Mà nữ sinh kia cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, sau một lúc cũng muộn màng nhận ra hành động vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm. Nhanh chóng lấy băng vệ sinh liền xoay người chạy đi, thế nhưng Ôn Mộc Á lại nhanh hơn một bước mà khóa cửa phòng y tế lại.
“Chờ một chút, nơi em đang che lại, ở đó đang giấu thứ gì?”
“Không.. Không có gì, cô nhìn lầm rồi.” Nữ sinh ấp úng tìm lý do nhưng mà như vậy càng làm cho cũng Ôn Mộc Á thêm nghi ngờ, cô liền nói, “Nếu không có gì, vậy em buông tay ra.”
Cô không trả lời, bàn tay vẫn luôn che chở nơi bị cộm thành lều trại nhỏ.
“Em, em phải quay về lớp học.”
Lời vừa nói xong, cô liền đi vòng qua Ôn Mộc Á đi mở cửa ra ngoài, Ôn Mộc Á trực tiếp bắt lấy cánh tay cô kéo trở về, gỡ ra bàn tay đang che đậy phần thân dưới đã cộm lên rõ ràng.
Vì để kiểm tra điều mình đang suy nghĩ, Ôn Mộc Á trực tiếp chủ động kéo tay cô. Bị cô dùng sức bắt lấy, nữ sinh bất ngờ mà phát ra một tiếng hét nho nhỏ. Cái gậy thịt nóng bỏng đang cứng rắn kia càng làm cô xác định suy đoán của mình là đúng:
"Em là nam?"
“Ô ô ô....” Ôn Mộc Á vừa dứt lời, cô liền lấy tay che mặt khóc lên. Có điều Ôn Mộc Á thấy giọng nói của mình không có hung dữ, cô tại sao lại khóc rồi.
“Em khóc cái gì vậy?” Lời nói của cô cũng không làm người kia ngừng khóc, trái lại còn người kia hoảng sợ khóc lớn hơn nữa.
Ôn Mộc Á một bên kéo tay cô lên trên giường, một bên cô còn đang dùng tay áo mà lau nước mắt đang không ngừng chảy ra.
Ôn Mộc Á vươn tay nắm lấy bộ ngực của cô mà xoa nhẹ vài cái, dậy thì không tồi, cũng thật mềm, không hề giống đồ giả chút nào.
Nữ sinh giật mình la lên một tiếng, nước mắt càng lau càng nhiều, trực tiếp đẩy cánh tay của Ôn Mộc Á đang quấy rối mình ra, sau đó tiếp tục cố gắng bảo vệ bộ ngực, rồi lại liên tục đừng tay áo lau đi nước mắt.
“Được rồi. Em đừng khóc, cô không đυ.ng vào em nữa.” Ôn Mộc Á lấy tờ khăn giấy ra giúp nữ sinh lau đi nước mắt.
Có lẽ là do cử chỉ của cô quá dịu dàng, nữ sinh cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhưng chỉ một lúc sau lại khóc nức nở lên làm cô thấy hoang mang vô cùng: "Em tên là gì?"
“Kha Oánh Oánh.” Giọng nói cô trong trẻo còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cô nói ra tên mình còn mang theo một chút tủi thân cùng sợ sệt, giống như là sợ Ôn Mộc Á sẽ làm ra chuyện như lúc nãy.
Nghe được giọng nói của Kha Oánh Oánh, giọng nói có cảm giác vừa mềm mại lại nhút nhát, Ôn Mộc Á không kiềm được mà suy nghĩ muốn bắt nạt cô bé.
Cô cố gắng áp chế suy nghĩ của chính mình, không ngừng thầm nhẩm trong đầu rằng đây là học sinh của mình, đây là học sinh ở trong trường học.
“Này, Kha Oánh Oánh, em đến cuối cùng là có chuyện gì? Phía dưới vì sao lại có thêm vật đó? Chắc em cũng biết con gái không nên có bộ phận này?"
Ôn Mộc Á đem khăn giấy trong tay ném vô thùng rác, ngồi kế bên Kha Oánh Oánh, nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô, “Chuyện này, cô cảm thấy nên nói cho hiệu trưởng sẽ tốt hơn. Em hiện tại đều đi WC nữ sao? Cái này vẫn là… không hợp lắm."
Tuy rằng không muốn đùa giỡn nữ sinh ngây thơ nhưng mà bản thân lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoang mang, hoảng sợ của Kha Oánh Oánh.
Kha Oánh Oánh vừa nghe thấy lời nói của cô liền không còn lo khóc nức nở nữa mà lập tức xoay thân mình nắm lấy tay áo Ôn Mộc Á, bắt đầu bĩu môi làm ra vẻ kháng cự, lắc lắc đầu cầu xin: "A~~ cô không cần nói cho hiệu trưởng", giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu.
Thấy cô đáng yêu như vậy, Ôn Mộc Á mang lòng tiểu nhân liền rất vui vẻ, lại cố tình làm ra dáng vẻ khó xử nhìn cô, "Như vậy không tốt lắm, cô thấy chuyện này không nên giấu diếm".
“Không cần, cô Ôn, cô đừng nói ra ngoài...” Kha Oánh Oánh nghe thấy cô từ chối càng thêm lo âu, cả người đều ôm lấy cánh tay Ôn Mộc Á, sợ cô xoay người đi tìm hiệu trưởng nói bí mật của mình ra.
“Vậy trước tiên em nói cho cô biết, tại sao em lại có bộ phận đó."
Kha Oánh Oánh chậm rãi ngừng nức nở, cuối cùng cũng phải đem bí mật của mình nói với Ôn Mộc Á.
Lúc cô mới sinh ra vẫn giống với các bé gái, đến khi tiểu học vẫn vậy chỉ là từ khi học cấp hai cơ thể liền mọc ra thêm một cây côn ŧᏂịŧ. Ban đầu nó rất bình thường, Kha Oánh Oánh cũng không có để ý, chỉ là nó lớn lên quá nhanh, chỉ trong đêm cơ thể cô đã mọc ra côn ŧᏂịŧ.
Kha Oánh Oánh sợ hãi, khóc lóc chạy đi tìm mẹ kể chuyện hạ thân có vật dài làm cho mẹ Kha cũng hoảng sợ nhưng sau khi tìm hiểu mọi chuyện mẹ cô cũng không thể hiện ra thái độ gì quá lớn, nhưng mà chuyện con gái nhà mình đột nhiên mọc ra một cây côn ŧᏂịŧ cũng khó mà thích ứng được.
Mẹ Kha hơi đau đầu, nhưng chỉ có thể giấu giếm sự thật để con gái có thể sinh hoạt như bình thường. Hết sức dặn dò cô không được tiếp xúc thân mật với ai, có muốn đi vệ sinh cũng phải chọn lúc ít người.