Chương 3: Chụp trộm Phó Hi Du

Trương Lâm Tùng nghe rằng Triệu Lam Khê chụp ảnh Phó Hi Du thì đứng hình mất vài giây, sau đó nghi ngờ. Mặc dù cậu ta biết Phó Hi Du có khuôn mặt điển trai, ưa nhìn nhưng cậu vẫn không tin rằng Triệu Lam Khê không quay lén mình.

Trong khi đó, ngoài Phó Hi Du ra thì cả lớp đều đang trố mắt nhìn Triệu Lam Khê. Hai cậu bạn Triệu Đàm và Đào Hiên nghe những lời cô nói thì vô cùng thích thú, nghĩ bụng sắp có chuyện vui xảy ra rồi.

Mà Triệu Lam Khê lúc này đang mắt đối mắt với Trương Lâm Tùng, hy vọng bản thân sẽ lừa được cậu ta. Nhưng vẫn còn nghi hoặc, Trường Lâm Tùng đưa điện thoại lại cho cô rồi sai khiến: “Mở khóa cho tao xem.”

Lam Khê nhận lấy máy, trong lòng hết sức lo sợ. Cô đương nhiên biết Trương Lâm Tùng muốn làm gì, cũng biết nếu không mở khóa điện thoại thì chẳng khác gì có tật giật mình. Hơn nữa cũng đã xóa video trong máy rồi nên để tránh bị hoài nghi, cô nhanh chóng mở khóa điện thoại rồi đưa cho cậu ta.

Liếc qua màn hình một lượt, Trương Lâm Tùng nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt hiện rõ vẻ đắc ý vì đã đạt được mục đích của mình.

“Mày bảo mày chụp ảnh Phó Hi Du, sao bây giờ không có ảnh của cậu ta thế?”

Triệu Lam Khê chột dạ nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Vừa rồi tay run, vẫn chưa kịp chụp…”

“Hay là mày xóa rồi?” Trương Lâm Tùng không đợi cô nói xong đã chen ngang, “Ý tao là mày xóa cái video mày quay bọn tao bắt nạt Vương Kiệt ý.”

Triệu Lam Khê nghe thấy những lời này thì gần như đã mất hết sức lực chiến đấu. Trương Lâm Tùng tính khí hung hãn, đầu óc cũng không phải dạng vừa, quả nhiên rất khó đối phó.

Cô biết bây giờ có tiếp tục chối cãi thì cậu ta cũng không tin, nhưng nếu thừa nhận thì chắc chắn sau này sẽ không yên ổn nên vẫn cố gắng tìm lý do biện hộ. Tuy nhiên vẫn chưa nghĩ ra được gì thì chiếc điện thoại của cô ở trên tay Trương Lâm Tùng đã bị Triệu Đàm giật phăng mất.

Trương Lâm Tùng bực bội, định lấy lại điện thoại thì Đào Hiên vội chạy đến can: “Đừng nóng! Cứ từ từ, đừng dọa con gái nhà người ta. Biết đâu mấy hôm nữa, cậu ấy lại là chị dâu của bọn mình đấy!”

Nếu bình thường nghe thấy mình bị người ta đặt cho cái danh chị dâu, Lam Khê chắc chắn sẽ phản bác. Tuy nhiên hiện giờ bản thân đang ngồi trên đống lửa, cô thậm chí còn chẳng để mấy lời nói này lọt vào trong tai.

Kết quả Triệu Đàm xem điện thoại cô một lúc đã phát hiện ra chuyện thú vị gì đó, bèn giơ điện thoại trước mặt Trương Lâm Tùng và Đào Hiên rồi nói lớn: “Một núi hình ảnh của Phó Hi Du đây này!”

Nghe thấy tên mình, Phó Hi Du vốn đang chẳng mấy quan tâm cũng quay đầu nhìn lại. Triệu Lam Khê nghe vậy thì không hiểu chuyện gì, nhưng ngay sau đó thì nhớ ra mình có lưu rất nhiều hình ảnh của Phó Hi Du trong máy.

Lại nhớ đến chuyện vì gia đình chuyển nhà nên bản thân cũng phải chuyển trường. Nhưng nghe được rằng Phó Hi Du đang học trường này, nên bản thân đã bỏ qua cơ hội học ở những trường học tốt hơn để vào đây thì Triệu Lam Khê thấy rất hối hận.

Vừa vào lớp đã bị mấy tên học sinh hư hỏng chú ý, lại có thể trở thành mục tiêu bị bắt nạt mà không có ai giúp đỡ. Tệ nhất là phát hiện ra rằng thần tượng của mình chơi cùng mấy tên học sinh bắt nạt bạn bè thì Triệu Lam Khê gần như đã hoàn toàn sụp đổ.

Không biết chừng Phó Hi Du cũng giống như Trương Lâm Tùng, thích bắt nạt bạn bè. Rồi một ngày nào đó không xa, có lẽ Triệu Lam Khê sẽ bị chính Phó Hi Du - thần tượng của mình bắt nạt cũng nên.



Trương Lâm Tùng giật lấy điện thoại của Triệu Lam Khê, quả nhiên thấy có rất nhiều hình ảnh của Phó Hi Du, nhưng là hình ảnh của cậu lúc mười hai, mười ba tuổi, trông gầy và non nớt hơn hiện tại rất nhiều.

Trương Lâm Tùng cũng nghe nói Phó Hi Du từng tham gia đóng phim, nhưng ngay cả tên phim là gì cậu ta cũng chẳng biết. Bây giờ nhìn thấy hình ảnh trong máy Triệu Lam Khê, cậu ta nghĩ có lẽ cô là fan của Phó Hi Du. Được học chung lớp với thần tượng, kích động chụp hình cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, sự nghi ngờ đối với Lam Khê vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Đang định tra hỏi thêm mấy câu, cậu ta không ngờ Triệu Đàm lại một lần nữa giật phăng lấy điện thoại rồi chạy về phía Phó Hi Du.

“Cậu xem!” Triệu Đàm hớn hở, “Bạn học xinh đẹp có nhiều hình của cậu chưa này.”

Phó Hi Du khuôn mặt viết rõ ba chữ “không quan tâm”, nhưng tay vẫn nhận lấy chiếc điện thoại rồi lướt qua màn hình. Lúc này, cậu cũng đã phát hiện ra những tấm hình kia chụp bản thân mình khi mới chỉ có mười hai, mười ba tuổi.

Có rất nhiều tấm hình là được cắt ra từ trong bộ phim mà cậu đóng, thậm chí còn có cả bức hình cậu lên nhận giải thưởng “Diễn viên nhí ấn tượng nhất năm” nữa.

Mà lúc này, chủ nhân của chiếc điện thoại - một fan hâm mộ của cậu là Triệu Lam Khê đã bắt đầu thấy xấu hổ muốn độn thổ.

Đáng lẽ ra trong số bốn người, Trương Lâm Tùng phải là người cô ghét nhất, nhưng sau khi Triệu Đàm đem điện thoại của cô cho Phó Hi Du xem thì cái ngôi vị “Đệ nhất đáng ghét cao quý” của Trương Lâm Tùng đã nhường cho cậu rồi.

Dù sao Lam Khê cũng là con gái, đương nhiên biết ngại ngùng, thẹn thùng. Làm sao cậu ta lại vô duyên giật lấy điện thoại của cô, sau đó đem nó cho người cô mến mộ rồi nói cho người ta biết cô có nhiều ảnh của người ta chứ.

Triệu Lam Khê nguyền rủa Triệu Đàm. Vừa nguyền rủa, cô vừa đợi cậu ta mang trả điện thoại cho mình. Nhưng kết quả, Phó Hi Du vẫn giữ chặt lấy điện thoại rồi đứng dậy khỏi chỗ, bước thẳng về phía cô.

Lúc này, trái tim Triệu Lam Khê dường như ngừng đập. Chẳng lẽ Phó Hi Du muốn đánh cô sao? Muốn đánh cô vì lưu giữ hình ảnh của cậu bất hợp pháp?

Nghĩ đến đây, cô không dám tiếp tục nhìn vào bóng hình cậu đang tiến dần về phía mình.

Khuôn mặt cô đỏ bừng như trái cà chua, quay mặt ra phía cửa sổ rồi cầu bình an. Mà phản ứng dễ thương của cô lúc này lại lọt vào mắt Trương Lâm Tùng. Cậu ta và Đào Hiên nhìn chằm chằm cô rồi nhìn sang Phó Hi Du.

Đến lúc Hi Du bước đến ngay bên cạnh cô, cậu không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại cô xuống rồi ngay lập tức rời đi, vừa đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.

Trương Lâm Tùng lúc này vô cùng bực bội, hậm hực đi về chỗ ngồi cùng Đào Hiên. Tới lúc đến trước mặt Vương Kiệt, cậu ta hung hăng đạp thêm một cước vào chân khiến cho Vương Kiệt đau điếng.

Những giờ ra chơi sau đó, Trương Lâm Tùng và mấy người bạn của cậu ta, bao gồm cả Phó Hi Du đều ra ngoài. Các bạn trong lớp đều biết rằng bọn họ đi đánh lộn với học sinh lớp khác.

Trải qua cú sốc đầu đời, Triệu Lam Khê cũng chẳng dám quan tâm đến chuyện của mấy tên học sinh cá biệt này.

Vừa rồi Phó Hi Du nhẹ nhàng đem trả điện thoại cho cô, nhưng cô cũng không thể không sợ hãi mà cảnh giác với cậu. Mặc dù lúc cậu đứng ngay bên cạnh, khắp cơ thể đều toát ra một luồng khí dịu dàng, dễ chịu khiến tim cô cứ đập rộn ràng, nhưng cô biết mình nên tránh xa cậu thì hơn.

Nhân lúc cậu cùng nhóm bạn ra khỏi lớp, cô quay sang nói thầm với Vương Kiệt đang ngồi bên cạnh, hẹn cậu ấy sau khi tan học ra ngoài gặp mặt.

Vương Kiệt đồng ý.

Đến khi hết giờ, Lam Khê đi theo sau Vương Kiệt để tìm nơi ít người nói chuyện. Đi được một lúc, cậu ấy và cô dừng chân ở trước cửa thư viện trường.

Nhìn ngó xung quanh kỹ càng, thấy không có ai, Lam Khê liền đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tớ đã quay video lúc Trương Lâm Tùng bắt nạt cậu, nhưng bị phát hiện nên đã xóa…”

“Ai bảo cậu quay video?” Vương Kiệt bỗng lớn tiếng ngắt lời khiến cho Lam Khê giật bắn mình mà không biết, phía sau cánh cửa thư viện lúc này còn có một người.