Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật Song Sinh

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Suýt chút nữa là bị cán dẹp lép như con tép rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi vừa thoát được kiếp nạn.

- Chị ơi, chị không sao chứ?

Đứa bé vừa được cô cứu chạy lại lay bả vai của cô hỏi.

- Chị không sao.

Cô mỉm cười trấn an đứa bé rồi cố đứng dậy nhưng mắt cá chân của cô rất đau không thể đứng dậy nổi.

Cánh cửa xe ô tô mở ra, một người con trai mang vẻ đẹp lịch lãm bước xuống.

- A ba ơi.

Đứa trẻ thấy người con trai đó thì vui vẻ ôm lấy, anh ta bế đứa bé lên.

- Thiên Minh, con làm gì ở đây?

Và đó không ai khác ngoài vị tổng tài lãnh đạm của tập đoàn H.K, Âu Dương Triết.

- Con được cụ nội dẫn tới đây gặp ba, nhưng vừa rồi con gặp kẻ xấu định bắt cóc con.

- Kẻ xấu?

- Vâng, cũng may có chị kia cứu con đó.

Thằng bé tinh nghịch chỉ về phía cô.

Ánh mắt của anh ta nhìn cô sắc lạnh khiến cô bất giác lạnh sống lưng.

" Gì vậy trời, sao anh ta nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Mình có làm gì đâu "

Cô toát mồ hôi lạnh nghĩ, ánh mắt anh ta như hố sâu vũ trụ vậy. Làm cô bị cuốn hút( Nói mê zai mà còn tự ái/ Tg: Sad)

" Cô ta làm gì ở đây? Hay lắm cô gái, tôi đang muốn tìm cô mà cô đã tự tìm tới đây "

Anh ta cứ nhìn cô khiến cô cảm thấy khó chịu đành phải lên tiếng.

- Nè anh nhìn đủ chưa? Bộ tôi giống người ngoài hành tinh lắm hay sao mà anh nhìn chăm chú vậy?.

Anh đặt cậu bé đang bế trên tay xuống, từng bước chân tiến lại gần cô.

" Gì đây, muốn đánh nhau hả?"

Cô dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh, giờ chân cô đang bị thương không thể đứng dậy làm sao đánh lại hắn. Trong khi đó hắn cao 1m8 body nhìn cũng đô=.='

- Á anh làm gì vậy đau quá.

Dương Triết mạnh bạo nắm cổ tay của cô kéo cô đứng lên, khiến chân của cô đã đau giờ còn đau hơn.

- Tôi chưa thấy có cô gái nào mặc váy lại ngồi dưới nền đất nói chuyện cả, đó là phép lịch sự của một tiểu thư danh giá sao?

Anh ta ôm lấy chiếc eo của cô kéo lại gần mình, mặc cho cô vùng vẫy.

- Ba ơi nhẹ tay một chút, chị ấy đang bị đau.

Thằng bé chạy lại kéo tay của anh ra khỏi người cô.

Lúc này anh mới buông cô ra, do không giữ được thăng bằng nên cô lại ngã và tiếp đất bằng bàn tọa của mình.

- Ui za đau quá, anh có cần phải buông tay bất ngờ vậy không? Ít ra cũng phải nói trước một câu chứ, tiêu cái mông của tôi rồi biết chưa.

Cô tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.

- Chị ấy vì giúp con nên chân mới bị thương đó ba.

Anh liếc mắt nhìn xuống mắt cá chân đang sưng đỏ của cô, không nói gì bế cô lên trên tay.

- Nè anh lại tính làm gì tôi vậy? Thả tôi xuống.

- Im lặng.

Cô dãy dụa là hét liền lặng im khi bị anh quát.

Phòng tổng giám đốc, anh đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi rút điện thoại gọi cho ai đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »