Trình Hoát kể lại
Tôi và Tần Nghiễn Cẩn là bạn cùng lớp từ thời cấp ba.
Tần Nghiễn Cẩn thông minh, đẹp trai, được nhiều người yêu mến, là đối tượng ngưỡng mộ của các cô gái trong trường. Tôi là hoa khôi của trường, mọi người đều nghĩ chúng tôi trai tài gái sắc nên ở bên nhau.
Tất nhiên, tôi cũng đã theo đuổi Tần Nghiễn Cẩn điên cuồng. Nhưng thật ra tôi có kế hoạch của riêng mình. Mục tiêu của tôi chưa bao giờ là Tần Nghiễn Cẩn, mà là anh trai của anh ấy, Tần Nghiêu.
Tôi đã thích Tần Nghiêu từ lâu, nhưng anh ấy quá lạnh lùng, tôi không có cơ hội nào để tiếp cận anh ấy.
Nhưng hai anh em nhà này đều là những tảng đá, tim của họ cứng hơn bất cứ thứ gì. Tôi đã phải sử dụng tất cả các mối quan hệ xung quanh mình, tốn không biết bao nhiêu công sức mới khiến Tần Nghiễn Cẩn nới lỏng và đạt được thỏa thuận.
Chúng tôi bắt đầu con đường giả làm cặp đôi.
Mỗi ngày tôi cùng Tần Nghiễn Cẩn đi học về, mỗi ngày tôi đều gặp Tần Nghiêu một lần, cuối tuần tôi sẽ đến nhà Tần Nghiễn Cẩn làm bài tập, và có hai ngày để ở bên Tần Nghiêu.
Điều đó đủ làm tôi vui mừng rất lâu.
Tôi từng nghĩ vài tháng là đủ để Tần Nghiêu chú ý đến tôi, khi đó tôi có thể công khai tỏ tình với anh ấy. Không ngờ, anh ấy hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi.
Thật sự là tức chết.
Mỗi lần tôi gặp anh ấy chỉ bắt gặp được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Bạn gái của anh ấy ngày càng thay đổi thường xuyên hơn.
Tôi buồn bã vô cùng.
Tần Nghiêu ném hết thư tình và quà tặng tôi gửi cho anh ấy vào thùng rác, còn cảnh cáo tôi đừng quấy rầy anh ấy.
Tôi không từ bỏ, tại buổi tiệc tốt nghiệp lớp 12, tôi đã công khai tỏ tình với Tần Nghiêu
Rượu vào thì gan lớn, khi Tần Nghiêu từ chối tôi, tôi đã cưỡng hôn anh ấy. Tôi cũng không biết lúc đó lấy đâu ra can đảm và sức mạnh, trực tiếp ép Tần Nghiêu vào thế khó.
Sáng hôm sau, tôi đau đầu đến mức không nhớ gì cả, bên cạnh không có ai, chỉ có Tần Nghiễn Cẩn đứng lặng lẽ ở cửa.
Trong chớp mắt, mọi thứ như sụp đổ, ký ức hỗn loạn, tôi nghĩ rằng mình đã làm điều sai trái với Tần Nghiễn Cẩn.
Đây là điều tôi không thể chấp nhận.
Tôi vội vàng chạy trốn, biết rằng từ đó mình không còn cơ hội nào với Tần Nghiêu nữa. Tôi không dám đối mặt với hai anh em nhà họ, tôi giấu tất cả mọi người và ra nước ngoài.
Định mệnh trêu ngươi, tôi phát hiện mình đã mang thai, vì lý do sức khỏe nên không thể phá thai. Tôi quyết định sẽ tự mình nuôi dạy Châu Châu lớn lên, không muốn làm phiền Tần Nghiễn Cẩn, vì tôi không hề thích anh ấy.
Hơn nữa, anh ấy là một người chung tình, đã có người anh ấy thích từ lâu.
Nhưng cuộc đời là một trò đùa, trong một lần khám kiểm tra sức khỏe,tôi phát hiện ra mình đã mắc phải một căn bệnh ung thư, bác sĩ nói rằng tôi chỉ còn vài năm để sống.
Vì Châu Châu, tôi buộc phải có lỗi với Tần Nghiễn Cẩn. Tôi phải để mọi người biết đến sự tồn tại của Châu Châu, để họ không làm khó con trai tôi.
Tần Nghiễn Cẩn kiên quyết phủ nhận rằng Châu Châu là con của anh ấy, nhưng sự thật là như vậy, đó là lỗi lầm của tôi năm năm trước. Thật may mắn khi vợ của Tần Nghiễn Cẩn rất thương Châu Châu, điều đó khiến tôi càng cảm thấy áy náy.
Cuối cùng, tôi lại gặp Tần Nghiêu, anh ấy còn trưởng thành và quyến rũ hơn so với năm năm trước. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ngoài sự oán hận còn có thêm chút uất ức mà tôi không hiểu.
Anh ấy hỏi tôi những năm qua đã ở đâu, sống ra sao.
Tôi chọn cách lờ đi. Cho đến khi anh ấy ném kết quả xét nghiệm ADN vào mặt tôi, tôi mới biết mình đã sai lầm biết bao nhiêu năm qua. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết anh ấy mới là cha của Châu Châu, cảm giác tội lỗi của tôi giảm đi đôi chút.
Khi tôi định để Châu Châu lại cho anh ấy nuôi dưỡng rồi sẽ rời đi tìm một nơi yên tĩnh sống nốt những năm tháng cuối cùng của cuộc đời thì Tần Nghiêu đã tìm thấy tôi, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, cầu xin tôi đừng đi.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra, anh ấy cũng đã thích tôi từ lâu.