Quyển 2: Chương 4: Cuộc du hành trong khu vui chơi! Date in the Amusement Park!

[Cầu trượt]

Bao nhiêu lâu rồi không có cảm giác này

Từ trên cầu trượt nhìn xuống

Lúc ấy

Thấy phong cảnh của cả thế giới

Chỉ hi vọng lần sau gặp lại cậu

Tôi sẽ không bối rối như thế này.

Chủ nhật, tại bến xe Đại học Tinh Hoa.

Bến xe trước cổng Đại học Tinh Hoa tỏa đi khắp nơi. Ngày thường đông đúc lố nhố toàn người là người, nhưng hôm nay là cuối tuần, bến xe chỉ có bốn năm hành khách xếp hàng từ tốn đợi xe.

Reng reng reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Một nữ sinh trung học tóc tết bím, vội vàng cúi đầu, lật cái túi hình vuông màu trắng. Da cô gái hơi rám nắng, khuôn mặt thanh tú đỏ gay lên, trông rất hoạt bát năng nổ. Bộ váy liền màu lam không quá mốt được là phẳng phiu, không thấy một nếp nhăn nào. Lúc sau cô móc chiế điện thoại Nokia cũ rích trong túi ra, khẽ hít vào và thở ra một hơi thật sâu.

“A lô, anh Hàn Thu Dạ à? Em là Lạc Tiểu Liên đây!” Cô nữ sinh nhận điện thoại, đôi mắt sáng long lanh lộ ra vẻ phấn chấn.

“Tiểu Liên, anh còn vài việc chưa làm xong, có lẽ phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa… Xin lỗi em nhé…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng.

“Anh có chuyện vẫn chưa xong ạ?” Cô gái mắt đang sáng như pha lê bỗng tối sầm lại, nhưng vẫn gắng nhếch khóe miệng lên cười gượng, “A, không sao ạ. Anh cứ làm việc đi!”

“Được rồi, lát nữa chúng ta gặp nhau nhé!”

Tít!

Cô gái gập điện thoại lại, rồi thở dài thất vọng.

Thú thực là mình không hiểu nổi bài văn của Thẩm Tuyết Trì. Nghĩ nát óc cũng không ra kế gì thuyết phục nhỏ ta tham gia đội thi đấu hôm tết Trùng Dương, nên mình mới nhờ anh Hàn Thu Dạ xem thử bài văn độc nhất vô nhị đó.

Nhưng… anh Hàn Thu Dạ lại có việc đột xuất. Còn phải đợi hai tiếng nữa cơ à, mình biết đi đâu bây giờ?…

Nghĩ tới đây, Tiểu Liên nhìn dãy cửa hàng trên phố, cuối cùng ánh mắt dừng ở biển hiệu quán cà phê Joma.

“Joma à?… Cái tên nghe lãng mạn thật!…” Lạc Tiểu Liên bỗng mủm mỉm cười, nhưng thoắt một cái ánh mắt như bị đóng băng, cố thu cái cổ rướn dài như hươu lại, rồi tự nhắc nhở bản thân: “Lạc Tiểu Liên, nơi xa xỉ thế này không phải chỗ mày lui tới, tốt nhất nên tới thư viện thành phố thì hơn.”

“Haiz… Chán quá đi mất!…”

Lúc này, trên chiếc sô pha trong quán cà phê Joma, một nam sinh đội sùm sụp mũ lưỡi trai màu trắng, cúp điện thoại, nghiêng người tựa vào tay vịn ghế sô pha, thở dài chán nản.

Trên bàn cà phê phủ khăn màu cam, đặt một ly sinh tố xoài chỉ còn lại chút ít. Nam sinh nọ uể oải đến nỗi chẳng buồn nhấc ngón tay lên, nghiêng nghiêng đầu rồi ngậm cái ống mυ"ŧ trong ly thủy tinh, phát ra tiếng rít nước ọc ọc.

Dưới cái lưỡi trai đưa dài ra là đôi mắt lim dim như con mèo lười.

Ánh mặt trời lúc quá trưa rọi qua khung cửa kính tiệm cà phê, khẽ khàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của chàng trai. Cậu ta uể oải nhìn đám người đang đi lại ngoài khung cửa sổ và những chiếc xe ra vào bến xe buýt cách đó không xa, ánh mắt lặng lẽ có vẻ mệt mỏi…

“Ơ? Cô gái kia là…” Đột nhiên, đôi mắt ngái ngủ bỗng sáng quắc như đèn pha, cả tấm thân đang mềm nhũn như cây héo bỗng bật lên như lò xo. Chàng trai đội mũ thò đầu ra, căng mắt phấn kích nhìn ngay về chỗ biển chờ xe buýt ở đường đối diện. Một cô gái trong bộ váy liền màu lam đang che tay trước trán để tránh ánh nắng mặt trời, ngước đầu lên như tìm kiếm gì đó.

Một lát sau, chàng trai khẽ nhếch mép cười gian xảo như mèo bắt được chuột.

Tít tít tít!

“Đã tới bến trường Đại học Tinh Hoa, mời những hành khách tới bến xuống xe ở cửa sau.”

Tiếng loa vang len khi chiếc xe buýt chầm chậm tiến vào bến. Lạc Tiểu Liên vội vàng thọc tay vào túi tìm vé xe buýt, chuẩn bị lên xe.

Bốp!

“Ái?” Bỗng nhiên bên vai trái bị ai đó đập rất mạnh, cô quay đầu về phía đó theo phản xạ thì thấy bên phải vang lên tiếng cười khanh khách.

“Bên này cơ mà!”

Lạc Tiểu Liên sững người như bị chôn chân, rồi quay ngoắt về bên phải, một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ lọt vào tầm mắt, ánh sáng chói lòa khiến cô không tài nào mở mắt ra được.

“Bé Củ Lạc, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Chàng trai đội mũ lưỡi trai, một tay đút túi quần, một tay giơ lên vẫy vẫy Lạc Tiểu Liên.

“Thời Tuân?” Nhìn rõ người vừa chọc ghẹo mình, mặt mũi Lạc Tiểu Liên xị xuống như đeo đá, “Thôi đi ông tướng, hôm nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, cậu đừng có bày trò làm phiền tôi.”

“Í? Bé Củ Lạc này, chúng ta là bạn bè cơ mà! Bé đừng vô tình thế, làm vậy tôi đau lòng lắm đấy.” Thời Tuân mắt long lanh vẻ vô tội nhìn Tiểu Liên.

Sao thằng cha cà chớn này nói câu nghe sến chảy hến mà không thấy ngượng mồm nhỉ! Lại còn bày đặt giả nai.

“Hừ!” Lạc Tiểu Liên điên tiết quay đầu lại, nhấc chân định bước lên một chiếc xe buýt đỗ ngay cạnh trạm xe, “Tóm lại, ở lâu với người như cậu một giây, tôi giảm mười năm tuổi thọ mất.”

“Thế hả? Thế thì chúng ta càng phải nói chuyện rõ ràng với nhau.” Thời Tuân nhướng mày lên, bất ngờ nắm chặt lấy tay Tiểu Liên, lôi xềnh xệch xuống.

Chương 3.2 (Tiếp)

”Này, tôi với cậu còn gì để nói với nhau hả?” Lạc Tiểu Liên không thể nhẫn nhịn nổi nữa, trừng mắt như hung thần nhìn hắn.

Thời Tuân nhìn đồng hồ thể thao màu đen đeo trên tay, rồi đập đập ngón tay nhẩm tính: “Chẹp chẹp! Nếu tính như thế thì bé Củ Lạc này, bé đã ở đây với tôi gần hai phút, vậy… bé bị giảm tuổi thọ hơn một nghìn năm rồi sao?”

“Cậu…” Thời Tuân vừa dứt câu, mặt Lạc Tiểu Liên căng ra như sắp nổ tung, trên đầu xì khói đen giống quả bom nguyên tử.

“Hơ hơ hơ…” Thấy Lạc Tiểu Liên nổi điên, Thời Tuân cười tủm tỉm như nụ hoa xuân hé nở, để lộ hàm răng trắng đều như ngọc. Cậu chàng đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cười khì khì: “A tôi biết rồi, dạo này tôi không hẹn hò với bé nên bé dỗi chứ gì?”

“…”

Hừ… Bơ tên cà chớn này cho xong. Chấp hắn chỉ tổ giảm thọ. Đúng là đồ sao chổi, tốt nhất là tránh xa hắn ra…

Nghĩ đoạn, Lạc Tiểu Liên ngao ngán xoa xoa cái đầu đang muốn nổ tung, vừa quay người định rời khỏi đó, bỗng…

“Két!” Tiếng đóng cửa vang lên đanh như tiếng chặt củi.

“Thôi chết rồi! Xe buýt!” Nhìn thấy xe buýt đóng cửa, từ từ rời khỏi bến xe, Lạc Tiểu Liên trợn ngược mắt lên, cả người nhũn ra như con chi chi.

“Hắc hắc hắc! À đúng rồi, sao bé Củ Lạc lại ở đây?” Mắt Thời Tuân nom rõ gian xảo. Cậu ta đút tay vào túi quần, tròn xoe mắt ngó nghiêng xung quanh, ra vẻ kinh ngạc gặng hỏi, “Mà đã tới rồi sao lại lủi thủi quay về thế?… Ai chà! Tôi biết rồi, chắc bé bị bạn trai cho leo cây hả?”

Bạn trai?…

Không biết tại sao, trước mắt Lạc Tiểu Liên chợt hiện ra khuôn mặt ấm áp của Hàn Thu Dạ. Cô sững người lại, mặt mày đỏ gay như quả cà chua chín, hằn học liếc xéo Thời Tuân.

“Không mượn cậu quan tâm!”

“Đỏ mặt rồi kìa! Hơ hơ hơ! Bé Củ Lạc này, công nhận bé cũng rỗi rãi thật, sắp thi thố đến nơi rồi mà còn có thời gian hẹn hò.” Thời Tuân không thèm đếm xỉa gì đến đôi mắt hình viên đạn của Lạc Tiểu Liên, tiếp tục luyên thuyên, “Sắp tới Lễ hội Văn hóa Mùa thu rồi, bé không muốn hạ gục Giang Sóc Lưu sao? Giành được phần thắng trong cuộc thi này đã là bước đầu thành công đấy.”

“Cậu đừng có mà nhúng mũi vào! Việc của tôi, tôi tự lo.” Lạc Tiểu Liên nhíu mày, lè lưỡi lêu lêu Thời Tuân, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng khuôn mặt nhăn nhở của hắn.

“A! Đúng rồi!” Mắt Thời Tuân đột nhiên lóe sáng, nắm hai bím tóc của Tiểu Liên lắc lắc, “Bé Củ Lạc, hiếm khi tôi có thời gian rỗi, hôm nay bé lại bị bạn trai đá… Hay là để tôi tập huấn cấp tốc Lễ hội Văn hóa Mùa thu cho bé nhé.”

“Grừ! Ai bị bạn trai đá hả?” Nghe thấy Thời Tuân nói vậy, Lạc Tiểu Liên tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn cố nín nhịn, tò mò hỏi Thời Tuân: “Tập huấn gì vậy?…”

Thời Tuân hào hứng nháy mắt: “Cứ tin tôi đi, đây là bí kíp có một không hai của tôi đó! Đi nào.”

“Ơ…”

Khu vui chơi Hoan Hỉ vào ngày chủ nhật chật cứng người. Vì đây là khu vui chơi lớn nhất thành phố Tinh Hoa, thêm vào đó không khí trời thu mát mẻ, nên rất nhiều người tới đây tụ tập.

Vòng xe bắt mắt đang quay tròn nom cực kì romantic, những chiếc cáp treo vượt núi đủ màu sắc đang lao về phía mây xa xa, những chiếc đu quay hệt trong truyện cổ tích phát ra âm thanh tinh tang vui tai. Trên đường vào khu vui chơi, các gian bán hàng thu hút rất đông các bé gái, em nào cũng vui sướиɠ ôm chặt những con thú nhồi bông trong tay. Những em bé đứng trước cửa tiệm bán đồ ăn ngọt đang liếʍ láp những que kem mát lạnh, khuôn mặt lộ ra nụ cười thơ ngây. Góc nào của khu vui chơi cũng rộ lên tiếng cười nói vui vẻ của du khách…

“Chúng… chúng ta đến đây làm gì?”

Ngược lại với khung cảnh tấp nập nhộn nhịp ấy, cô gái tóc bím mặt mày trắng bệch đứng trước khu nhà ma kì quái.

Khu nhà ma xếp toàn hình đầu lâu bao quanh, trông rất ghê rợn, toát ra luồng khí u ám khiến người ta lạnh sống lưng. Những tiếng kêu gào thảm thiết từ bên trong khu nhà vọng ra. Tấm biển trắng toát đề hàng chữ to đùng màu máu tươi loang lổ, khiến ai đọc cũng tim đập chân run:

Thành phố địa ngục

Rẹt!

Lạc Tiểu Liên thấy sởn da gà, cả người như bị điện giật.

“Đến đây để rèn luyện lòng dũng cảm cho bé Củ Lạc mà.” Thời Tuân quay đầu lại, ngoác miệng ra cười, thản nhiên giải thích, “Vào ngôi nhà ma này có nhiều thứ hay ho lắm, có thể giúp bé rèn luyện tính nhẫn nại và khả năng ứng biến. Những kĩ năng này không thể thiếu trong bất kì cuộc thi đấu nào.”

“Hừ! Đừng có ngụy biện nữa.” Lạc Tiểu Liên bĩu môi, hối hận vì ban đầu đã tin lời Thời Tuân, mất bao nhiêu thời gian tới đây cùng hắn, “Xin lỗi nhé! Tôi không rảnh chơi với cậu, tôi về trước đây.”

Lạc Tiểu Liên vừa dứt câu, lôi điện thoại trong túi ra, định gọi cho Hàn Thu Dạ.

“Hơ hơ hơ…” Thời Tuân cười gian xảo, mắt ánh lên tia sáng chết người. Cậu ta đột nhiên giật phắt cái điện thoại trong tay Tiểu Liên, rồi đắc ý huơ qua huơ lại, “Bé Củ Lạc này, bây giờ chúng ta bắt đầu tập huấn, đừng bỏ dở giữa chừng thế chứ. Tôi tạm thời tịch thu cái điện thoại này, bao giờ tập xong sẽ trả lại sau.”

“Đồ tồi, mau trả điện thoại cho tôi!” Nhìn chiếc điện thoại bị khua khoắng trên không trung, Lạc Tiểu Liên tức sôi máu, gầm ghè như con thú hoang bị chọc tức.

“Hơ hơ hơ, muốn lấy lại điện thoại thì đuổi theo tôi mà lấy.” Thấy bộ dạng tức tối của Lạc Tiểu Liên, Thời Tuân cười hớn hở như trúng mánh, không nói thêm câu nào nữa mà lao thẳng vào nhà ma.

“Đúng rồi, để buổi tập huấn thêm hiệu quả, chúng ta phân công nhau hành động trong thành phố địa ngục nhé!”

Tên đáng ghét!

Nhìn cái bóng huênh hoang của Thời Tuân khuất sau cánh cửa cùng với chiếc điện thoại của mình, Lạc Tiểu Liên ấm ức nghiến răng ken két, nhưng không có cách nào lấy lại được.

U hu hu hu hu hu hu hu!

Vài phút sau, Lạc Tiểu Liên mới lấy hết dũng khí, nhắm mắt đưa chân, bước vào “Thành phố địa ngục”.

“Thành phố địa ngục” quả nhiên danh bất hư truyền.

Lối vào thành phố là một con đường lát đá xanh sâu hun hút, không thấy cửa ra. Trên tường vẽ chi chít những hình miêu tả cảnh con người sống không bằng chết dưới địa ngục tối tăm, khiến người ta rùng mình. Đi sâu vào trong là những người sáp cử động đủ mọi tư thế y như thật, mở mắt nhìn chằm chặp Tiểu Liên như muốn cầu cứu, rồi những khuôn mặt ghê rợn bật cười quái đản như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hoảng nhất là có một bàn tay nhân lúc Tiểu Liên không để ý, lôi xềnh xệch cô đi.

“Lạc Tiểu Liên, đây đều là giả… Lạc Tiểu Liên, tất cả đều là giả…” Lạc Tiểu Liên rụt đầu lại, miệng không ngớt kêu rên an ủi bản thân. Cô chỉ mong mau mau đi hết con đường, nhưng khổ nỗi đôi chân nặng như đeo chì, không thể lết thêm bước nào.

“Ơ hơ hơ hơ hơ! A ha ha ha!”

“Hu hu hu… Hu hu hu!”

Lạc Tiểu Liên bịt tai lại, môi cắn chặt, sợ đến thót tim, cứ như chỉ cần mở miệng là tim sẽ nhảy ra ngoài.

Cô run lẩy bẩy như cầy sấy lết đi, cuối cùng cũng tới tầng cuối cùng của địa ngục…

“Lạc Tiểu Liên… Tôi chết oan ức quá… Lạc Tiểu Liên… Mau nộp mạng ra đây!”

Một chuỗi âm thanh rờn rợn vang bên tai Lạc Tiểu Liên.

Lạc Tiểu Liên thộn người ra, vội vàng ngước đầu lên. Đúng lúc này, trước mắt cô là con quỷ ba mắt cao chừng năm mét, mặt xanh nanh vàng. Ác quỷ đang cúi người xuống, thè cái lưỡi đỏ lòm lớt nhớt máu me, nhìn cô trân trân.