Chương 7: LI BIỆT, CHỜ ĐỢI VÀ BẮT ĐẦU - Parting, waiting and beginning

[Đan xen]

Hạnh phúc thường đẩy bạn tới ngã tư lựa chọn

Khi trong lòng bạn mơ hồ, mâu thuẫn và tranh đấu

Sao còn đứng chôn chân mà buồn bã u sầu

Chi bằng tiến lên phía trước, mỉm cười vẫy tay

Dấu chân tương lai còn chờ ở phía trước

Nhất định chúng ta sẽ hội ngộ ở ngã tư tiếp theo.

Quang cảnh sân bay hối hả tấp nập có lẽ đây là nơi nhộn nhịp nhất thế gian, cũng là nơi chứng kiến những cuộc li biệt, nỗi buồn đau, vui mừng và nước mắt.

Vào giây phút này trong dòng người qua lại tấp nập, mấy bóng người nổi bật đang tụ tập ở khu đại sảnh. Trông ai cũng đẹp như diễn viên điện ảnh được ái mộ trên ti vi, những người xung quanh không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía họ, chăm chú không thể rời mắt đi chỗ khác.

Cuối cùng cuộc thi đã kết thúc, Kim Nguyệt Dạ thực hiện lời hứa như vụ cá cược trước đó họ đặt ra. Bây giờ cậu đã sắp xếp xong hành lí, ở trong sân bay chờ kiểm tra an ninh. Phía sau cậu là những người bạn thân thiết và quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.

“Ê nhân vật nam số hai này, cuối cùng cậu cũng thỏa nguyện rồi nhé, thắng được tôi rồi! Từ hôm nay trở đi, trong cuộc đời của Tô Hựu Tuệ cậu mãi mãi là nhân vật nam chính đấy! Hơ hơ hơ...” Kim Nguyệt Dạ vừa cười vừa trêu chọc Lý Triết Vũ.

“Cậu cứ yên tâm, tôi quyết tâm sẽ làm người đàn ông xứng đáng với Tuệ.” Lý Triết Vũ gật đầu, quay sang người vừa là tình địch vừa là huynh đệ thân thiết, thề nguyện thành khẩn.

Kim Nguyệt Dạ quay lại nhìn Tô Hựu Tuệ đang đứng ở một bên, hơi lưỡng lự một chút, rồi quả quyết bước tới trước mặt cô. Lý Triết Vũ biết hai người có lời muốn nói với nhau nên lùi lại phía sau vài bước, giả vờ nhìn lên bảng thông báo giờ của các chuyến bay đang treo trên chỗ cao nhất, cố tình tạo điều kiện để hai người có thời gian nói lời tạm biệt.

Kim Nguyệt Dạ nhìn cô trân trân, không hề chớp mắt như thể muốn mãi mãi khắc ghi dáng hình cô vào đôi mắt sâu thẳm, vào trong trí nhớ của cậu.

Tô Hựu Tuệ cũng hệt như vậy, cô gần như có thể nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình có thể phản chiếu trong tròng mắt trong veo và sâu thẳm của Kim Nguyệt Dạ. Dù hai người không nói gì nhưng đều hiểu được suy nghĩ trong lòng nhau. Cô bất chợt đứng thẳng người lên, đón nhận ánh mắt của Kim Nguyệt Dạ, chỉ sợ rằng mìn h hơi cử động một chút thì nước mắt sẽ trào ra, gây cảm giác đau buồn cho cuộc li biệt vốn đã tràn ngập nỗi buồn này.

Thời gian như ngừng trô. Trong ánh mắt của hai người, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà lại dài dằng dặc như thể đi xuyên qua Thái Bình Dương.

Bỗng Kim Nguyệt Dạ dang rộng hai cánh tay ôm gọn Tô Hựu Tuệ vào lòng, ghì chặt như dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cô, chỉ muốn cô ép sát vào lòng mình… Cái ôm cuối cùng không lời này, cậu muốn mãi mãi khắc ghi trong tim.

Cũng chỉ trong giây phút ôm chặt cô, khuôn mặt Kim Nguyệt Dạ đang vùi trong mái tóc dài của Tô Hựu Tuệ mới ánh lên nỗi đau đớn và buồn bã khó lòng nhận ra.

Sau cái ôm đó, Kim Nguyệt Dạ chậm rãi buông tay ra, chôn vùi cảm xúc li biệt đắng chát xuống tận đáy lòng. Khi ngẩng mặt lên, nụ cười ranh mãnh độc nhất vô nhị lại xuất hiện trên gương mặt cậu... Đúng vậy, hãy để cho bé Tô Hựu Tuệ nhớ mãi một Kim Nguyệt Dạ luôn luôn phớt đời.

“Oái, bé Hựu Tuệ!”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên cất tiếng gọi thất thanh, khiến cho những người xung quanh đều sửng sốt nhìn về phía cậu.

“Sao, sao cơ?”

Tô Hựu Tuệ hơi sững người, không hiểu cậu lại sắp phát biểu những câu long trời lở đất gì nữa.

"Dạo này bé vẫn siêng năng đảm nhiệm công việc giáo viên hướng dẫn đấy chứ? Không lẽ toàn trốn việc hay sao mà mập lên nhiều đấy. Nếu không lấy lại phong độ thì sau này sẽ béo ú như một con heo mất.” Quả nhiên Kim Nguyệt Dạ đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, vừa mỉm cười ranh mãnh vừa véo nhẹ gò má bầu bĩnh của cô, cất lời trêu chọc tinh quái như thường lệ.

Tô Hựu Tuệ lại không hề tức giận như trước đây mà vẫn nhìn cậu ấy đăm đăm trong đôi mắt to tròn ngân ngấn những giọt nước mắt long lanh. Cô không nói năng gì mà chỉ mỉm cười và chăm chú nhìn Kim Nguyệt Dạ

"Thôi đi, đừng nhìn tôi với ánh mắt như trẻ con ấy nữa... Nếu không con sói này sẽ không kìm lòng được lại muốn ôm chặt lấy bé đấy.” Kim Nguyệt Dạ cố gắng ngoảnh mặt đi, cố tình nhìn về phía Lý Triết Vũ liên tiếp xua tay và nói, “Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như Vũ sẽ không cho phép người đàn ông khác ôm bạn gái của mình lần thứ hai đâu. Nếu như không muốn xảy ra án mạng đầu rơi máu chảy tại sân bay thì đừng nhìn tôi như thế nữa."

Lần này, diễn xuất cố làm ra vẻ nhẹ nhõm của cậu thu được hiệu quả không tồi, Lý Triết Vũ tiến lại đấm một nhát lên vai cậu: “Đương nhiên rồi, may mà cậu vẫn tự biết lượng sức mình đấy!”

"Đã tới giờ lên máy bay, thế thôi nhé!”

Dứt lời, Kim Nguyệt Dạ không nhìn Tô Hựu Tuệ thêm lần nào nữa mà ung dung kéo va li đi, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười tưng tửng, quay người đi về chỗ kiểm tra an ninh, để lại trong lòng mọi người một bóng hình đẹp đẽ khó quên.

Tô Hựu Tuệ bất giác đuổi theo cậu vài bước, ngập ngừng mở miệng nhưng không thể phát ra lời nào, chỉ sững người khi thấy cậu qua khâu kiểm tra an ninh tiến thẳng về phía cửa lên máy bay mà không hề ngoảnh lại.

Ở chỗ ngoặt ra cửa lên máy bay, cuối cùng Kim Nguyệt Dạ cũng trút bỏ ngụy trang, đôi vai cõng ba lô rũ xuống, tựa lưng vào bức tường như kiệt sức.

Cậu thận trọng ló đầu ra nhìn về phía mấy người bạn vẫn còn đứng lại chỗ đại sảnh, trông thấy gương mặt buồn rầu của Tô Hựu Tuệ đang đầm đìa nước mắt, đôi mắt Kim Nguyệt Dạ cũng bất chợt ươn ướt, một giọt nước mắt long lanh lăn trên má lặng lẽ rơi xuống.

Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại nơi Lý Triết Vũ người đang đứng bên cạnh Tô Hựu Tuệ, tâm trạng lo lắng của cậu mới nhẹ nhõm đôi chút.

“Đừng buồn, chỉ cần ở bên Vũ thì dù cho tôi có rời xa bé cũng nhất định sẽ hạnh phúc...”

Kim Nguyệt Dạ cố gắng níu chặt ba lô trên vai, một lần nữa và cũng là lần cuối cùng nhìn về phía người con gái khiến mình mãi mãi khắc sâu tận đáy lòng. Sau đó cậu chợt nghiến chặt răng, quả quyết bước về phía cửa lên máy bay.

Khi Kim Nguyệt Dạ vẫy tay, tỉnh bơ tạm biệt mọi người quay đi, Lạc Tiểu Liên bồng bột định lao lên phía trước keo anh ấy lại. Ai dè, vừa bước lên một bước cô liền bị Giang Sóc Lưu kéo lại.

“Anh Dạ sao có thể đi được chứ? Anh ấy còn…” Chưa kịp dứt lời, miệng cô đã bị Giang Sóc Lưu bịt lại, nên chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm ưm” trong cổ họng.

“Tuy nhiều lúc tôi rất thích chuyện bé chuyên đi lo việc bao đồng, nhưng bé không nhận thấy gì hay sao?” Giang Sóc Lưu ghé sát tai cô nói nhỏ. “Tình trạng của anh ấy thế nào, cả ba người bọn họ đều biết rõ, có điều họ chọn cách im lặng. Có một số việc không cần phải nói ra, vid đó là sự tôn trọng yêu quý lẫm nhau.”

“Nhưng mà chị Tô Hựu Tuệ đang khóc ghê lắm.”

Lạc Tiểu Liên xót xa nhìn bóng dáng mảnh khảnh của chị Tô Hựu Tuệ đang run rẩy liên hồi.

“Hựu Tuệ! Dạ sẽ không sao đâu, em cứ yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cạu ấy. Cậu ấy sẽ trở về bên chúng ta lành lặn và an toàn thôi.”

Lý Triết Vũ nhẹ nhàng bước tới bên Tô Hựu Tuệ, giơ cánh tay quàng lên vai cô, cúi xuống dịu dàng nhìn cô gái đang buồn bã. Tô Hựu Tuệ vừa đưa tay ôm miệng khóc không thành tiếng vừa gật đầu, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau nhỏ xuống mu bàn tay.

“Hựu Tuệ, tôi biết là trong lòng em mãi mãi chỉ có một Kim Nguyệt Dạ, giống như trong lòng tôi cũng mãi mãi chỉ có một Kim Nguyệt Dạ. Nhưng không sao, tôi sẽ không bắt em phải quên cậu ấy đâu.”

Tô Hựu Tuệ ngẩng mặt lên nhìn Lý Triết Vũ, lại thêm nhiều giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Em có thể mãi mãi dành một vị trí trong tim mình cho cậu ấy, bởi vì trong trái tim tôi, cũng sẽ mãi mãi có một vị trí dành cho Kim Nguyệt Dạ. Cậu ấy là tình địch đáng gờm nhất, đối thủ tài giỏi nhất và cũng là người bạn tốt nhất của tôi. Nhưng xin em hãy chừa một chút xíu không gian trong trái tim của mình dành cho Lý Triết Vũ này nhé. Bởi vì tôi còn phải mang thêm cả phần cố gắng của Dạ để cho em được thực sự hạnh phúc.”

Lý Triết Vũ nhìn người con gái đứng trước mình với ánh mắt say đắm, người ấy sắp sửa trở thành người quan trọng nhất, yêu quý nhất trong quãng đời phía trước của cậu. Cuối cùng, sau khi nghe những lời đó của Lý Triết Vũ, Tô Hựu Tuệ không thể nào kìm nén được nữa, cô ôm chầm lấy cậu bật khóc thành tiếng.

Lạc Tiểu Liên đứng cạnh đó suốt từ đầu tới giờ khi chứng kiến cảnh đấy cũng lấy tay ra sức lau nước mắt.

“Hu hu hu, anh Kim Nguyệt Dạ anh nhất định phải hạnh phúc nhé. Anh Lý Triết Vũ, chị Tô Hựu Tuệ, các anh chị cũng nhất định phái hạnh phúc.”

Cô lấy giấy ăn trong túi ra khẽ lau nước mắt, đang định đưa cho chị Tô Hựu Tuệ ở đằng trước thì bàn tay cô lại bị người nào đó chặn lại.

Người ngăn cô lại không phải ai khác mà chính là Giang Sóc Lưu. Cậu thấy không thể để yên cho bé Củ Lạc nhiều chuyện nữa vì thế vác luôn cô nàng hay lo chuyện của người khác đi khỏi đó.

“Ê, cậu làm gì thế?” Lạc Tiểu Liên giật bắn mình khi bị vác lên vai, sau đó cô bắt đầu đấm thùm thụp vào lưng cậu ấy. “Giang Sóc Lưu, mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!”

“Nặng thế không biết.”

Giang Sóc Lưu cứ thế vác cô, không thèm đếm xỉa đến những nắm đấm đang trút xuống người mình như mưa.

“Gì cơ, cậu dám chê bai tôi hả!”

"Không phải tôi đang nói là tôi có thể cảm nhận được tình yêu "nặng trình trịch" mà bé dành cho tôi.” Giang Sóc Lưu lập tức nói chệch đi, ngoái lại liếc nhìn gương mặt đỏ lựng của Lạc Tiểu Liên và mỉm cười ma mãnh.

Lạc Tiểu Liên mặt mũi đỏ bừng, vì xấu hổ nên cô không dám mở miệng phản bác lại.

“Tuy nhiên, tôi là một người đàn ông thực thụ có thể vác ‘tình yêu nặng trịch’ đó trên vai.”

Còn mải đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào ban nãy, vừa nghe thấy lời nói đó của Giang Sóc Lưu, Lạc Tiểu Liên tức tối lại đấm thùm thụp lên lưng cậu để trừng trị: “Giang Sóc Lưu, thực ra cậu định nói tôi mập phải không!”

“Ha ha ha!” Giang Sóc Lưu ôm Lạc Tiểu Liên thật chặt, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng trong hơn cả kim cương.

“Giang Sóc Lưu, cậu cứ đợi đấy!”

Gương mặt Lạc Tiểu Liên nhuốm màu sắc của ráng chiều, cô đấm mạnh một cái lên bờ vai rắn chắc của cậu. Sau đó thấy mình quá mạnh tay, cô lại xót xa giúp Giang Sóc Lưu xoa xoa vào chỗ bị đấm đến mức u cả lên.

Tiếng cười của Giang Sóc Lưu càng to hơn, như mách bảo sự ngọt ngào và niềm hân hoan không nói lên lời, cũng không hề để ý tới việc mọi người trong sân bay đang cùng “chia sẻ” niềm vui và niềm hạnh phúc của cậu trong lúc này.

Có phải bạn cũng có một trái tim hiếu thắng đáng khờ khạo cựa quậy, đang khao khát được cọ sát, tranh Vương đoạt Soái, nổi bật xuất chúng không? Có phải bạn đang khao khát bay vυ"t lên trời cao, đến được nơi cao hơn tất thảy mọi người không?

Dù cho bạn có muốn hay không thì từ lúc bắt đầu được sinh ra chúng ta đã không tránh khỏi bị cuốn vào những cuộc tranh đấu khác nhau.

Chúng ta tranh đấu trong những đề thi kiểm tra lên lớp, phiếu bình chọn thi tuyển cán bộ lớp, tấm biển ghi điểm số trong giờ thể dục, thậm chí tranh đấu trong mỗi buổi sáng vào giờ cao điểm lúc cánh cửa tàu điện ngầm hay xe buýt bị nêm chặt đến sắp vỡ toác.

Chiến trường ở khắp mọi nơi, tràn ngập khói đạn chúng ta thường thường bị sặc tới mức không thể thớ nổi.

Có lúc khói đạn ấy được hít thở, trở thành hạt giống yếu đuối rơi vào trong cơ thể chúng ta, mọc rễ nảy mầm men theo các mạch máu sinh sôi phát triển hệt như giống dây leo.

“Kệ thôi, tôi đã kiệt sức rồi.”

“Chắng sao tôi không quan tâm.”

“Tôi đuối sức rồi, không thể tiếp tục sống nữa.”

Sau đó bạn quay gót trở về vạch xuất phát. Nơi đó có thể là một chiếc giường êm ái, là vòng tay yêu thương của bố mẹ, là trò chơi trên mạng nào đó khiến bạn vui vẻ không cần phải suy nghĩ gì.

Chúng ta luôn ngưỡng mộ, ngưỡng mộ người thành công đứng trên đỉnh cao nhìn xuống. Chúng ta luôn phàn nàn, phàn nàn bản thân mình không phải là thiên tài bẩm sinh, không có xuất thân phú quý. Chúng ta thường không trông thấy những bệnh nhân trên giường bệnh đang gắng sức chống chọi với bệnh tật và mỉm cười chờ đợi một ngày mai tiếp theo, những người trong đống đổ nát của trận động đất đang cố gắng hít thở, những người ngồi sau bàn học dùng ngón chân quắp lấy bút chì viết từng chữ...

Kẻ thù của họ là: Bệnh tật, tai nạn, khoảng cách, thời gian... như nước lũ từ khắp nơi ùa tới. Thế nhưng, trước số phận trớ trêu họ lại mạnh mẽ như thế, múa đôi kiếm trong tay, hò hét đến lạc giọng, lao đi vun vυ"t trên đôi chân trần.

Họ chính là những bậc đế vương thực sự với vương miện vô hình tỏa sáng lấp lánh.

Trong lòng mỗi người ai cũng đều có một chiếc vương miện.

Vầng hào quang luôn dễ dàng bị những thất bại vùi lấp đến mức khó có thể tồn tại. Có người cam tâm chịu đựng, có người trỗi dậy phán kháng.

Dũng khí là thanh kiếm để chiến đấu, nếu bạn không thường xuyên lau chùi thì nó sẽ luôn xỉn mầu ảm đạm sau những cú vấp ngã. Nếu như bạn kiên định chiến đấu cú vấp ngã sẽ trở thành hòn đá mài tốt nhất.

Ernest Miller Hemingway đã từng nói: “Cuộc đời chính là một trận chiến. Người ta sinh ra thì không thể tránh khỏi điều đó. Vậy thì tại sao trong cuộc đời ngắn ngủi này, ta lại không dám chiến đấu đến cùng đế giành lấy chiến thắng?”

Chiếc vương miện của bạn cũng đang phát sáng lấp lánh kìa!