Quyển 6: Chương 6: Khu vườn thần tiên của cô bé quàng khăn đỏ! (tiếp)

Cơn gió lạnh buốt thối qua chỗ họ đứng, nhưng vẫn không tài nào xua tan được không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Úy Nguyệt Dao và Khâu Linh Huyên liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng mím cười đắc thắng.

"Đợi đã!”

Đúng lúc Úy Nguyệt Dao định tuyên bố k t quá thì lại bị Giang Sóc Lưu cắt ngang. Dù tình hình lúc này rất căng thắng nhưng Giang Sóc Lưu vẫn bình tĩnh nhìn khắp lượt mọi người xung quanh.

“Bây giờ đã quyết định thì còn sớm quá, tôi nghĩ chúng ta nên đi vào vườn sinh vật xem thế nào hẵng hay!”

“Lưu! Mọi việc rõ mười mươi thế này thì còn xem cái gì nữaộ” Tuy chắng quan tâm chuyện Lạc Tiếu Liên thắng hay thua nhưng vẫn phái đến đây lọ mọ xúc tuyết, Tiêu Nam Phong bất mãn trề dài môi ra.

“Vẫn chưa biết được.” Văn Chấn Hái chậm rãi bước lên trước, khẽ mím cười, “Tôi đồng ý với Lưu. Dao! Lạc Tiếu Liên! Chú Lan Ưyến! Mọi người cứ đi ra vườn sinh vật trước rồi quyết sau. Dù chỗ đó vẫn còn tuyết nhưng phải đích thân xem xét đế dứt điểm mọi chuyện, có được khôngị”

“Haiz, hai vị hoàng tứ trường Tinh Hoa đã nói thế thì người giám sát cuộc thi công tháp như tôi đâu dám có ý kiến gì.” Chú Lan Uyển nói xong, huơ huơ tay ra vé thế nào cũng được.

“Hừ! Xem thì xem! Lạc Tiếu Liên, bây giờ chí có phép

màu mới cứu nối mày thôi!” úy Nguyệt Dao nguýt một cái rõ dài rồi lườm Tiểu Liên, sau đó điệu bộ cứ như một nữ hoàng được anh báo vệ hộ tống đến vườn sinh vật.

Háộ Phép màu ư?... Lạc Tiểu Liên sững người một lát, rồi quay đầu sang nhìn Giang Sóc Lưu.

Dường như đã đoán trước Tiếu Liên sẽ nhìn mình, Giang Sóc Lưu cười gian gian và nháy mắt với cô.

Lạc Tiếu Liên rất muốn đến trước vườn sinh vật xem có chuyện gì, nhưng không kịp nữa rồi. úy Nguyệt Dao, chú Lan Ưyển và Khâu Linh Huyên cùng anh chàng báo vệ đã đi rất xa. Cô lo lắng nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt Giang Sóc Lưu, rồi bán tín bán nghi đi theo đoàn người đến vườn sinh vật.

“Tuyết Trì, làm thế nào bây giờị Không ngờ con nhó Khâu Linh Huyên lại chơi bấn thế, kiểu này Tiểu Liên không được thi công tháp nữa rồi!” Thấy Lạc Tiếu Liên thất thần đi về phía đó, Trương Hinh Như mặt mày mếu máo, sốt sắng kéo tay Thẩm Tuyết Trì.

Bộ não cúa Thẩm Tuyết Trì lúc này chắng khác nào một cái máy tính siêu tốc, cứ vận hành liên tục.

“ừm... Vậy cứ quyết định thế đi!” Giang Sóc Lưu, Văn Chấn Hải và cá Tiêu Nham Phong chúi đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ gì đó, rồi giơ ngón tay cái ra với nhau.

Ba tên ngốc kia đang làm trò gì thế nhí ộ... Thấy ba người đó ra ám hiệu với nhau; Thẩm Tuyết Trì nghĩ thầm. Đúng lúc cô định qua chỗ vườn sinh vật đế nghe ngóng tình hình thì bị một cánh tay tóm chặt lại.

“Văn Chấn Hái.Thấm Tuyết Trì ngạc nhiên ngấng đầu lên nhìn khuôn mặt Văn cíiấn Hái cách mình rất gần. Tim cô đập loạn xạ, sém chút thì vọt cả ra ngoài.

“Đừng hói nhiều, mau đi theo tôi!” Văn Chấn Hái nói nhỏ, sau đó không đế cho Thấm Tuyết Trì đồng ý hay không đã kéo cô chạy cùng Giang Sóc Lưu, Tiêu Nham Phong và Trương Hinh Như ra ngoài cống trường.

Lạc Tiếu Liên lững thững đi sau úy Nguyệt Dao và chú Lan Uyển. Nãy giờ cô sốt ruột như bị kiến bò, lúc thì cúi đầu nghĩ ngợi linh tinh, lúc lại vò đầu bứt tai.

Giang Sóc Lưu... nghĩ ra cách gì sao ộ Hic hic hic... Mình làm sao thế này ị Tại sao lại đặt hết hi vọng vào hắn nhỉ?

Tuyệt chiêu thứ mười bốn trong Bí kíp? chân truyền cúa học sinh ưu tú Tô Hựu Tuệ: Đặt hết niềm tin vào người khác thì khác nào đứng trên bờ vực thẳm.

Phù... Chị Tô Hựu Tuệ nói đúng quá, mình phải lên giây cót tinh thần mới được. Nhưng... nhưng rơi vào tình huống thế này thì mình biết phái làm sao đây?

“Linh Huyên! Làm tốt lắm, tôi sẽ có phần thướng đặc biệt cho cậu.” Úy Nguyệt Dao liếc thấy Lạc Tiếu Liên đang lo sốt vó, liền hí hứng ra mặt.

“Cám ơn Dao nhé! Tớ mong chờ giây phút con nhỏ Lạc Tiếu Liên bị mất quyền thi công tháp quá, thế nào nó cũng gào khóc ỏm tỏi cho mà xem! Nhìn hay phải biết!” Khâu Linh Huyên thì thầm với úy Nguyệt Dao, rồi cười rất xáo quyệt.

Chí có mỗi chú Lan Uyển nãy giờ vẫn lặng ỉẽ đi theo anh chàng báo vệ. Nhưng chú ấy đều nghe thấy hết hai cô nàng kia nói gì. Chú nhếch mép cười khẽ như chuẩn bị đón màn kịch hay.

Mười lăm phút sau, tất cá mọi người đã tập trung ớ trước cống khu vườn sinh vật. Anh báo vệ vội vàng lấy chìa khóa trong túi ra mớ cánh cứa gỗ sơn màu xanh lục.

Lúc này Lạc Tiểu Liên chắng còn tâm trạng nào nhìn ngắm xung quanh nữa, tim cô đã vọt lên tận cố họng. Tiếng lạch cạch mớ khóa chắng khác nào tiếng cười giễu cợt và châm chọc, khiến tâm trạng cô như bị đè nặng hơn.

Kít! Két!

Lạc Tiếu Liên chí mong cánh cứa được mở thật chậm nhưng tiếc là nó lại bị đấy ra quá nhanh.

Bộ dạng Khâu Linh Huyên và úy Nguyệt Dao như thế áp giái tứ tù. Bọn họ quay lại cười khinh miệt Tiếu Liên, sau đó theo chú Lan Ưyếp bước vào khu vườn.

Lạc Tiếu Liên cắn chặt môi cúi đầu đi theo, tay cô nãy giờ cứ vân vê gấu áo, trong đầu thì đang đấu tranh kịch liệt có nên vào hay khôngộ

Không muốn vào chút nào... Chắc chắn trong đó toàn tuyết là tuyết thôi. Nhưng nếu không vào xem là trốn tránh hiện thực, sẽ bị hai con nhó xấu xa kia cười vào mũi cho coi. Tức thậtể.ể Bây giờ dù Giang Sóc Lưu có phép màu làm thay đối vận mệnh thì cũng không thể cứu vãn nối nữa rồi...

"Phù... Mọi chuyện kết thúc thật rồi!” Lạc Tiểu Liên tuyệt vọng thớ dài, lúc này cô chẳng khác nào người sắp chết đuối nhưng vần cố vùng vẫy trong vô vọng.

Khi Lạc Tiếu Liên sắp chết chìm trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng, thì một tiếng hét kinh ngạc trong khu vườn chợt vang lên, suýt nữa thì xé toạc cả bầu không khí yên ắng ở nơi đây.

“Chuyện gì thế này? Tại sao lại thế này hả?”

Lạc Tiểu Liên giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh. Mấy giây sau, Khâu Linh Huyên tức đến sùi bọt méo lao ra khỏi vườn cây, đứng lù lù trước mặt cô. Tiếu Liên chưa kịp hoàn hồn đã bị ăn một cái tát nổ đom đóm mắt.

“Lạc Tiếu Liên! Mày khai thật ngay! Tại sao toàn bộ tuyết trong vườn sinh vật lại được dọn sạch sẽ rồi há4- Mày nói thật mau!”

Đang yên đang lành bị ăn một cái tát như trời giáng cúa Khâu Linh Huyên, Lạc Tiếu Liên tức tím mặt; nhưng nghe thấy cô ta nói thế, cơn phẫn nộ cúa Tiểu Liên chợt tắt ngóm.

“Hả? Cô... cô vừa báo sao cơ?”

“Hừ! Mày thật đê tiện! Nhân lúc chúng tao đi đến đây đế sai người đến quét tuyết chứ gì! Mày tướng làm thế này thì sẽ thắng saoỊ” Khâu Linh Huyên tức run người, hét lên như lợn bị chọc tiết.

Còn Lạc Tiểu Liên thì hoàn toàn chằng đếm xía gì đến cơn giận dữ và cái tát vừa rồi cúa Khâu Linh Huyên. Cô sung sướиɠ đến nỗi mắt mớ to thô lố. Bất chấp ánh mắt như muốn cuồng sát cúa Khâu Linh Huyên, cô hí hứng co giò chạy như tên bắn về phía vườn sinh vật.

Không có... Không có! Đúng là không có thật! Ai đã dọn hết tuyết ớ đây thế này?

Đứng bên cạnh úy Nguyệt Dao và chú Lan ưyến, Lạc Tiểu Liên thớ hồng hộc rồi ngó nghiêng khắp khu vườn, vỗn dĩ khu vườn phú đầy tuylt thế mà bây giờ được dọn sạch sẽ đâu vào đó, tất cá tuyết đã được quét gọn vào chân tường. Nhưng có lẽ do quét vội vàng quá nên đất bị xới tung cá lên, nhìn cũng biết vừa mới quét. Có điều lạ hơn là bên gốc một cây long nhãn còn rớt lại chiếc giày nam. Cách chiếc giày đó không xa là một cái găng tay lông của nữ; tiếp đó là một cái xéng nằm chỏng chơ cùng một chiếc khăn choàng, cuối cùng ớ gần góc tường là chiếc máy DV. Trên bức tường xi măng trắng còn in hằn rất nhiều vết chân to nhó khác nhau...

Sau khi ngắm xong hết lượt, trán Tiểu Liên bắt đầu toát mồ hôi...

Đúng là ăn vụng mà không biết chùi mép, thế này thì khác gì tự tố cáo mình cơ chứị Nhưng mấy tên đó làm thế nào mà nhanh thế nhỉỊ Chí trong khoáng thời gian ngắn ngúi mà đã dọn đâu vào đấy...

“Đúng ỉà kì tích...” Chú Lan Uyển vuốt vuốt râu, tấm tắc khen như thể vừa được xem màn biểu diễn áo thuật cúa David Copperfield, “Tiểu Liên, hình như cháu có thiên thần hộ mệnh thì phái.”

“Thiên thần hộ mệnh ạị” Tiểu Liên sững người ra, sau ó mím cười tự hào, “Trên đời này không có thiên thần hộ mệnh đâu chú ạ, nhưng lại có phép màu làm thay đối vận mệnh đấy.”

Câu nói bất ngờ của Lạc Tiểu Liên làm chú Lan Uyển ngạc nhiên vô cùng. Dường như chợt nhận ra điều gì đó, chú quay đầu lại nhìn những “vết tích” còn sót trong khu vườn. Chú Lan Uyển không nói gì thêm chỉ lặng lẽ mím cười.

"Thép màu làm thay đối vận mệnh ưộ Cháu làm chú ngạc nhiên quá...” Sau một lúc trầm tư suy nghĩ, chú Lan Uyển bỗng vỗ tay. úy Nguyệt Dao và Lạc Tiếu Liên như sực tính, quay sang nhìn chú, "Tuy trong vườn sinh vật vẫn còn sót lại một số thứ, nhưng lúc trước úy Nguyệt Dao chí yêu cầu Lạc Tiếu Liên quét sạch tuyết là được, nên... Úy Nguyệt Dao này! Có lẽ để Tiểu Liên tham gia thi vòng một thôi!"

Chú Lan Ưyển vừa dứt lời, mắt Tiểu Liên sáng như sao.

Úy Nguyệt Dao nãy giờ nghiến răng ken két nhìn

“Thi cứ cho tham gia đi chú ạ! Có gì ghê gớm đâu!” Úy Nguyệt Dao quay đầu lại, mắt đánh tia lửa điện nhìn Tiếu I.lên, “Lạc Tiếu Liên, lần này coi như mày thắng... Nhưng lần sau mày sẽ không may mắn như thế nữa đâu, đừng hòng tao nhường Giang Sóc Lưu cho đứa con gái hèn kém như mày!""

Úy Nguyệt Dao hứ một tiếng lạnh tanh, đôi mắt kiêu ngạo hơi long lanh nước vì ấm ức. Cô ta đi thắng một mạch ra khói vườn sinh vật.

Nhìn theo cái bóng dần mất hút cúa Úy NguyệtDao, Lạc Tiếu Liên bỗng cám thấy lòng mình trống rỗng hơn bao giờ hết.

“Tiểu Liên, sau đây cố gắng lên nhé!” Chú Lan Uyển vỗ vỗ vai khích lệ, rồi cũng rời khỏi vườn, bó lại anh chàng báo vệ đang mắt chữ A mồm chữ o.

Cá khu vườn chí còn lại một mình Lạc Tiểu Liên, không khí căng thắng vừa nãy dần tĩnh lặng. Tiểu Liên cám thấy như trút được gánh nặng, cô thớ phào nhẹ nhõm, cá người bắt đầu thá lỏng.

Phù... Cuối cùng cũng kết thúc rồi..ễSau này thế nào mình cũng bị hai con nhó đó hành cho khốn khố lắm đây. Nhưng... được tham gia vòng đầu tiên cúa cuộc thi tranh

quyền công tháp thì mình cũng tiến gần đến thành công thêm một bước rồi. Với lại mọi người đều giúp đỡ và úng hộ mình nhiều như thế, mình không thế phụ lòng mong mỏi cúa họ được.

Lạc Tiếu Liên hít một hơi thật sâu, vé mệt mói trên gương mặt được thay bằng nụ cười rạng rỡ, tràn đầy tự tin và sức sống.

Tiếu Liên đến bên cây iong nhãn, nhặt những thứ còn sót lại. Dù cho những thứ đồ đó như mới đào dưới bùn lên, đất cát dính nhem nhuốc, cô ôm chặt chúng vào lòng như báu vật.

Tiếu Liên bê cái bàn đế chậu hoa đến đặt ớ chân tường, rồi trèo lên nhòm xuống dưới. Quá nhiên cô đoán chắng sai chút nào. Giang Sóc Lưu, Văn Chấn Hái, Tiêu Nham Phong, Thấm Tuyết Trì và cá Trương Hinh Như đang ngồi thụp ở dưới. Ai nấy đều lấm lem hệt như công nhân mới đào đất xong.

“Này, các cậu../ Lạc Tiếu Liên định trêu họ vài câu nhưng lại thấy cố họng mình như nghẹn lại, không thế nói nối câu nào.

“A! Tiếu Liên! Hình như ban nãy tớ ỉoáng thoáng nghe thấy chú Lan Uyển báo cậu đã được thi vòng một rồi đúng khôngỊ” Trương Hinh Như thở hồng hộc ngước đầu lên hói. Vì bị rơi mất một cái kính áp tròng nên cô đành nheo mắt nhìn.

Nhìn ánh mắt quan tâm và háo hức cúa mọi người, Lạc Tiếu Liên cám động gật đầu.

“Thế hả... Vậy là qua rồi!” Nghe thấy kết quá, Thẩm Tuyết Trì cuối cùng cũng thớ phào nhẹ nhõm.

“Phiền chết đi được!”

“Này, Lạc Tiếu Liên! Thai độ cô như vậy là sao háộ” Tiêu Nham Phong đứng bật dậy như lò xo, giật mạnh cái khăn, do vội vã quá nên làm rơi, trong tay Tiếu Liên, “Ban nãy tụi này phải chạy thục mạng rồi trèo tường vào giúp cô quét tuyết đó! Nếu không phái mọi khi tôi và Lưu hay trốn học lén đến đây chơi nên thông thạo đường thì cô thua là cái chắc! Cô cám ơn ân nhân thế đấy à?”

“Vậy... vậy cậu muốn phái thế nào đâyộ” Lạc Tiếu Liên cũng hơi bực mình nhưng vì há miệng mắc quai nên đành dịu giọng.

“ít ra phái cười tươi rồi nói câu cám ơn cho nó tứ tế chứ!” Tiêu Nham Phong vừa vắt cái khăn bấn lên vai, vừa càu nhàu.

“Cám... cám ơn nhé...” Lạc Tiếu Liên gắng gượng nhếch miệng lên nói.

"Xí! Cô mếu trông còn đẹp hơn cười đấy! Chá hiếu Lưu thích cô ở điếm nào nữa!”

“Tiêu Nham Phong! Cậu...”

“Được rồi, Phong! Nhiệm vụ cúa chúng ta đã xong

rồi! Mau về nghỉ ngơi thôi!” Đúng lúc Tiểu Liên và Nham Phong hầm hè nhau như đấu bò tót thì Văn Chấn Hái đứng lên cắt ngang cuộc khấu chiến, "Tiếu Liên, chúc mừng cô được tham gia thi vòng một. Chuyện sau này... Lưu, giao lại cho cậu cả đấy, tụi tôi về trước đây.”

“ừm! Cảm ơn mọi người nhé!” Giang Sóc Lưu bị mất một chiếc giày, đứng dậy mím cười vẫy tay chào.

Trong vườn sinh vật giờ chí còn lại cậu và Tiểu Liên.

Góc tường ồn ào đã im ắng trớ lại. Dưới ánh chiều tà, làn gió đông lành lạnh khẽ thối bay những ngọn cỏ khô úa, rồi đùa giỡn từng lọn tóc của Tiếu Liên và Giang Sóc Lưu.

“Phù... Cuối cùng cũng đâu vào đó hết rồi! Con nhỏ Dao đúng là chỉ giói hành hạ người khác. Lần sau có gặp tôi phái dạy dỗ lại con nhỏ đó mới được. Tiếu Liên, tôi thay mặt Dao xin lỗi bé nhé.”

“Tại sao cậu lại phái xin lỗi hộ người khácộ” Không hiếu sao, Lạc Tiểu Liên thấy giọng mình chua như giấm. Cô hậm hực quay ngoắt mặt sang một bên, “Nhờ có phép màu cúa cậu mà hôm nay tôi mới được tham gia vòng thi đầu tiên, tôi phái cám ơn cậu mới đúng...”

Thấy Tiểu Liên có vế không vui, Giang Sóc Lưu ngấn người một lúc rồi chớp chớp mắt liên hồi, sau đó nhếch mép cười gian xáo.

“Ban nãy tôi thay mặt Dao xin lỗi bé Cú Lạc vì tôi coiDao như em gái vậy. Còn vụ phép màu... bé không cần cám ơn tôi đâu, vì tôi đã hứa với bé mà. Ai chà, có điều Tiếu Liên

này, bé vừa uống nước chanh hay sao mà giọng nghe chua thếị Tức đến phùi cá bong bóng mũi rồi kìa! ơ hơ hơ hơ hơ!”

Tiểu Liên sững người ĩẩ một lúc, sau đó hai má đổ lựng lên như trái cà chua chín. Cô tức đến nố đom đóm mắt, giơ chiếc giày đang cầm trong tay lên lia thắng vỉ" phía Giang Sóc Lưu.

“Đồ cà chớn! Cậu báo ai tức đến phùi cá bong bóng mũi?"

“Ay! Sao bé yêu ném mạnh thêộ,; Giang Sóc Lưu giống như tuyển thú bóng chày, nhanh như chớp bắt lấy chiếc giày, sau đó đắc ý huơ huơ trước mặt Tiểu Liên.

Rõ ràng Tiếu Liên vẫn còn tức sôi gan nhưng khi nhìn thấy nụ cười đẹp như thiên sứ thắp sáng cá không gian của Giang Sóc Lưu, cô bất giác mím cười theo.

Dù còn cám thấy hơi bực mình nhưng phép màu cúa Giang Sóc Lưu lại bắt đầu rồi... Lạc Tiếu Liên đứng trước gió lấm nhấm.

Hai khuôn mặt ấm áp và rạng ngời như vầng dương dường như biến thành hai đóa hoa rực rỡ, tóa hương thơm ngát khắp không gian.

------------End tập 6 phần 2----------------