Ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi xuất hiện, xua tan dần màn đêm. Nó khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt. Mặt trời lúc này đang dần ngoi lên, cũng đã sắp sáng rồi.
Nó đưa tay xoa xoa cổ. Thì ra cả đêm nó đã tựa đầu vào vai hắn, cứ thế ngủ đến giờ. Nó quay sang nhìn hắn, khẽ giật mình khi thấy hắn nhìn nó chằm chằm. Nó lắp bắp:
– Anh… anh… thức rồi à?
Hắn gật đầu, đưa mắt nhìn lên mặt trời đang nhìn lên cao:
– Trước em một chút.
Nó khẽ gật đầu, cúi mặt nhìn đất.
Không khí lúc này thật căng thẳng với nó. Chẳng biết sao nó thấy bối rối, có cảm giác gì đó rất lạ, không thể gọi tên.
Cả hai im lặng, giữ cho mình một khoảng suy nghĩ riêng.
Rồi đột nhiên, hắn đứng dậy. Nó ngơ ngác nhìn theo hắn. Dưới ánh mặt trời yếu ớt, hắn trông hệt như một thiên sứ, tỏa ra ánh hào quang hút hồn của nó, khiến nó không thể rời mắt dù chỉ một chút.
Hắn nhìn nó, đưa một tay ra trước mặt nó tỏ ý kéo nó đứng lên:
– Về thôi.
Nó hơi ngẩng người nhưng rồi nó lại nghĩ nếu mọi người thức dậy không thấy nó và hắn, mọi người mà biết nó và hắn ở cùng nhau cả đêm chắc sẽ có thêm nhiều rắc rối. Nghĩ vậy, nó nhẹ nhàng gật đầu, đưa một tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra của hắn rồi đứng dậy.
Hắn vẫn giữ chặt tay nó, l*иg những ngón tay của mình xen vào những ngón tay của nó, siết chặt.
Rồi, cả hai cùng dịch chuyển trở về trại của mình.
Trong trại, anh, Saphia, Gin và Kai vẫn còn đang ngủ. Nó bước đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không làm họ thức giấc.
Còn hắn vẫn rất bình thản, dửng dưng bỏ tay vào túi đi thẳng ra ngoài. Chắc là để làm VSCN.
Nó nhìn theo bóng lưng của hắn, không hiểu sao trên môi lại bất giác nở ra một nụ cười.
Saphia ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, ngáp nhẹ một cái, giọng còn ngái ngủ:
– Ryu, cậu dậy sớm nhỉ? Mà cậu đang cười gì vậy???
Trước câu hỏi của Saphia, nụ cười của nó bị dập tắt thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng cùng dáng vẻ đầy bối rối:
– Mình… mình…
Không biết phải giải thích thế nào, nó đành quay sang đánh trống lảng:
– À… Mình… mình làm cậu thức giấc sao Saphia?
Saphia khẽ cười, lắc đầu:
– Không có đầu. Thôi, tụi mình đi làm VSCN.
Nó gật đầu, vui vẻ đi cùng Saphia.
Khi nó và Saphia trở lại, mọi người đều đã thức giấc.
Ăn sáng xong xuôi, như thường lệ, họ cùng nhau tập trung tại vị trí cũ. Không khí hôm nay vẫn như mọi khi, vẫn ồn ào, náo nhiệt.
Thầy hiệu trưởng đứng ở trên cao, khuôn mặt rạng rỡ:
– Các em chú ý.
Không khí rôm rả, náo nhiệt đầy xôn xao vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự im lặng đến kì lạ. Ai cũng mong chờ muốn biết hôm nay lại có thêm hoạt động gì.
Thầy hiệu trưởng vẫn giữ trạng thái cực kì vui vẻ tiếp lời:
– Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi cắm trại. Các em được phép đi chơi tự do trong khu vực hòn đảo này.
Tất cả học viên reo hò, tâm trạng đầy hân hoan.
Khẽ nở nụ cười, thầy hiệu trưởng lại tiếp tục:
– Nhưng các em lưu ý. Dù các em có đi chơi ở đâu hay vui vẻ như thế nào thì đến giờ nghỉ trưa nhất định phải tập trung lại ở đây để chuẩn bị sẵn sàng, khởi hành về lại Witchard.
Rồi thầy hiệu trưởng kết thúc:
– Được rồi, các em có thể đi chơi tự do.
Lời thầy vừa dứt, các học viên đã nháo nhào, ai cũng nô nức, hồ hởi, sẵn sàng đi chơi.
Rất nhiều học viên vây lại xung quanh nhóm nó, chỗ nó, anh, hắn, Saphia, Gin và Kai đang đứng, giọng nói đầy hứng khởi:
– Hoàng tử Yun à, anh đi chơi chung với tụi em nhé!!!
– Hoàng tử Ren à, xin anh cùng đi với chúng em!!!
– Saphia, mình muốn được đi chơi với bạn!!!
– Gin à, đi chơi với mình nhé!!!
– Anh Kai, anh Kai, hãy đi chơi cùng em một buổi hôm nay thôi!!!
– Ryu, cậu đi chơi cùng mình nhé!!!
Từng lời mời cứ lần lượt được thốt lên mà hai người nhận được nhiều lời mời nhất không ai khác là anh và hắn.
Nó thở dài ngao ngán, đông người thì vui thật đấy nhưng như thế này thì nó không thích chút nào.
Khẽ búng tay, nó vụt biến mất trong đám đông, nó thích yên tĩnh hơn.
Tuy nhiên, sự biến mất của nó cũng không có nhiều người biết bởi hiện tại đang rất đông người, đã vậy lại còn chen sát lại, không khí cực kì ngột ngạt.
Saphia, Gin, Kai lúc này cảm thấy không thoải mái. Anh cố gắng ra sức từ chối nhưng không có chút tác dụng với đám đông này, nên cảm thấy mệt mỏi. Còn về phần hắn, hắn đang rất bực bội khi phải chịu đừng như thế này, nhưng hắn còn bực bội hơn nữa khi nghĩ nó cũng đang trong tình trạng hệt như mình.
Không thể cứ chịu đựng như thế này được nữa, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, hàn khí tỏa ra dày đặc. Hắn lạnh giọng nhưng trong giọng nói đó đầy sự bực tức xem lẫn đe dọa:
– Biến.
Không khí trở nên ngưng đọng, im lặng đến đáng sợ.
Đám đông đã không còn như trước nữa mà im phăng phắc, đứng tại chỗ.
Anh, Saphia, Gin và Kai thở phào nhẹ nhõm. Bình thường họ chẳng thích hắn như vậy nhưng lúc này thì hoàn toàn cảm ơn hắn. Nếu hắn không lạnh lùng như vậy thì chắc chắn họ sẽ không được buông tha.
Hắn quét mắt nhìn một lượt. Lúc này, hắn mới phát hiện ra nó đã đi đâu mất rồi. Hắn khẽ nheo mắt, không ngờ con nhóc này lại trốn nhanh đến vậy, thế mà làm hắn nãy giờ tốn công lo lắng cho nó, sợ nó khó chịu.
Anh, Saphia, Gin và Kai lúc này cũng đã nhận ra sự vắng mặt của nó. Saphia toang hỏi thì anh đã khẽ cười:
– Nhóc Ryu này, trốn nhanh thật.
Hắn cũng thở dài, tiếp lời anh:
– Hệt như ngày xưa.
Rồi hắn trở về dáng vẻ lạnh lùng như thường, quét mắt nhìn mọi người một lượt đầy ý cảnh cáo và đe dọa:
– Muốn sống thì lo mà đi nhanh, còn muốn đi chơi chung nữa thì biết hậu quả rồi đấy.
Hắn vừa dứt lời, đám đông lập tức phân tán, mỗi người một hướng, không ai dám ở lại. Anh cười, tiến lại vỗ vai hắn:
– Chiêu này của cậu hiệu quả thật đấy.
Hắn khẽ nhún vai, không trả lời.
Gin và Kai nhẹ thở ra. Kai cười:
– Vậy tôi và Gin đi chơi đây, Saphia đi cùng không?
Saphia gật đầu, cả ba bước đi, không ngừng cười nói. Anh trầm ngâm:
– Nhóc Ryu không biết trốn đâu rồi nhỉ?
Hắn thở dài:
– Chắc chui vào trại nằm ngủ chứ gì.
Anh ngẩng người rồi nhanh chóng gật đầu. Anh tự trách sao mình lại không nghĩ ra được chuyện này.
Hai người bước vào trại. Đúng như hắn nói, nó đang quấn chăn nằm trên giường, hai mắt lim dim. Thấy anh và hắn, nó bật dậy, tỉnh ngủ hoàn toàn:
– Anh…
Chưa nói dứt lời, anh đã chem vào:
– Em trốn nhanh quá nhỉ. Để bọn anh ngoài đó chịu trận còn em thì chui vào đây đánh một giấc ngon lành.
Nó cười trừ, đưa tay gãi đầu. Nó cong môi lên, trông cực kì đáng yêu:
– Dù sao mấy anh cũng thoát rồi. Em chắc chắn anh Ren sẽ giải quyết được chuyện này mà.
Anh cười, một nụ cười buồn.
Nó nhìn anh, nó nhận ra anh đang có gì đó muốn nói.
Quả thật như vậy, anh trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn thẳng vào đôi mắt tím của nó:
– Ryu, anh có chuyện muốn nói.
Nó im lặng. Không khí nghiêm túc lạ thường.
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
– Anh biết không nên nói chuyện này ra vào lúc này nhưng anh thực sự rất muốn biết câu trả lời.
Anh lại nhìn thẳng vào nó:
– Anh muốn biết tình yêu của em là dành cho ai? Anh hay Ren hay một người nào khác.
Nó cúi đầu, ánh mắt thoáng buồn.
Anh cười, lại là một nụ cười buồn:
– Anh xin lỗi, có lẽ anh không nên hỏi em.
Nói rồi, anh toang quay bước đi thì nó đã lên tiếng:
– Không, em sẽ trả lời.
Anh lập tức dừng bước, quay người nhìn nó với ánh mắt đầy hy vọng. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp.
Nó nhìn cả anh và hắn một lượt rồi đáp:
– Lúc ở sân thượng, em đã có câu trả lời rồi.
Ngừng một lát, nó nói tiếp:
– Kể từ ngày hôm đó đến nay, em càng thêm chắc chắn về tình cảm của mình cũng như càng thêm chắc chắn về chọn lựa của mình.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nó:
– Vậy… em hãy nói đi, em chọn ai?
Trong trại, một người nữa xuất hiện. Nó, hắn và anh đều đưa mắt nhìn về người đó. Đó là Saphia.
Nó thoáng lo sợ, nó sợ Saphia sẽ hiểu lầm nó, sẽ ghét bỏ nó. Nhưng hoàn toàn không phải, Saphia mỉm cười với nó:
– Xin lỗi vì xem ngang câu chuyện nhưng em có lời muốn nói.
Nó thoáng ngạc nhiên. Cả anh và hắn đều như vậy. Rồi, Saphia nói tiếp:
– Ryu à, cậu cứ lựa chọn theo trái tim mình đi, không cần nghĩ gì cho mình đâu.
Saphia ngừng một lát, có thể cô muốn giữ bình tĩnh rồi lại tiếp:
– Chuyện hôn ước giữa mình và anh Yun chỉ là việc do già đình hai bên sắp đặt thôi. Với lại chưa có một lễ đính hôn chính thức giữa hai đứa mình nên việc này xem như chưa được công nhận. Mình biết, anh ấy chỉ yêu cậu, không hề yêu mình. Ở cạnh một người không yêu mình sẽ không có hạnh phúc nên mình quyết định sẽ đồng ý hủy hôn ước với anh ấy. Cậy cứ yên tâm là cậu không làm gì có lỗi và mình cũng không sao đâu.
Saphia nghẹn ngào, cố gắng giấu đi những giọt nước mặt chực chờ rơi xuống. Nó lao đến ôm chầm lấy Saphia:
– Saphia, cậu…
Nó chưa kịp nói hết câu thì Saphia đã chen vào:
– Không cần nói gì hết. Cậu chỉ cần nói ra người mà cậu yêu thôi.
Nó buông Saphia ra, thấy ánh mắt kiên định của Saphia, nó khẽ gật đầu.
Anh nhìn Saphia, ánh mắt cảm kích:
– Cảm ơn em.
Saphia cười nhẹ chấp nhận lời cảm ơn của anh.
Nó hít thở thật sâu, nói:
– Người mà em yêu chính là anh Ren.
Ánh mắt hắn trở nên hạnh phúc khi nghe lời nói của nó, Saphia thì kinh ngạc không nói nên lời còn anh, ánh mắt anh trở nên buồn bã, vô vọng.
Nó nhìn anh rồi nói tiếp:
– Em thật sự yêu anh Ren, đây cũng là lựa chọn của em lúc ở trên sân thượng. Em xin lỗi vì đã phụ tình cảm của anh, anh Yun.
Anh không nói gì, chỉ cười buồn, lặng lẽ bước ra ngoài.
Saphia lo lắng, đuổi theo anh.
Hắn nhìn nó, hỏi:
– Em không đi xem Yun thế nào sao?
Nó cười với hắn, lắc đầu:
– Không, em nghĩ anh ấy cần yên tĩnh.
Hắn ngập ngừng hỏi lại:
– Quyết định của em…
Nó nhìn hắn, ánh mắt kiên định:
– Là sự thật.
Hắn hạnh phúc vô cùng, tiến lại ôm chặt lấy nó vào lòng. Nó cũng ôm hắn, một cỗ hạnh phúc dâng trào.
===ENDCHAP44===