Chương 35: Trở lại

Chuyện xảy ra với hắn lúc sáng khiến nó không thể ngừng suy nghĩ được. Tuy đã khuya nhưng nó vẫn không sao ngủ được khi nhớ lại chuyện đó. Thở dài mệt mỏi, nó tự đánh vào đầu mình, tự trách:

– Mày đúng là khùng thật mà Chika. Tại sao lại vì tên khốn đó mà không ngủ được vậy chứ? Phải thả lỏng, ngủ thôi, sáng mai phải đi học nữa.

Gật mạnh đầu đầy chắc chắn, nó nhắm mắt, cố gắng ngủ.

Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, những hình ảnh về hắn cứ không ngừng hiện lên trong đầu nó.

Nó khó chịu, ngồi bật dậy. Đột nhiên, đầu nó đau dữ dội. Từng giọt mồ hôi cứ theo đó mà rơi xuống, ướt đẫm. Nó ôm lấy đầu, thở dốc ra. Cảm giác này thật sự rất đau.

Cố gắng bước xuống giường, nó dùng hết sức chạy đến tủ thuốc, lục tung lên để tìm thuốc đau đầu. Dù đã cố gắng những từng bước chân của nó vẫn rất loạng choạng. Cố dựa vào tường, nó lê bước đi.

Mở tủ thuốc ra, nó lục tung mọi thứ lên.

Cuối cùng cũng tìm ra thuốc, nó vội vã lấy một viên ra uống vào.

Cơn đau đã lấy đi toàn bộ sức lực của nó, nó ngồi bệt xuống nền nhà thở dốc, mồ hôi làm tóc nó bết lại. Tay nó vẫn không ngừng ôm lấy đầu, nó đập tay vào đầu mong làm giảm cơn đau.

Thuốc đã phát huy tác dụng. Cơn đau đầu tuy vẫn còn nhưng đã dịu lại phần nào. Nó hít thở thật sâu, lê từng bước mệt mỏi tiến về giường. Có lẽ do suy nghĩ quá nhiều mà nó bị đau đầu.

Lúc này, dù nó có muốn suy nghĩ cũng không còn sức lực nữa. Nằm xuống giường, nó nhắm nghiền mắt lại, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Nó vùng vẫy trong giấc mơ của chính mình. Những hình ảnh cứ hiện lên trong giấc mơ, rất rõ rệt, không mờ nhạt như lúc trước.

===

Nó giật mình thức dậy. Đã 6 giờ sáng.

Nhanh chóng làm VSCN, thay đồng phục. Vơ lấy cặp sách, nó vội vã chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại rồi lao đi.

Nó chạy, cố gắng chạy thật nhanh. Theo từng bước chân của nó là nụ cười hạnh phúc trên môi, nhưng theo đó cũng là những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Gió thổi qua khiến mái tóc tím của nó bay tứ tung, có phần rối.

Đến được nơi mình cần, nó không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, lập tức đưa tay lên gõ cửa, tiếng gõ đầy gấp gáp.

Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa cứ vội vã vang lên.

Và rồi cánh cửa đó cũng đã mở ra. Nó mỉm cười đầy hạnh phúc, nước mắt vẫn thế lăn dài. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt, nó vẫn giữ nguyên nụ cười tươi lao đến ôm chầm lấy người con trai có mái tóc màu bạch kim vừa mới mở cửa. Người đó, chính là hắn.

Nó ôm hắn thật chặt, nước mắt tuy đã lau đi những vẫn không thể nhừng tuôn rơi, nó nói trong nghẹn ngào:

– Ren à, em xin lỗi… thật sự xin lỗi anh.

Hắn ngỡ ngàng trước những lời nó nói:

– Ry… Ryu???

Nó vẫn ôm chặt hắn không buông, gật đầu:

– Em nhớ ra hết rồi. Em là Ryu… em chính là Ryu… không phải… không phải Chika gì cả.

Nghe vậy, hắn không tự chủ mà mỉm cười, vươn tay ôm lấy nó thật chặt. Nó cũng vậy, ôm siết lấy hắn:

– Em cũng xin lỗi anh vì lúc trước không nhớ ra chúng ta đã từng biết nhau, đã từng chơi với nhau lúc nhỏ. Em thật sự xin lỗi.

Hắn lại tiếp tục mỉm cười:

– Em nhớ ra hết rồi sao?

Nó lại gật đầu, nước mắt tiếp tục lăn dài.

Từ phía trong bếp, anh bước ra:

– Này Ren, ai gõ cửa vậy?

Nói xong, anh mới nhìn ra phía cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến anh rất kinh ngạc. Anh thấy nó và hắn đang ôm nhau, từng giọt nước mắt của nó cứ thế rơi xuống. Tim anh khẽ nhói lên.

Nó buông hắn ra, lau những giọt nước mắt đang rơi. Mỉm cười đầy vui vẻ, nó chạy lại ôm chầm lấy anh:

– Anh Yun, em xin lỗi vì những chuyện lúc trước. Em đã nhớ ra rồi, em chính là Ryu, em không phải Chika.

Anh nghe nó nói vậy cũng ngỡ ngàng, quay sang nhìn Ren. Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn nó đầy ấm áp. Anh cảm thấy thật hạnh phúc khi biết được điều này, ôm chặt lấy nó, nước mắt khẽ rơi:

– Ryu… cuối cùng em cũng nhớ ra rồi. Anh rất vui… thực sự rất vui em có biết không?

Nó mỉm cười, gật gật đầu.

Rồi nó buông anh ra. Hắn cũng đã tiến lại chỗ nó và anh. Nó cúi đầu:

– Xin lỗi hai anh vì những lời nói và hành động của em thời gian qua. Em thấy mình thật đáng trách khi đối xử với hai anh như vậy.

Anh mỉm cười, xoa đầu nó:

– Ngốc quá, anh không trách em đâu mà.

– Cảm ơn anh.

Nó ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười.

Nó quay sang nhìn hắn, ánh mắt mong chờ. Hắn nhìn nó, vẻ mặt lạnh lùng. Bỏ tay vào túi, hắn nói:

– Tính sau đi. Em không muốn báo tin này cho những người bạn thân của em à?

Nó sực nhớ ra, vui vẻ gật đầu. Toang bước đi thì nó lại vội vã hỏi:

– Bé Pi của em đâu rồi?

Anh mỉm cười với nó:

– Em cấm không cho bé Pi đến gần nên bé Pi rất buồn, anh và Ren đã bảo nó đi với Haku rồi, sớm quay về thôi.

Nó gật đầu, giọng nói có nét buồn:

– Em thật có lỗi với mọi người. Em cũng có lỗi khi nặng lời với bé Pi.

Anh lại xoa đầu nó:

– Mọi chuyện qua rồi mà, đừng nhắc lại nữa. Giờ chúng ta đi gặp Saphia thôi. Saphia, Gin và Kai mà biết em nhớ lại rồi nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.

Nó vui vẻ mỉm cười. Lúc này, hắn lạnh lùng lên tiếng;

– Tính chịu đói mà đi sao?

Lúc này nó và anh mới chợt sững người lại.

Đúng rồi, nhớ lại làm nó quá hạnh phúc nên vội vã đến đây chưa ăn uống gì. Hiện giờ cũng còn sớm nên anh và hắn cũng đã ăn gì đâu.

Nghĩ đến đây, nó gãi đầu, cười ngượng ngùng. Hắn khẽ thở dài, tiếp lời:

– Vào ăn sáng nhanh rồi đi.

Hắn bỏ tay vào túi quần thản nhiên đi trước. Anh và nó nhìn nhau cười cười, lẽo đẽo bước theo sau. Cả ba lại như lúc trước, cùng nhau thưởng thức bữa sáng nhưng điều khác biệt là bữa sáng này do anh chuẩn bị chứ không phải là nó.

Nó đang rất nóng lòng muốn gặp những người bạn thân của mình. Chính điều này đã thôi thúc, khiến những bước chân của nó sải dài hơn.

Môi nó lúc này không tự chủ mà cứ thế vẽ nên nụ cười tỏa nắng.

Bước đến sân trường, nó đã nhìn thấy bóng dáng của Saphia, Gin và Kai. Không suy nghĩ gì thêm, nó bỏ mặt anh và hắn, vội vã lao đến chỗ ba người họ.

Nó ôm chầm lấy cả Saphia và Gin khiến hai người họ thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất cùng nó.

Khỏi phải nói, lúc này cả ba người họ đều rất ngạc nhiên trước hành động này:

– Chi… Chika?

Gin lắp bắp. Nó lắc đầu, buông hai người họ ra mỉm cười thật tươi nhìn cả ba đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra:

– Mình là Ryu, không phải Chika. Mình đã nhớ ra rồi.

– Ryu.

Saphia và Gin cùng đồng thanh. Cả hai không kiềm lòng được mà để mặt những giọt nước mắt tuông rơi, họ lao đến ôm lấy nó, ôm thật chặt. Kai bên cạnh thấy vậy cũng vui vẻ hẳn lên, mỉm cười hành phúc:

– Ryu, cậu đã trở lại thật rồi. Mọi người rất vui đấy.

Saphia và Gin buông nó ra, cả hai cùng gật đầu tỏ ý tán thành với Kai. Nó nhìn họ, nụ cười chợt tắt, nó cúi gằm mặt:

– Xin lỗi ba cậu, thời gian qua tớ thật sự có lỗi với các cậu khi đối xử với các cậu như vậy. Mình thật sự rất xin lỗi.

Cả ba người mỉm cười vui vẻ nhìn nó. Saphia lên tiếng:

– Ryu à, cậu ngốc thật đấy.

Nó ngẩng đầu nhìn họ. Gin vui vẻ nói tiếp:

– Chúng tớ sao lại trách cậu chứ. Dù cậu có thế nào thì chúng ta mãi mãi là bạn thân của nhau mà, không đúng sao?

Kai cũng tiếp lời:

– Cậu không có lỗi gì cả, nếu nói đến có lỗi thì người có lỗi duy nhất chính là tên Sun kia, hắn ta đã lừa gạt cậu.

Nghe những lời nói này, nó thấy rất cảm động. Nhìn ba người bạn thân của mình Saphia, Gin, Kai nó gật đầu, mỉm cười:

– Ừm. Cảm ơn các bạn.

Hắn và anh cũng đã tiến lại. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:

– Được rồi, vào lớp thôi. Có gì trưa này chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Tất cả đều đồng ý với anh.

Saphia, Gin, Kai và anh đã đi về dãy của họ, nó cũng vui vẻ đi đến dãy của mình. Nó đang đi thì tay liền bị hắn giữ lại. Nó ngơ ngác, quay sang nhìn hắn. Hắn bình thản:

– Chúng ta chung lớp, em tính đi một mình không đợi anh hay sao?

Nó như hiểu ra, mỉm cười:

– Dĩ nhiên là em đợi anh rồi.

Hắn quay mặt đi hướng khác, không nhìn nó nữa nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nó, hắn bước đi:

– Đi thôi.

Nó gật đầu, bước theo từng bước chân của hắn.

Nó và hắn nắm tay nhau bước đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả học viên Witchard. Họ lại bắt đầu bàn tán, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Bước đến lớp học, các học viên trong lớp nó đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nó. Nó nhìn mọi người, nhẹ nhàng mỉm cười rồi lại cùng hắn bước về chỗ ngồi.

Giáo sư bước vào, hệt như các học viên đều hết sức ngỡ ngàng. Không đợi giáo sư hỏi, nó vui vẻ đứng lên giải đáp thắc mắc của mọi người:

– Em là Ryu. Vì bị mất trí nhớ nên em nhầm tưởng mình là Chika, nhưng giờ thì em nhớ lại rồi. Em vẫn có thể tiếp tục học ở đây chứ, thưa giáo sư?

Nghe lời giải thích của nó, giáo sư mỉm cười:

– Tất nhiên là được rồi. Chào mừng em trở lại Ryu.

Nó cúi đầu thay lời cảm ơn. Các học viên trong lớp cũng đồng loạt vỗ tay, không khí trở nên náo loạn:

– Ryu à, mừng cậu trở lại.

Nó mỉm cười hạnh phúc. Thật không ngờ, mọi người đang chào đón nó. Không gian ồn ào làm hắn khó chịu, hắn lạnh lùng:

– Học được chưa?

Tất cả học viên đều im bặt, giáo sư cũng nhanh chóng quay lại với bài giảng của mình để không gặp rắc rối với hắn. Nó vui vẻ lấy sách ra, lắng nghe chăm chú.

Thế nhưng, nó dù cố gắng vẫn khó có thể tập trung được khi hắn không như lúc trước ngủ suốt buổi học mà thay vào đó lại cứ chăm chắm nhìn nó, không rời mắt.

Nó cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ hắn không biết hắn nhìn nó như vậy khiến tim nó cứ biểu tình liên hồi. Như vậy làm sao nó có thể tập trung cho được.

Buổi học trôi qua cứ như thế. Nó vẫn cứ khổ sở khi phải kìm nén, điều khiến cảm xúc bản thân còn hắn vẫn không chịu buông tha cứ nhìn nó suốt từ đầu buổi đến cuối buổi.

Cuối cùng thì buổi học đã kết thúc. Để thoát khỏi tình cảnh này, nó đứng dậy, đi ra ngoài để tìm Saphia, Gin và Kai. Nhưng kế hoạch của nó đã không thành. Hắn cũng bật dậy theo nó, nắm lấy tay nó kéo đi.

Tuy điểm đến vẫn là gắp mặt anh, Saphia, Gin và Kai nhưng hành động của hắn làm nó rất bối rối, cảm xúc hoàn toàn rối loạn.

Cuối cùng cũng đến nơi, Saphia và Gin thấy nó và hắn đến nhanh chóng vẫy tay. Nó cũng vui vẻ mỉm cười, vẫy tay đáp lại.

Hắn vẫn vậy, nắm chặt tay nó, khuôn mặt, ánh mắt không biểu hiện chút cảm xúc gì. Cả hai cùng tiến lại chỗ của Saphia.

===ENDCHAP35===