Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 70: KẾT QUẢ BẤT NGỜ

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHAP 70: KẾT QUẢ BẤT NGỜ

Green chỉ mới quay người bước đi, bàn tay đã lập tức bị giữ lại. Green khá bất ngờ nhưng lại càng bất ngờ hơn khi bị Ray kéo mạnh. Tình hình lúc này, Green đang nằm gọn trong lòng Ray, được che chở trong vòng tay của Ray.

- Ray...

Green khó hiểu lên tiếng, giọng nói chưa đầy vẻ ngạc nhiên. Ray không nói gì, khẽ đẩy Green ra, cả hai mặt đối mặt. Tình cảnh này... Trước tình cảnh này, Green không khỏi đỏ mặt, trái tim đập mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một rộn ràng, rạo rực đến khó tả. Không nén được khó hiểu, Green lên tiếng:

- Ray, anh... như thế này...

Thế nhưng, chưa nói hết câu thì Green đã đành bất lực nuốt những lời định nói vào trong. Lúc này đây, Ray đã hoàn toàn chặn đứng lời nói của Green bằng... một nụ hôn. Nụ hôn rất sâu, cứ thế kéo dài, hệt như đã từng mong muốn từ rất lâu rồi nhưng đến bây giờ mới có thể thực hiện được.

Đến khi cảm nhận được hô hấp của Green trở nên khó khăn hơn, Ray mới hài lòng, luyến tiếc rời xa đôi môi anh đào mềm mại. Khỏi phải nói, Green tim đập nhanh hơn, hoàn toàn bất ngờ mà cả người nóng bừng lên. Chuyện này... là sao chứ??? Chẳng phải... Ray vừa mới từ chối lời tỏ tình của Green hay sao???

Ray đưa tay lên, khẽ gõ nhẹ vào trán Green khiến Green càng thêm ngơ ngác, ánh mắt Ray chứa đầy ý cười, Ray chậm rãi lên tiếng:

- Ngốc thật?

Green khó hiểu hỏi lại:

- Ng... Ngốc???

Ray khẽ cười:

- Còn không phải sao?

Rồi cúi người xuống, Ray thì thầm vào tai Green:

- Green... em thật ngốc!

Green tuy không hiểu tình hình hiện tại nhưng cũng bị lời nói của Ray làm cho có chút âm ức, khẽ lùi về sau, Green mím môi đáp lời:

- Ngốc gì chứ? Chỉ là tỏ tình thất bại thôi mà.

Lời nói này nói ra khiến Green có chút không cam tâm, tâm tình lại lần nữa chùng xuống, đáy mắt ánh tia buồn. Ray lại cười, một nụ cười... tỏa nắng. Tiến lại gần Green, Ray đặt tay lên vai Green rồi cúi người xuống, nhìn trực diện vào khuôn mặt xinh đẹp của Green:

- Ngốc! Ai bảo em tỏ tình chứ?

Green phụng phịu, cúi gầm mặt:

- Em không muốn anh nghi ngờ tình cảm em dành cho anh. Em sợ... anh hiểu lầm chuyện lúc nãy và... cũng muốn biết rằng liệu anh có tình cảm dành cho em hay không. Nhưng... giờ em biết rồi.

Ray khẽ nhíu mày, đưa tay nâng cằm Green lên để ánh mắt Green chạm với ánh mắt của mình rồi đáp lời:

- Quả thực là quá ngốc, còn ngốc hơn cả Hinata.

Rồi, Ray tiếp tục, ánh mắt đầy vẻ chân thành:

- Nghe rõ đây! Tỏ tình... là chuyện của anh, không phải em. Chuyện duy nhất em phải làm chính là chấp nhận lời tỏ tình của anh!!!

Khỏi phải nói cũng biết lời nói này của Ray khiến Green sửng sốt đến nhường nào. Đôi mắt Green không rời khuôn mặt Ray một giây phút nào, trái tim đập rộn ràng. Lời nói này... là có ý gì? Lời nói này... có như suy nghĩ hiện tại của Green hay không hay chỉ là... ngộ nhận của Green?

Và Green đã ngay lập tức nhận được đáp án.

Ray khẽ ôm Green vào lòng rồi một lần nữa nhìn sâu vào đôi mắt của Green, lên tiếng đầy nghiêm túc:

- Anh cho em hai lựa chọn. Một là đồng ý làm người yêu của anh. Còn hai là... em hãy sẵn sàng để làm vị hôn thê của anh.

Green hoàn toàn sững sờ. Khẽ nhíu mày, Green nhìn Ray đầy nghi hoặc:

- Đây... mà anh gọi là hai lựa chọn cho em sao? Chẳng phải... dù chọn cái nào thì cũng chung kết quả hay sao?

Ray nhún vai:

- Nếu em không chịu lựa chọn thì đồng nghĩa với việc em nhường nghĩa vụ đó cho anh. 10 giây bắt đầu.

Green hoàn toàn ngớ người. Hiện tại... là tình hình gì đây??? Chẳng phải... Green đang bị ép hay sao?

- 10... 9... 8...

Ray thản nhiên đếm trong khi Green còn chưa biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể không rời mắt khỏi khuôn mặt đầy ma mị của Ray. Green tự hỏi, đây... là Ray lạnh lùng thường ngày hay sao??? Tại sao con người vô tâm ấy hôm nay... lại bá đạo đến vậy kia chứ???

- 2... 1... Hết giờ.

Và kết quả là... 10 giây suy nghĩ của Green đã hết. Ray lại nở nụ cười tỏa nắng, xoa đầu Green:

- Thế nào? Vậy... anh quyết nhé!

Green kinh ngạc, 10 giây... nhanh đến vậy sao? Ray thích thú, chuẩn bị tuyên bố thì Green đã vội vàng nhắm mắt lên tiếng:

- Em muốn làm người yêu của anh, cả vị hôn thê em cũng muốn.

Nói rồi, Green thu hết can đảm hé mắt nhìn phản ứng của Ray. Ray... đang cười, lại còn... cười rất tươi. Tình hình này thì... Green đang hoàn toàn bị Ray hút hồn mất rồi.

Ray gật đầu đầy hài lòng, một lần nữa xoa đầu Green, vui vẻ lên tiếng:

- Rất tốt!!! Quả là vợ tương lai của anh, đáp án của em rất hợp ý anh!

Nói rồi, Ray cúi người đặt lên môi Green một nụ hôn dịu dàng rồi nhanh chóng ôm Green vào lòng, vuốt ve mái tóc xanh xinh đẹp.

Green không thể kiềm được niềm vui đang dân trào trong lòng mình, khóe môi kéo lên tạo thành một nụ cười thật tươi, rạng rỡ nhất từ trước đến này.

Đây... là chuyện mà Green luôn luôn mơ ước, luôn luôn mong muốn và... cũng từng những tưởng sẽ phải từ bỏ giấc mơ này. Ấy vậy mà... ngày hôm nay điều tưởng như vô vọng ấy lại trở thành hiện thực, đẹp đẽ đến bất ngờ, hệt như... một giấc mơ. Nhưng Green cũng biết rõ rằng đây là hiện thực, hoàn toàn không phải mơ.

Vòng tay ôm lấy Ray, Green hạnh phúc tựa người vào Ray, giọng nói không giấu niềm hạnh phúc:

- Em thấy bản thân thật sự quá may mắn. Hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất đời em, anh có biết không?

Tuy không nhìn thấy nhưng Green có thể cảm nhận được Ray đang cười. Ray đáp lời Green:

- Đừng vội vã nhận định sớm như vậy, những ngày hạnh phúc nhất đời em... vẫn đang chờ phía trước, Green à!

Green tươi cười vui vẻ gật đầu.

Rồi, Ray lại lên tiếng, giọng khá nghiêm túc:

- Nghe rõ đây, em thuộc chủ quyền của anh. Và... anh không muốn chuyện như sáng nay tái diễn, hiểu chứ?

Green siết chặt vòng tay đang ôm lấy Ray, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ:

- Vâng.

Vậy là kể từ bây giờ... Ray và Green đã chính thức trở thành một đôi.

Đêm.

Hinata thích thú nhảy lên giường nằm cạnh Ray, ôm chầm lấy anh trai mình:

- Anh à, mai phải đi rồi, Green chắc buồn lắm nhỉ?

Ray khẽ cười, bẹo má cô em gái tinh nghịch của mình rồi kéo Hinata nằm vào lòng mình, đáp lời:

- Green rất hiểu chuyện, không trẻ con như em đâu.

Hinata le lưỡi, cảm thấy khá bất mãn:

- Vâng. Em biết mà, chị dâu phải là nhất chứ!!!

Ray cũng đành chịu thua trước cô em gái mình, lên tiếng dịu dàng:

- Với anh, Hinata mãi mãi là nhất. Dù anh và Green có tiến triển tới đâu đi chăng nữa thì Hinata vẫn mãi mãi là người quan trọng nhất, là người mà anh yêu thương nhất và sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ!

- Kể cả hy sinh Green sao?

Không khí xung quanh chợt chùng xuống. Hinata ngớ người. Tại sao... lại hỏi câu này kia chứ? Rõ ràng Hinata không hề có ý này và cũng chẳng có suy nghĩ gì về điều này kia mà. Vậy tại sao... Tại sao Hinata lại buộc miệng nói điều nhảm nhí như vậy kia chứ! Cảm giác có lỗi dâng trào, Hinata vội lên tiếng:

- Xin lỗi anh, em không...

Ray xoa đầu Hinata, đáp:

- Không sao, anh không nghe thấy gì cả.

Hinata thở phào, ôm chặt lấy anh trai. Rồi, Ray lên tiếng phá tan sự im lặng giữa hai anh em:

- Hinata dọn đồ hết chưa?

Hinata vui vẻ gật đầu:

- Rồi ạ. Hinata không để sót bất kì thứ gì. Anh Ray cũng vậy chứ?

Ray gật đầu:

- Dĩ nhiên rồi.

Rồi, nhớ ra điều gì đó, Ray lên tiếng:

- Em và Toshiro...

Hinata hiểu ý, liền đáp lời:

- Anh thấy đấy, anh Toshiro là người tốt. Em không ngại cho anh ấy một cơ hội, chỉ là... một cơ hội thôi mà.

Ray khẽ thở dài rồi đáp lời:

- Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em, chỉ cần em an toàn và không có chuyện gì là được. Dù sao... Hinata của anh từ khi đến Witchard đã trưởng thành hơn nhiều rồi mà!!!

Hinata tươi cười gật đầu.

Sáng hôm sau.

Tất cả mọi người đều đã rời Witchard từ sớm. Yuu và em gái mình Nyoko cũng đã trở về cung điện từ ngày hôm qua bởi vì họ có một số việc ở cung điện. Shizuna đã cùng Gin và Kai rời đi từ sớm. Lúc này, gia đình nó cũng chuẩn bị trở lại ngôi nhà của mình. Còn về Green và Toshiro, hai anh em nhà họ đã cùng Kiyoshi trở về từ khuya hôm qua do mệnh lệnh từ gia đình.

Tất cả đều đã sẵn sàng, nó lên tiếng:

- Hai con đã đem đầy đủ đồ chưa?

- Rồi ạ.

Hinata và Ray cùng đáp lời. Nó gật đầu, phẩy tay lẩmnhẩm thần chú, tất cả đồ đạt đều được hóa nhỏ, vô cùng tiện lời và gọn gàng.Chổi thần đều được triệu hồi, vẫn như cũ, Hinata và Ray dùng chung một chổithần với nhau. Chổi thần từ từ bay lên, cao dần, cao dần và phóng vυ"t đi. Cuốicùng thì... Hinata và Ray đã được trở lại ngôi nhà thân yêu gắn bó 15 năm saukhoảng thời gian dài xa cách.

Dừng chân tại khu rừng, nó lẩm nhẩm thần chú và dĩ nhiên con đường vào nhà được mở ra. Tất cả mọi người chậm rãi bước vào bên trong. Vừa đi, Hinata và Ray vừa nhìn ngắm xung quanh. Những cảnh vật quen thuộc này, cả hai đều nhớ, rất nhớ và cuối cùng hôm nay đã được trở lại, được nhìn ngắm lại. Mọi thứ... vẫn chẳng hề thay đổi như Ray và Hinata đã thay đổi rồi, cả hai... đều đã trưởng thành hơn.

Từ phía xa, Hinata và Ray đã nhìn thấy vườn hoa rực rỡ đầy xinh đẹp của nhà mình. Căn nhà nhỏ quen thuộc cùng chiếc xích đu dưới gốc cây đã hiện ra trong tầm mắt cả hai. Mọi thứ đúng là vẫn hệt như cũ, Hinata và Ray đều chung cảm giác, cứ ngỡ như chỉ mới hôm qua mình vẫn là những đứa trẻ vẫn luôn tung tăng chạy nhảy, cùng nhau chơi đùa ở nơi này vậy mà bây giờ đã khác nhiều rồi, đã lớn hơn rồi.

Hinata tươi cười rạng rỡ, chạy vội vào mở cửa căn nhà. Hinata chạy nhanh lên phòng mình rồi đến phòng anh trai. Từ đầu đến cuối, mọi thứ vẫn được giữ nguyên vẹn, vẫn không khác gì lúc Hinata và Ray mới vừa rời đi để đến học tại Witchard theo mong muốn của nó và hắn. Ray cũng bước nhanh theo em gái, tiến đến phòng mình và thả mình trên chiếc giường quen thuộc. Cảm giác... thật là tuyệt vời.

===========================ENDCHAP70=======================
« Chương TrướcChương Tiếp »