậu bé không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục luyện đàn, thậm chí có lần bị bố nhốt 3 ngày 3 đêm, nhưng sau đó cậu bé lại tìm cách trốn ra…

Tôi nhìn Lý Triết Vũ, không ngờ, cậu ấy lại có quá khứ như vậy. Một vị thiếu gia được nhiều người ngưỡng mộ như cậu ấy mà cũng có lúc sống trong vô vọng.

“ Hựu Tuệ, làm việc gì cũng phải trả giá, nhưng chỉ cần em có lòng tin, không có gì là không thể! Cậu bé đó làm được, Hựu Tuệ cũng làm được, em còn có bọn tôi bên cạnh mà, có đúng không?” Lý Triết Vũ cúi đầu, giọng nói trầm trầm vang bên tai tôi.

Tôi ngẩng đầu đón nhận cái nhìn khích lệ của cậu ấy. Ánh lửa hi vọng sắp lụi tàn trong đầu tôi lại được tiếp thêm sức mạnh…

FOUR

“ Hựu Tuệ, triển lãm khu biệt thự số 23 sắp bắt đầu rồi, bà phải cố gắng lên!”

“ Cố lên! Cố lên!”

Một tuần trôi qua rất nhanh, Kim Nguyệt Dạ đã bắt đầu các hoạt động lôi kéo phiếu bầu. Để khuyến khích mọi người kí tên phản đối, tôi thu thập tất cả tài liệu và hình ảnh về lịch sử trăm năm nay của khu biệt thự số 23 để triễn lãm vào ngày cuối cùng trước khi hết hạn.

Tôi đứng trước sân vận động bày đầy những tranh ảnh, tờ rơi về khu biệt thự số 23, chuẩn bị bài diễn thuyết.

Mặc dù bị Kim Nguyệt Dạ cướp mất hội trường, nhưng tôi quyết không từ bỏ buổi triễn lãm, thế nên mới nghĩ ra cách bày tranh ảnh ở sân vận động.

Giống như Lý Triết Vũ nói, chỉ cần kiên trì theo đuổi, thì không có gì là không thể!

Còn 1 tiếng nữa mới tới giờ triễn lãm, thế nhưng đã có vài học sinh đứng vây quanh tờ thông báo, họ vừa tò mò ngắm những bức ảnh chụp khu biệt thự số 23 vừa bán tán râm ran.

“ Hựu Tuệ à, chắc khu biệt thự số 23 sẽ không bị phá dỡ đâu!” Hiểu Ảnh nhảy như con choi choi, trên đầu buộc dải băng đô cỗ vũ màu đỏ.

“ Tụi tôi sẽ ủng hộ bà hết mình! Hựu Tuệ, cố lên!” Tô Cơ và Lăng Thần Huyền cũng giơ tay cỗ vũ tôi, trong ánh mắt ánh lên niềm hi vọng tràn đầy.

Lý Triết Vũ đâu rồi nhỉ? Sao mãi không thấy cậu ấy đâu, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng…

“ Các bạn thân mến! Giây phút quyết định sắp đến rồi! Nếu các bạn muốn biết tương lai của trường Minh Dương ra sao, thì đừng bỏ lỡ cơ hội quý báu này, xin mờcac1ac1 bạn đến hội trường Minh Dương để tham gia live show của Kim Nguyệt Dạ!”

Đúng lúc mọi người vây xung quanh cỗ vũ tôi thì 1 giọng nói sang sảng từ hội trường Minh Dương vang đến.

“ Live show của Kim Nguyệt Dạ nói về tương lai của trường Minh Dương ư?”

Tôi ngạc nhiên nhìn mọi người. Lúc tôi tích cực chuẩn bị cho buổi triễn lãm thì Kim Nguyệt Dạ cũng không kém cạnh, nghe nói live show của Kim Nguyệt Dạ còn có tên là Tương lai của trường Minh Dương, mặc dù quy mô nhỏ nhưng cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

“ Nghe nói, Sun là khách mời của live show này đấy!”

“ Thật không? Đúng là Kim Nguyệt Dạ có khác, minh tinh nổi tiếng như Su cũng mời được, chắc là hay lắm đây! Chúng ta đi xem thôi!”

Tôi đứng nhìn cổng vào của sân vận động, mọi người đều đổ xô đến hội trường để xem live show. Họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chẳng ai thèm để ý đến chúng tôi.

“ Hựu Tuệ…” Giọng Tô Cơ có vẻ lo lắng, tôi quay đầu lại.

“ Yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ thắng!”

Keng keng keng!

Giờ mở cửa triễn lãm đã bắt đầu, Lăng Thần Huyền vẫy tay về phía tôi, màn hình lớn ở sân vận động bắt đầu chiếu những clip mà chúng tôi tự làm để giới thiệu khu biệt thự số 23.

Tiếng nhạc trong hội trường vang lên, tôi nhìn về phía đó, có lẽ Kim Nguyệt Dạ cũng bắt đầu rồi, so với số người đông nghẹt trong hội trường thì ở đây chỉ có lèo tèo vài người.

Tô Hựu Tuệ, mày không được lung lay tinh thần, cố lên nào!

Tôi hít 1 hơi dài, bước lên bục diễn thuyết vừa dựng lên, nhìn lướt qua bài diễn văn đã được chuẩn bị kĩ càng, rồi sau đó nói dõng dạc:

“ Các bạn thân mến, cảm ơn các bạn đã giành thời gian đến đây để cug2 tôi nhìn lại lịch sử tươi đẹp của khu biệt thự số 23 phố Angle!” Tôi cầm micro trình bày rất trôi chảy bài diễn thuyết.

Những thước phim sau lưng tôi cứ luân chuyển nhau. Ở bên dưới, Tô Cơ và Hiểu Ảnh lien tục phát tờ rơi, giọng tôi vang lên rành mạch từng chữ, từng chữ một.

Nhưng sân vận động vẫn trống trải vô cùng…

Những hàng ghế được sắp xếp trên sân chỉ có lác đác vài người ngồi, trông chẳng có chút khí thế gì cả.

“ Khu biệt thự số 23 phố Angle chẳng khác nào 1 phần cuộc sống của chúng ta, ai trong chúng ta cũng đều cùng nó chứng kiến những thời khắc đẹp đẽ..” Tôi hít sâu 1 hơi, cố giấu sự thất vọng trong lòng rồi tiếp tục nói.

“ KISS KISS FOR YOUR LOVE…” Bên dưới chợt vang lên tiếng nhạc, một nam sinh cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Tim tôi đau đớn như bị kim châm. Tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnhh đều buồn bã nhìn nhau.

Hiểu Ảnh cắn chặt môi, mắt rưng rưng như sắp khóc. Rồi tiếp đó là Tô Cơ thở dài não nề.

“ Vận mệnh của khu biệt thự số 23 là nằm trong tay chúng ta, chứ không phải là…” Tôi mím môi, lòng quyết tâm trào dâng, tôi ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, tiếp tục bài diễn thuyết.

Cố lên, Tô Hựu Tuệ!

Tiếng nhạc ầm ầm lúc to lúc nhỏ cùng với những tràng pháo tay rộn ràng trong hội trường cứ lien tục dội đến chỗ tôi đứng.

“ Hình như ở kia có vẻ náo nhiệt hơn! Chúng ta qua đó xem đi!” Mấy học sinh đứng ở cổng sân vận động thì thầm với nhau rồi tiến về phía hội trường.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, mấy chiếc là vàng rơi xuống trước mặt tôi, tôi cảm thấy sao mà cô đơn, lạnh lẽo đến vậy.

Xoẹt xoẹt!

Bác lao công mặc bộ đồng phục màu xanh cầm chổi bước đến, ra sức quét những chiếc lá rơi. Tôi kể về khu biệt thự số 23 bằng tình cảm chân thành của mình.

Nhưng, tôi không thể trốn tránh được sự trống trải trên sân vận động, giọng nói yếu ớt của tôi như lạc bước ở trong không trung.

Bộp bộp bộp!

Đột nhiên 1 tràng vỗ tay vang lên, tôi nhìn về phía đó. Hó ra Lý Triết Vũ cùng Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và Hiểu Ảnh đang vỗ tay liên tục.

Tô Cơ nhìn tôi không chớp mắt, trong mắt hiện rõ sự kiên trì. Khi tôi và Lăng Thần Huyền nhìn nhau, cậu ta đưa tay làm động tác OK. Còn đằng sau Lý Triết Vũ đang có một người, hai người, ba người…đang chầm chậm bước vào.

Bộp bộp bộp!

Sân bóng trống trải bắt đầu có người, tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng khiến mắt tôi nhòe đi.

Mọi người đến nhiều hơn, trong lòng tôi thấy vui hơn. Tôi đã hứa với Lý Triết Vũ, dù có gặp khó gắng gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhất định tôi sẽ làm được!

“ Mọi người thường nhớ về những kỉ niệm đẹp nhất, và khu biệt thự số 23 chính là 1 phần trong hồi ức đẹp đẽ đó, chúng ta làm sao có thể bang quan nhìn nó dần dần biến mất…”

Vì khu biệt thự số 23, tôi nhất định phải kiên trì đến cùng!

Tôi thấy từng tốp người đang bước vào sân vận động, ai cũng tiến về phía tôi.

Tôi lắc đầu rồi mở mắt ra thật to! Không phải đang mơ! Tôi không phải đang nằm mơ!

Từng tốp người đang bước nhanh về phía tôi, sân vận động trống trải trong chốc lát đã trở nên náo nhiệt.

Dường như biết tôi rất kinh ngạc, Lý Triết Vũ quay sang nhìn tôi rồi giơ ngón tay cái ra, đôi mắt cậu ấy ánh lên niềm tự hào.

Cậu ấy đang cổ vũ cho tôi.

Tôi cố kiềm chế cảm xúc,, thắp lên ngọn lửa quyết tâm trong lòng:

“…Tôi tin rằng, mỗi người chúng ta đều muốn bảo vệ khu biệt thự số 23, tôi cũng tin rằng, chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng thì khu biệt thự số 23 sẽ mãi mãi tồn tại!”

Tôi nói ra những suy nghĩ trong lòng bằng giọng chan chứa tình cảm,rồi xúc động nhắm mắt lại. Tôi như bị nhấn chìm bởi tiếng vỗ tay ủng hộ. Tô Cơ và Hiểu Ảnh vui sướиɠ ôm nhau, sau đó vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếng vỗ tay mỗi lúc một lớn, như nói lên tiếng lòng của chúng tôi: Bảo vệ khu biệt thự số 23 là tâm nguyện lớn lao và thiêng liêng.

Những tràng vỗ tay ngớt dần, tôi đưa mắt nhìn đám đông ở dưới sân, mọi người vẫn vây quanh tôi, chưa ai rời khỏi sân cả.

Cộp cộp cộp!

Đúng lúc đó, trên sân khấu vang lên tiếng bước chân từ tốn. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy 1 dáng người cao lớn đang đi chầm chậm bước về phía sân khấu.

Kim Nguyệt Dạ!

Kim Nguyệt Dạ mặc bộ đồ màu trắng, trên đầu dính đầy những mảnh giấy óng ánh. Hắn nở nụ cười ngạo nghễ, tự tin bước về phía tôi. Hắn dừng lại, nhìn tôi chằm chằm, sau đó cất giọng nói:

“ Cảm ơn bài diễn thuyết dặc sắc của Tô Hựu Tuệ, cô ấy đã đưa chúng ta trở về với những hồi ức tuyệt đẹp của khu biệt thự số 23…” Kim Nguyệt Dạ quay sang mỉm cười với tôi, “Trong tương lai, khu biệt thự số 23 phố Angle sẽ mang một diện mạo hoàn toàn mới, nó không chỉ lưu lại những kỉ niệm tươi đẹp trước đây, mà còn gửi gắm cả hi vọng vào tương lai sáng lạn…”

Kim Nguyệt Dạ nói rất tự nhiên, nụ cười tự tin trên khuôn mặt hắn cứ như đang giễu cợt tôi. Tại sao hắn lại tới đây? Tại sao hắn lại nói những lời chắc nịch như thế? Tôi nhìn Lý Triết Vũ đang đứng ở bên dưới, khuôn mat8657 của cậu ấy cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

“…Tôi tin rằng, mỗi học sinhh trường Minh Dương đều nhớ rõ điều này: dỡ bỏ không có nghĩa là lãng quên, đó chỉ là sự kế thừa tốt hơn, chúng ta cùng chúc cho tương lai tươi sáng của trường Minh Dương cùng khu biệt thự số 23 phố Angle.”

Sau khi nói xong, nụ cười của Kim Nguyệt Dạ càng rạng rỡ hơn. Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, dường như cả người hắn dược nhuốm trong 1 màu vàng cam rực rỡ. Giọng nói đầy sức thuyết phục cảu Kim Nguyệt Dạ khiến cả sân vận động chìm vào trong im lặng, dường như ai cũng đang dắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà hắn vừa vẽ ra, trên khuôn mặt mọi người lộ rõ niềm hạnh phúc.

Rào rào rào rào!

“ Yeah, yeah! Cùng chào đón tương lai tốt đẹp!”

Những tràng pháo tay dồn dập như những đợt sóng thần dồn dập rót vào tai tôi, tất cả mọi người đều vui mừng tột độ. Dường như ai cũng quên mất sự tồn tại của tôi, trong mắt họ lúc này có lẽ chỉ còn lại 1 người duy nhất, đó là Kim Nguyệt Dạ.

Những tràng pháo tay đó như sự cười nhạo không lời giành cho tôi. Trong tiếng huyên náo, tôi nghe rõ giọng nói trầm trầm của Kim Nguyệt Dạ:

“ Vì hơn nửa số học sinh đồng ý dỡ bỏ khu biệt thự số 23 nên nhà trường quyết định sẽ làm theo ý kiến của các bạn.”

Khu biệt thự số 23 phố Angle sẽ bị phá ư?…Không thể như thế được…

Tôi thấy ngực mình đau nhói, trước mặt mình như tối sầm lại.

“ Ủng hộ Kim Nguyệt Dạ! Ủng hộ Kim Nguyệt Dạ!”

“ Kim Nguyệt Dạ mới là người quản lí khu biệt thự số 23 thực sự!”

Những tiếng hò hét bên tai tôi vẫn tiếp tục, chắc bây giờ Kim Nguyệt Dạ rất đắc ý.

Tôi lờ mờ nhìn thấy những người tung hô Kim Nguyệt Dạ lúc nãy đang dần dần rời khỏi sân vận động, 1 người…hai người…3 người…

Mọi người bước qua rước mặt tôi, nhưng chẳng ai còn để ý đến tôi nữa. Họ đang cười gì vậy? Đáng lẽ ra tôi phải thấy đau lòng chứ, vậy mà không hiểu sao lúc đó cả người tôi đều tê dại.

Tôi đứng nguyên tại cgo64 nhìn đám người đang rời khỏi sân vận động.

Tôi đờ đẫn nhìn theo những bóng người khuất dần. Xung quanh yên tĩnh quá, ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy rõ mồn một.

Hình như cả người tôi bị đóng băng hết rồi, không thể nhúc nhích được

“ Hựu Tuệ…”

Giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ chợt vang lên, cậu ấy đang đứng ở xa gọi tên tôi…