Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel (Phần 2)

Quyển 3: Chương 2: Thiếu một người đeo cành thù du! Strange hidden friend! (tiếp)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Tiểu Liên như con ếch dưới đáy giếng , tức giận ngồi phệt xuống đất , một tay khẽ day day mắt cá chân bị sưng phồng như bánh bao . Lúc ngước đầu lên thì chỉ thấy vòm trời cao l*иg lộng , cô đành ngao ngán thở dài .

Chết thật , cứ đà này thì mình thua trong phần thi leo núi mất . Tuyết Trì và Hinh Như chắc đang chạy đôn đáo khắp nơi tìm mình . Sợ làm mất điện thoại di động nên mình để nó ở trong phòng rồi còn đâu … Biết thế này mình đã mang theo điện thoại … Nếu thế anh Hàn Thu Dạ sẽ biết tin đến cứu mình …

Nghĩ tới đây , tim Lạc Tiểu Liên như trống đánh liên hồi , khẽ run bần bật .

Nhưng rất nhanh sau đó , cô uể oãi lắc mạnh đầu .

U hu hu … Lạc Tiểu Liên , lúc này mày còn nghĩ vẩn vơ cái gì vậy ? Bây giờ điều duy nhất mày cần nghĩ tới là … làm thế nào thắng trong cuộc thi này mới đúng . Khó khăn lắm mới dụ được Thẩm Tuyết Trì tham gia . Lạc Tiểu Liên , mày phải tỉnh táo lại đi , gắng gượng lên nào !

Bốp !

Lạc Tiểu Liên nắm chặt tay , đấm thật lực vào cái đầu như màn hình tivi đang bị nhiễu , rồi đưa mắt nhìn chằm chằm lên phía miệng hố .

“ Việc đã đến nước này , dù chết cũng phải nghĩ cách thoát ra mới được . ”

Xẹt ! Xẹt ! Xẹt !

Chỉ vài phút sau , Lạc Tiểu Liên như linh đặc công đeo bình nước chéo vai , cố gắng cắn răng chịu đau , đứng lên dựa lưng vào cái thành hố .

“ Í ? Đây là … ”

Có lẽ lúc nãy mình bực quá nên đầu óc rối bèng beng , không để ý thấy trong hố có một cái thùng gỗ nhỏ cũ nát . Trên đó có dán một tờ giấy trắng đề dòng chữ đã phai màu , nhưng vẫn nhìn thấy bút tích màu xanh rất đẹp và phóng khoáng :

Bản giá cung cấp khi gặp nạn

( Dành riêng cho người không may rơi xuống hố )

Bánh khô : 10 đồng/bịch

Băng dán vết thương : 5 đồng/miếng

Kèn kêu cứu : 20 đồng /lần

Phía cuối còn in một cái dấu trông như chiếc điện thoại di động

“ Ha ha ha … Ha ha ha … Ôi cười chết mất ! Ai mà có ý tưởng quái dị như vậy nhỉ ? Treo cái bảng này ở đây để kiếm mánh mới sợ chứ ! ” Sau khi đọc xong mảnh giấy , khóe miệng của Lạc Tiểu Liên giần giật hai cái rồi cô cười phá lên , sau đó lẫm bẫm , “ Sao mà kèn kêu cứu đắt thế không biết , những 20 đồng ? Chặt chém người bị nạn khϊếp thật ! ”

Phù … Thế là tiêu đời rồi , ai bảo mình bị kẹt ở đây cơ chứ ? Lạc Tiểu Liên cắn răng chịu đựng .

Hôm nay mình lại không mang tiền theo . Bây giờ bụng đói meo nên chẳng còn sức để gào thét kêu cứu nữa , có điều Lạc Tiểu Liên này quyết không làm việc trái với lương tâm , tham đồ người khác .

Nghĩ tới đây , Lạc Tiểu Liên vội thu tầm mắt mình khỏi cái thùng gỗ nhỏ , ngước đầu lên nhìn miệng hố cao vυ"t . Cô mò mẫm nắm được hai khối đá nổi lên , hít một hơi sâu , đặt cái chân phải không bị đau vào chỗ lồi ra , đẩy mạnh toàn thân .

Huỵch !

Cơn đau buốt từ chân trái truyền tới tận óc , cô không thể giữ thăng bằng nữa , cả người như tờ giấy dán bị mất độ dính , ngã oạch xuống đất .

“ Ui da … Đau quá ! ” Lạc Tiểu Liên đau đớn nhíu mày cắn răng chịu đựng . Gay thật ! Lúc này lại ngã xuống , cái chân đau càng nặng thêm .

“ Bé Củ Lạc đấy à ? ”

Nghe thấy trên đầu có người kêu mình , Lạc Tiểu Liên đang tuyệt vọng bỗng như ngọn lửa đã nguội lạnh được bơm thêm dầu , bùng cháy trở lại .

Cô vui mừng ngẩng vội đầu lên . Dưới ánh sáng nhức mắt , một dáng người mờ ảo xuất hiện trước mắt cô .

Lạc Tiểu Liên đưa tay lên che trán rồi nheo mắt lại . Khi nhìn rõ khuôn mắt của người đó , cô bỗng đờ người ra , niềm hi vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng bỗng hóa thành cơn gió , bay đi mất tăm mất tích .

“ Thời Tuân ? Sao lại là cậu ? ”

“ Sao lại là tôi ? … Bé Củ lạc này , bộ bé đang chờ ai ở đây hả ? ” Thời Tuân dường như nhìn thấy ánh mắt thất vọng của LạcLạc Tiểu Liên . Cậu chống cằm , vẻ mặt không vui , “ Bé Củ Lạc , chưa ai dám nhìn tôi với bộ mặt như đưa đám thế đâu . Bé làm tôi buồn quá ! ”

“ Hở ? A ha ha ha … ! Đâu … đâu có ! Cậu hiểu nhầm rồi ! Tại tôi bị đau chân thôi mà ! ” Lạc Tiểu liên sững người ra , mỉm cười gượng gạo .

Bây giờ không thể đắc tội với thằng cha này được , nhỡ đâu hắn cụt hứng bỏ đi mất thì mình hóa thạch ở dưới cái hố này mất .

“ Đúng rồi , Thời Tuân , cậu kéo tôi lên được không ? Chân trái của tôi bị bong gân rồi , tôi lo cuộc thi leo núi …”

Thời Tuân nhìn Lạc Tiểu liên đang vã mồ hôi như tắm , rồi nhìn xuống mắt cá chân sưng vù của Tiểu Liên , im lặng một lát

“ Thi đấu ? Lạc Tiểu Liên , cô khỏi phải lo hão đi . Kể cả bây giờ cô có leo lên được thì cũng thua chắc rồi ! Nhưng … ” Thời Tuân ngừng lại đôi chút , khóe miệng khẽ nhếch lên , nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ban mai , “ Mà bé Củ Lạc này , sao tự nhiên bé lại rớt xuống hố vậy ? Định chạy theo mốt tắm nắng hả ? ”

“ Tôi … tôi bị tên Tiêu Nham phong đầu tổ quạ của trường cậu *** hại , đẩy xuống hố này . ” Nhắc đến cái tên Tiêu nham phong , cơn tức giận trong lòng Lạc Tiểu liên lại réo lên như nước sôi 100 độ . Hai tay cô nắm chặt , cả người run bần bật , “ Chỉ vì muốn chiến thắng mà hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này . Nhưng tên đầu tổ quạ đó xem thường tôi quá , tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu . ”

“ Ờ hớ … Hóa ra là cậu ta làm à ? … ” Thấy Lạc Tiểu Liên không tiếc lời rủa xả Tiêu Nham phong một thôi một hồi , ánh mắt Thời Tuân như đang nghĩ ngợi điều gì , sau đó nhoẻn cười như con mèo mướp lăm le rình chuột .

“ Tiểu Liên … có điều này tôi không hiểu . ” Một lát sau , Thời Tuân lại cúi đầu xuống hố , nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Liên , “ Tại sao cô cứ như con gà mái ăn nhầm ớt , kêu gào cả ngày mà không thấy mệt tếh nhỉ ? Cô muốn trờ thành người tài năng , có địa vị đến thế cơ à ? ”

Gà mái ăn nhầm ớt ? Sao lại có kiểu so sánh bốc mùi thế nhỉ ? … Không được , không được … không được chọc giận hắn bây giờ , đợi lát nữa hắn cứu mình lên rồi tính sổ cả thể . Phải nhẫn nhịn ! Nhẫn nhịn ! Lạc Tiểu Liên ! Mày phải nhẫn nhịn .

“ Đương nhiên là quan trọng rồi ! ” Lạc Tiểu Liên cố giữ nụ cười trên môi , ngước đầu lên nhìn thẳng Thời Tuân , “ Bởi vì chỉ khi trở thành người mạnh mẽ thì tôi mới có thể bảo vệ được những người xung quanh mình … ”

“ Bảo vệ ? … ”

Thời Tuân bỗng lặng người đi , cằm hơi ngước lên , ánh mắt nhìn xa xăm … Cậu dường như hồi tưởng lại cảnh Hàn Thu Dạ và Lạc Tiểu Liên ôm lấy nhau ở cổng công viên . Một cảm giác trầm mặc đến ngạt thở như vây chặt lấy Thời Tuân .

Lạc Tiểu Liên ngơ ngác nhìn Thời Tuân đang suy nghĩ gì . Lát sau trên khuông mặt cô sáng bừng nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương : “ Này , cậu đang nghĩ gì thế ? ”

“ Không … Không có gì ! … ” Thời Tuân cúi đầu , nhìn thấy nụ cười trong sáng của Lạc Tiểu liên , cậu bỗng lặng người đi một hồi lâu , đôi mắt xa xăm như sao băng lướt qua bầu trời .

“ Oái ! Chết thật ! Từ nãy mải nói chuyện quên béng mất cuộc thi đấu . ” Đột nhiên , lạc tiểu liên kịp hoàn hồn , sốt ruột nhìn Thời Tuân . Cô giống con cún đánh đuôi tíu tít như quăng dây , “ Thời Tuân , năn nỉ cậu đấy ! Mau kéo tôi lên đi mà ! Cuộc thi tiếp theo sắp bắt đầu rồi ! ”

“ … ” Thời Tuân im lặng nhìn chiếc đồng hồ trên tay , đột nhiên giật mình nhớ ra điều gì đó , “ Thôi chết ! Muộn thế này cơ à ? Không ngờ đã nửa tiếng trôi qua rồi … Bé Của Lạc này , tôi còn có chút việc nên đi trước đây ! Bye bye ! ”

“ Hả ? Đi … đi trước ? ” Lạc Tiểu Liên như nghe được chuyện lạ , trợn tròn mắt . Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên thì thấy cái đầu Thời Tuân đã rụt khỏi miệng hố .

“ Này ! Này ! Thời Tuân ! Đợi đã ! Cậu kéo tôi lên rồi hẵng đi ! Thời Tuân ! Thời Tuân ! … Tên … tên tệ hại kia ! ”

Nguồn

Thời Tuân đang chuẩn bị rảo chân bước đi thì nghe thấy tiếng hét như bát mẻ .

Cậu đắc ý lè lưỡi , tiếp tục rảo bước về phía trước .

Đinh đang ! Đinh đang !

Đột nhiên chuông điện thoại trong túi Thời Tuân vọng ra . Cậu liền nhấn phím nghe .

“ Sao vậy ? Ừm , là tôi … bây giờ tôi đang ở lưng chừng núi , sẽ tới ngay … Mười phút ? Được , không có vấn đề gì . Tôi sẽ đến ngay … À … đợi đã ! ”

Nói đến đây , Thời Tuân đột nhiên lặng người đi , cúi người xuống nhìn bên dưới , dường như đang suy tính chuyện gì đó . Một lúc sau , cậu tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia .

“ Xin lỗi , mười phút tôi không thể tới được , ba mươi phút nữa gặp nhau nhé ! ”

Cạch !

Mặc cho đầu bên kia vang lên tiếng phản đối , Thời Tuân dứt khoát ngắt điện thoại , sau đó tăng tốc , bước về phía trước .

“ Thời Tuân ! Đồ độc ác không lương tâm , đồ lòng lang dạ sói , lòng dạ hẹp hòi . Đồ ngụy quân tử ! Đồ thối tha ! Đồ giả nhân giả nghĩa ! Đồ đần độn , biếи ŧɦái ! ”

Trong cái hố con , Lạc Tiểu Liên tức giận hét lên như bắn súng liên thanh . Vài phút sau , thấy trên miệng hố không có động tĩnh gì , nước mắt cô như nước sôi bốc hơi khỏi khóe mắt , thay vào đó là sự tức giận muốn nổ tung cả mắt .

Tên Thời Tuân rõ đê tiện ! Không giúp mình thì thôi , sao lại tốn nhiều lời với mình thế chứ ? … Khó khăn lắm mới thuyết phục được Tuyết Trì tham gia , hơn nữa cuộc thi này có liên quan tới việc dự thi công tháp , nếu không có kết quả tốt thì … Không được ! Mình không tểh từ bỏ ước mơ . Lạc Tiểu Liên này sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất Liên minh Tinh hoa , sao mình lại có thể vì chút khó khăn cỏn con này mà lùi bước chứ ? Kể cả không ai cứu , mình vẫn có thể dựa vào sức mạnh của mình cơ mà …

Lạc Tiểu liên nghĩ đến đoạn này , cắn chặt răng đứng lên , co co cái chân trái bị thương , dựa vào sức của chân phải bật nhảy lên , giống như con thạch sùng đang áp mặt vào tường , trèo lên thành hố .

Bịch ! Bịch !

“ Oái … Đau … Đau quá ! Sắp … sắp không chịu nổi nữa rồi … ”

Lạc Tiểu liên cố trèo lên đến lần thứ mười mấy , nhưng tiếc là cả người như miếng nam châm cùng chiều với thành hố . Mỗi lần nhích lên được chút ít , người lại mất thăng bằng ngã về phía sau , rồi lăn lê bò toài ra nền đết của hố .

Cuối cùng , Tiểu liên cắn chặt răng , nhìn cái hố cao chót vót với ánh mắt vô vọng . Nhưng rất nhanh sau đó , cô lại định thần , cố lết người toàn vết bầm tím để trèo lên hố . Hai tay bám chặt thành hố như quyết chiến với số phận đến lần thứ N .

“ Hừ hừ … dù thế nào … lần này … lần này nhất định mình phải bò lên được ! ”

Dù cả người bê bết mồ hôi , cánh tay bám vào thành hố cũng run lên bần bật nhưng cô không hề bỏ cuộc , kể cả chỉ còn một giây nữa , cô cũng cố gắng hết sức …

“ U hu … hu … mình phải cố gắng ! … Mình phải nỗ lực ! … Mình cần … ”

“ Ủa ? Bé Củ Lạc sao vẫn ở đây ? ”

“ Hả ? … Oái ! ”

Bịch !

Lạc Tiểu Liên khó khăn lắm mới trèo lên tới nửa đường , bặm môi bặm lợi gắng cổ vũ mình , nhưng tự dưng lại nghe thấy tiếng nói vang trên miệng hố . Tên Thời Tuân vừa mới rời khỏi rồi chợt quay lại . Cậu ta nằm rạp trên miệng hố , tròn xoe mắt tò mò nhìn Lạc Tiểu Liên đang bám vào thành hố như con thạch sùng , rồi nở nụ cười tươi như nắng ban mai .

Lạc Tiểu liên lặng người đi , hai tay đột nhiên buông ra , thế là lần thứ N+1 đáp đết …

“ Bé Củ Lạc , trông tư thế trèo của bé xấu quá đi , mất hết cả hình tượng ! Nãy giờ bé chơi trò thạch sùng bám tường đó hả ? Hơ hơ hơ ! ”

“ Hừ , im miệng ngay ! ” Thấy Thời Tuân cười nhe nhởn bỡn cợt , ngọn lửa căm hờn trong Tiểu liên bốc lên cao hơn cả nhà chọc trời . Cô ngước lên nhìn Thời Tuân , tức tối hét lên , “ Lần này tôi không mắc lừa cậu nữa đâu ! Kể cả cậu không giúp thì tôi vẫn có thể trèo lên miệng hố . Đừng tưởng sẽ làm khó được tôi ! ”

“ Ơ ! Ý cô là tôi đừng có nhúng tay vào hả ? ”Thời Tuân nằm bò trên bãi cỏ cạnh miệng hố , một tay chống cằm nở nụ cười độc chiêu như thể “ muốn tôi giúp hãy quỳ xuống cầu xin đi ” , “ Thiếu gia đây đã có lòng tốt , bỏ cả việc quan trọng để quay lại cứu cô , thế mà cô … ! ”

“ Không thèm ! Không thèm ! ” Lạc Tiểu Liên tức giận hét lên , lắc mạnh cái đầu , rồi nhìn chằm chặp tên Thời Tuân xấu bụng đang toan tính điều gì đó , “ Kể cả tôi có hóa đá ở đây cũng chẳng thèm nhận sự giúp đỡ của cậu đâu . Cậu mau biến đi cho khuất mắt tôi ! ”

“ Bé Củ Lạc này , con gái mà chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác là sẽ mau già lắm đó . ”

“ Tôi nói rồi ! không cần cậu giúp ! Tốt nhất cậu nên biến đi cành nhanh càng tốt ! ”

Nguồn

“ Haiz … Đã vậy thì tôi chỉ còn cách đi thôi ! ” Thấy Lạc Tiểu Liên gắt gỏng , Thời Tuân thở dài mệt mỏi , trước khi quay đầu đi còn làm ra vẻ nuối tiếc nhìn trời , lẩm bẩm một mình , “ Nghe nói nửa tiếng nữa phần thi tiếp theo sẽ bắt đầu , hai cô bạn trong đội và cả anh Hàn Thu Dạ yêu quý của cô đang lo sốt vó chạy đi tìm cô khắp nơi đấy . Thực ra tôi cũng muốn thử làm người tốt một lần xem sao nhưng mà … ”

Anh Hàn … Hàn Thu Dạ cũng đang tìm mình ư ?

“ Đợi ! Đợi đã ! Thời Tuân ! ” Thấy Thời Tuân sắp sửa quay gót bỏ đi , Lạc Tiểu Liên chết điếng người , không kịp nghĩ ngợi nhiều , vội vàng gọi giật cậu ta lại .

“ Sao thế ? ” Nghe thấy Lạc Tiểu Liên kêu tên mình , Thời Thời Tuân làm bộ ngây thơ , “ Cô đã không muốn tôi cứu cô lên , lại còn không cho tôi đi à ? ”

“ Không … không phải thế … ” Mặt Lạc Tiểu Liên đỏ bừng , cảm xúc trong lòng trào dâng những đợt sóng , cô vừa do dự vừa ngượng ngùng nhìn Thời Tuân , sau đó lắp ba lắp bắp như con gà mắc tóc , “ Thực ra vừa nãy … Tôi … tôi … đùa với cậu đấy … Tôi … tôi mong cậu giúp tôi lên … ”

“ Ồ ! … ” Thấy Lạc Tiểu Liên dịu giọng , Thời Tuân nghiêng đầu sang một bên nhìn cô , rồi cười gian xảo . Nhưng cậu ta thu lại nụ cười của mình rất nhanh , tiếp tục nói tỉnh bơ như vừa nãy .

“ Giúp cô lên cũng được thôi , nhưng tôi có một điều kiện . ”

“ Điều kiện ? … Điều kiện gì cơ ?” Lạc Tiểu liên rối như tơ vò .

“ Điều kiện của tôi là … ” Thời Tuân hai tay chống xuống bãi cỏ , lẩm nhẩm , “ Nếu tôi cứu cô lên , cô phải làm A Lộc cho tôi một tuần ! ”

“ A Lộc ? … A Lộc là cái gì ? ” Mắt Lạc Tiểu Liên sáng lấp lánh .

“ A Lộc là cái gì á ? … ” Thời Tuân nói đoạn , vội vàng quay lại cười như ác ma khiến Lạc Tiểu liên ớn lạnh , “ A Lộc là nô tì chăm sóc tôi hằng ngày hàng giờ . nói một cách ngắn gọn là Ô sin đó . Nếu cô đồng ý thì in dấu vân tay lên tờ hợp đồng này . ”

Thời Tuân nói xong , tay trái chống cằm , còn tay phải lôi một tờ giấy ra khỏi túi , ném xuống hố .

Lạc Tiểu Liên đưa đầu lên nhìn tờ giấy bay phấp phới , thấy các tế bào trong cơ thể mình sắp sửa nổ tung đến nơi .

Hừ ! Mình thừa biết thằng cha này làm gì có chuyện cứu mình không công . Đúng là giậu đổ bìm leo , lợi dụng lúc mình nguy hiểm nguy khốn để kiếm Ô sin giá rẻ . Hừ ! Đừng hòng ! … Nhưng … nhưng nếu mình không đồng ý thì … chỉ còn hai mươi phút nữa là tới phần thi đấu tiếp theo , liệu mình có kịp không ? Tuyết Trì và Tiểu Như mãi không tìm được mình , chắc là sốt ruột lắm rồi , còn cả anh Hàn thu Dạ nữa …

“ Xin em đấy ! Lần sau đừng có biến mất đột ngột như vậy … ”

Câu nói của Hàn Thu Dạ ở cổng khu vui chơi lúc ôm chặt Lạc Tiểu Liên vào lòng như thể hiện trong đầu cô . Tiểu liên chợt dấy lên cảm giác chua xót . Cô ngẩng cao đầu , trợn mắt nhìn tên cáo đội lốt thỏ non :

“ Được ! Tôi hứa với cậu ! Bây giờ sẽ im vân tay lên hợp đồng . ”

Thời Tuân đang uể oải một tay chống cằm nằm bò trên bãi cỏ , khi nghe thấy lời tuyên bố của dõng dạc của Lạc Tiểu Liên , rồi thấy cô luống cuống ấn ngón tay trên tờ giấy , ánh mắt cậu bỗng le lói chút hụt hẫng .

“ Ha ha ha … ” Sau khi in xong dấu vân tay lên hợp đồng , Lạc Tiểu Liên mồ hôi nhễ nhại giơ tờ hợp đồng lên . Cô chỉ muốn vo tròn nó như vò nát khuôn mặt cợt nhả của Thời Tuân . Tiểu Liên gắng gượng mỉm cười , giơ đôi tay lấm lem bùn đất phẩy tờ giấy cho phẳng phiu , rồi ngước đầu lên , “ Này , tôi đã in vân tay rồi đây ! Cậu mau cứu tôi lên đi ! ”

“ Ồ , không vấn đề gì ! ” Ánh mắt hụt hẫng của Thời Tuân dường như chỉ là ảo ảnh . Nghe thấy Lạc Tiểu Liên nói vậy , Thời Tuân vội vùng dậy , nhận lấy tờ hợp đồng trong tay Lạc Tiểu liên , gập lại cho vào túi . Khuôn mặt cậu ta vô cùng rạng rỡ , giơ ngón tay làm thành hình chữ V , sau đó ném một cuộc dây xuống hố .

“ Bé Củ Lạc , nắm chặt sợi dây này , tôi sẽ kéo bé lên ! ”

“ … ” Nhìn chiếc sợi dây thừng vắt trên miệng hố , Lạc Tiểu liên hơi sững người .

Dây thừng … dây thừng này ở đâu ra vậy ? Lẽ nào lúc nãy hắn đột nhiên biến mất là để đi tìm dây thừng cứu mình ? … Hơ , Lạc Tiểu liên , sao mày ngốc tếh ? Thằng cha hồ li tinh đó làm gì có chuyện tốt đột xuất như vậy ? Kể cả có thế đi chăng nữa , hắn cũng kiếm được Ô sin giá bèo là mình đây … nói tóm lại hắn vẫn là tên cà chớn !

Nghĩ tới đây , Lạc Tiểu Liên buồn bã giơ tay ra , nắm lấy cái dây thừng rồi buộc vòng vào người , sau đó kéo kéo dây , ngước đầu gọi Thời Tuân :

“ Tôi xong rồi đây ! Mau kéo tôi lên đi ! ”

“ Ừm , được rồi ! Tôi kéo dây đây ! ”

Kít ! Kít !

Nghĩ tới việc sắp được gặp Thẩm Tuyết trì , Trương hinh Như và tiếp tục tham gia thi đấu , đặc biệt là … Hàn Thu Dạ sẽ không phải lo lắng vì mình nữa , lòng Lạc Tiểu Liên đang buồn bực bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn đi . Dây thừng càng nhích dần tới miệng hố , Lạc Tiểu Liên càng tah61y khoán thái lạ thường .

“ Có điều … ” Khi cô ngước đầu lên , nhìn thấy Thời Tuân đang lấy hết sức bình sinh kéo dây thừng lên khỏi miệng hố , ánh mắt Lạc Tiểu Liên bỗng lóe lên tia sáng ranh mãnh .

Làm A Lộc một tuần hả ? … Ơ hơ hơ hơ , Thời Tuân , ngươi tưởng Lạc Tiểu liên này sẽ ngoan ngoãn để ngươi dắt mũi hả ? Đợi khi lên khỏi hố an toàn , ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị đau khổ . Cứ đợi đó mà xem !!

Kít ! kít !

Lúc này , đỉnh đầu của Lạc Tiểu liên cũng thò khỏi miệng hố

Cô bắt đầu gia tay lên , dùng hết sức bám vào ven miệng hố , thêm vào đó nhờ sức kéo của Thời Tuân , thế là cô trèo ra khỏi hố , trở về mặt đất thành công .

“ Ôi trời ! Công nhận bé Củ lạc nặng như heo , thật tình … con gái gì mà … ! ” Mọi việc xong xuôi , Thời Tuân vứt chiếc dây thừng trong tay đi , quay quay hai cánh tay rồi ấm ức nói , “ Sao bé không giảm béo đi ? Tôi thấy , từ giờ gọi bé là Củ Lạc tròn quay mới chuẩn . ”

Rẹt ! Rẹt !

Lạc Tiểu Liên tháo dây thừng trên người , quay đầu hằn học nhìn tên Thời Tuân mặt mày đang tươi rói như nắng xuân .

Đúng thế ! Chính là lúc này !

Lạc Tiểu Liên nhẩm tính trong bụng sẽ bất ngờ lao về phía Thời Tuân , một tay thọc mạnh vào túi của cậu ta để cướp lại tờ hợp đồng .

Nhưng … khi cô vừa chạy được mấy bước , chân trái bỗng vấp phải một hòn đá . Cảm giác đau buốt lan khắp người , lạc tiểu Liên mất thăng bằng , chân tay lóng ngóng lao về phía trước .

“ Oái ! Á á á ! ”

“ Bé Củ Lạc làm gì thế ? ”

Cốp !

Vù vù ! Vù vù !

Một làn khói bụi mỏng tanh bay trong không gian , cảnh sắc bên suối Thanh Tuyền lại yên ắng .

Trên thảm cỏ úa vàng , một cô gái tóc bím đứng im như tượng , mặt mũi đanh lại như ngày tận thế , một lúc sau ngã huỵch xuống đất . Cách mũi cô khoảng một milimet là một cái mũi cao thẳng tấp , đôi mắt sáng lấp lánh , như đang lẳng lặng quan sát từng nét trên khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Liên …

Thế này … thế này là sao ? Mình … mình … mình chỉ định giành lại tờ giấy đó trong túi của Thời Tuân thôi mà , nhưng … nhưng … nhưng … bây giờ mình … mình đang làm gì thế này ?

“ Bé Củ Lạc ! Không ngờ bé lại mạnh bạo như thế … Hóa ra bé định dùng cách này để bày tỏ tình cảm với tôi à ? ”

“ Cái … cái gì ? Bày tỏ … bày tỏ tình cảm !? ” Câu nói của Thời Tuân như sét đánh ngang tai , Lạc Tiểu Liên bỗng thấy tất cả máu trong người như sắp đông lại , cô sởn hết da gà lên , “ Cậu cậu cậu … nói láo ! Tôi tôi tôi … chỉ định … chỉ định … ”

“ Hơ hơ hơ hơ ! Muốn cướp cái này hả ? ” Thời Tuân đắc ý rút tờ giấy trong túi ra hươ xuống như thể nhử mồi câu cá trước mặt Lạc Tiểu Liên , sau đó cậu ta nở một nụ cười sáng chói , “ Hơ hơ hơ hơ … Bé Củ Lạc muốn cướp cái này của tôi hả ? Đâu có dễ như thế ? Bao giờ lễ Trùng Dương kết thúc , bé nhớ ngoan ngoãn tới chỗ tôi làm nô tì đấy ! ”

Không ngờ gian kế của mình bị lộ tẩy , mặt Lạc Tiểu Liên căng mọng lên như trái cà chua ch1in , giơ tay định đấm một phát vào đầu Thời Tuân .

“ Gru … Thời Tuân ! Đồ tồi , chỉ giỏi đυ.c nước béo cò . ”

Thời Tuân nhanh tay đỡ lấy nắm đấm của Lạc Tiểu Liên , rồi cười khoái trá : “ Ha ha ha ! Bé Củ Lạc mắc cỡ quá nên nổi điên hả ? Có điều … sao bé lại mê mẩn tôi đến vậy chứ ? Không nỡ rời xa vòng tay của tôi hả ? ”

“ Cậu … cậu đừng có mà nói láo ! Cái gì mà không nỡ ? ”

Nghe thấy lời nói cợt nhả của Thời Tuân , Lạc Tiểu Liên shock quá , ngã lăn xuốn đám cỏ . Nhưng bốp một cái , trán cô va phải tảng đá bên cạnh , đau đến nỗi suýt nữa ngất xỉu .

“ Hơ hơ hơ hơ ! Bé Củ Lạc vừa rời xa vòng tay tôi đã đau lòng đến mức thế cơ à ? ” Thấy Lạc Tiểu Liên đau đến tái mặt khóc rưng rức , Thời Tuân ngồi bật dậy , hai tay chống xuống bãi cỏ , quay đầu nhìn Lạc Tiểu liên đang lăn lóc bên cạnh , hí hửng trêu chọc .

“ Tôi mà thèm đau lòng á ? ” Nước mắt Lạc Tiểu Liên tuôn xối xả như mưa , ôm lấy cục u trên đầu , hậm hực nhìn Thời Tuân , “ Tôi mừng còn chẳng kịp nữa là … Ái , híc híc híc ! ”

“ Vậy sao ? Đấy bá xem , tôi đã nói mà . Nằm trong vòng tay ấm áp của tôi hẳn là bé vui lắm , bé Củ Lạc dễ thương ghê ! ”

“ Hừ … Thời Tuân ! Đồ khốn ! ”

“ Ha ha ha ! Bé Củ Lạc cáu rồi kìa ! ”

Tiếng la ó tức tối cùng với tiếng cười giòn giã như nắng đầu hạ , vang lên bên suối Thanh Tuyền , thế giới nhỏ bé các biệt hẳn với tếh giới bên ngoài .

Ánh mặt trời chiếu qua khe hở giữa những tán lá cây rậm rạp , rồi lại lẳng lặng lọt vào thế giới nhỏ bé đó . Dòng nước mát trogn lành vẫn chảy róc rách , những chú chim bắng nhắng tiếp tục ca vang líu lo . Đúng lúc này , không ai phát hiện ra trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa có một bóng trắng đang đứng lặng lẽ dưới gốc cây to , tay cầm điện thoại , nìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt .

Cạch !

Một lát sau , người đó gập điện thoại lại , bỏ tọt vào túi . Khi người ấy quay đầu định bỏ đi thì một bàn tay bỗng đặt lên vai . Bóng trắng sững người , quay đầu lại nhìn .

“ Tôi không rõ tại sao cậu lại ở đây , nhưng nếu cậu dám động tới người đó , tôi sẽ không tha cho cậu đâu . ” Chủ nhân của bàn tay nọ đi thẳng vào vấn đề , giọng ồm ồm nghiêm nghị mang đầy uy lực .

“ Hơ hơ hơ , đáng tiếc thật ! ” Bóng trắng đó nhanh nhẹn hất cái tay kia xuống khỏi vai mình , rồi thản nhiên như không , “ Mặc dù tôi không phải là người thích phá hoại nhưng đôi khi con người khó mà có thể sống theo chí hướng của mình , đúng không nào ? Nếu không ai đó đã chẳng đứng ở đây … ”

“ … ” Nghe thấy giọng nói của cái bóng trắng đó , bàn tay kia khựng lại , không có chút phản ứng nào .

Bóng trắng không nói gì thêm nữa mà chỉ quay người bước thoăn thoắt về phía con đường chính dẫn lên núi Bạch Lĩnh .

Thấy cái bóng trắng dần dần đi khuất , chủ nhân bàn tay nọ mới thở phào nhẹ nhõm . Người đó đứng im tại chỗ , ánh mắt nhìn xuyên qua đám cành cây …

Bên suối Thanh Tuyền âm u , xanh thẳm , Thời Tuân đang giơ cao tờ giấy trong tay , khao1i chí cười khì khì . Còn Lạc Tiểu Liên như con khi giành chuối ăn , vừa la hét ỏm tỏi , vừa nhảy nhót xung quanh Thời Tuân .

Một lát sau , trong không gian lại vang lên tiếng nói trầm ấm , xuyên thấu cả nỗi lo lắng :

“ … Tất cả nhất định phải diễn ra như vậy sao ? … Tôi … tôi biết làm sao với cậu đây ? ”

Tiếng ồn ào xa dần , lưng chừng ngọn núi lại chìm vào cô tịch .

Một tiếng gió khẽ lướt qua , cây long não lay động , dường như muốn xua đi không khí ảm đạm trong không gian . Cả ngọn núi chỉ nghe thấy tiếng lá xào xa4c trong gió . Những chiếc lá màu vàng , xanh đan xen như trận mưa thu dưới trần thế , trút bỏ khỏi cành cây để về với lớp bùn đất dưới gốc , phát ra những tiếng thở than vô cùng tận …

Bầu trời mỗi lúc một trong vắt , chỉ thấy những đốm đen như kiến kim lặng lẽ di chuyển trên ngọn núi .

Không ai có thể đoán được cuối ngọn núi kia ẩn chứ điều gì …

HẾT CHƯƠNG 1
« Chương TrướcChương Tiếp »