Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
BÍ MẬT - CHƯƠNG 73

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Suốt khoảng thời gian nghỉ trưa, từ đầu tới cuối Thẩm Quyến đều không ngủ.

Hôm nay là một ngày đặc biệt sáng sủa. Mặt trời ở Luân Đôn rất dịu, tựa chiếu rọi qua một lớp kính thủy tinh, mang theo cảm giác xa xăm như có như không. Thế nên khi nó xuyên qua cửa kính khách sạn, chiếu lên lớp thảm dày thì dù có màu vàng kim rực rỡ vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Thẩm Quyến nhắm mắt, muốn cảm nhận sự tồn tại của Cố Thụ Ca. Lúc ban đầu, cô chính là dựa vào cảm giác mà xác định Cố Thụ Ca vẫn còn ở cạnh bên. Đến sau này, khi đã thấy được em, cô vẫn có thể xác định sự tồn tại của em chỉ nhờ vào cảm thụ mà không cần dùng đến mắt.

Nhưng lúc này, Thẩm Quyến lại không cảm giác được. Tiểu Ca đang nằm ngay bên cạnh, nhưng cô đã không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của em.

Thẩm Quyến chưa bỏ cuộc, lại cảm thụ một lần nữa. Lần này, cõi lòng cô hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả ý thức đều tập trung vào vị trí cạnh bên.

Nhưng vẫn thất bại.

"Chị ngủ không được sao?" Giọng Cố Thụ Ca vang lên. Chỉ là một câu hỏi chuyện hết sức bình thường, mang theo sự mềm mại mà chỉ em mới có.

Thẩm Quyến mở to mắt, đúng lúc chạm phải ánh nhìn đầy lo lắng của Cố Thụ Ca. Mắt em rất sạch sẽ. Khi đôi con ngươi trong vắt ấy đong đầy sự quan tâm dành cho cô, Thẩm Quyến chỉ cảm thấy cả trái tim mình run rẩy.

"Có tâm sự sao?" Em lại hỏi.

Thẩm Quyến nhìn Cố Thụ Ca, nhìn không chớp mắt. Ánh nhìn cô triền miên như rong rêu trong làn nước sông ngày xuân, có thể quấn người kéo xuống đáy nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện sinh lòng quyến luyến, dù hít thở không thông cũng không đành lòng giãy giụa.

Cố Thụ Ca thoạt tiên là hơi mất tự nhiên, dần dà lại cầm lòng không được mà chìm đắm trong ánh mắt của Thẩm Quyến. Cảm giác người đang được Thẩm Quyến yêu sâu đậm, chính là cô.

"Không có tâm sự gì." Thẩm Quyến cười nói, "Tối qua ngủ ngon, nên trưa ngủ không được."

Dứt lời, cô lại quan sát thật kĩ vẻ mặt Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca chỉ gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Không mệt là được." Rồi lại nhìn đồng hồ, nói, "Chị nên dậy uống thuốc."

Thuốc bác sĩ kê chủ yếu là bổ sung huyết khí, còn có điều trị mất ngủ các thứ. Nhưng hiện tại Thẩm Quyến đã ngủ ngon, thuốc này cũng có thể ngưng lại. Cố Thụ Ca đặc biệt để tâm sức khỏe Thẩm Quyến. Lúc sáng khi chị uống thuốc, cô đã nhớ rõ ràng hết thảy chủng loại, số lần, liều dùng và cả thời gian uống.

Thẩm Quyến xuống giường, xỏ dép, rót ly nước uống thuốc. Uống xong, cửa lại bị gõ vang. Là quản gia Quý, ông mang đến một rổ dâu tây nhỏ. Những quả dâu kích thước vừa phải nhưng lại đỏ tươi, quan trọng nhất chính là trông rất mới mẻ.

"Rất ngọt, rất tươi. Thời tiết này khó có được dâu ngon như vậy, nên bác mang đến cho máu một rổ nhỏ." Quản gia Quý cười nói, tay phải còn cầm một chai rượu, "Rượu vang từ biệt thự Peyraguey của Pháp*. Loại rượu này phải uống cùng dâu tây mới thật sự ngon. Bác cũng mang đến cho cháu một chai."

*Đừng search. Toi nửa mò nửa chế từ phiên âm của tác giả.

Dâu tây trong rổ tươi mới, căng mọng. Thẩm Quyến nhận lấy.

Quản gia Quý vẫn một thân đồng phục quản gia gồm sơmi trắng, nơ ngang, kết hợp với áo đuôi tôm đen kiểu Anh. Thấy Thẩm Quyến nhận, nếp nhăn nơi khóe mắt ông cũng cong ý cười. Nhưng sợ Thẩm Quyến chỉ lấy rồi để đó, quản gia Quý lại nói thêm một câu: "Tiểu Ca thích nhất là dâu tây..."

Kinh nghiệm tích trữ mấy ngày qua cho thấy khi chủ tịch không màng ăn uống, không màng nghỉ ngơi thì nhắc đến Tiểu Ca, cô nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe. Mấy hôm nay, tuy cô đã khôi phục thói quen ăn uống, ngủ nghỉ như thường nhưng tinh thần vẫn chưa được tốt lắm. Con người sao có thể chỉ ăn được ngủ được thôi là đủ? Dù sao cũng phải thả lỏng hơn chút, cuộc sống cũng cần một ít sắc màu. Cho nên, nhìn đến rổ dâu này, quản gia Quý liền cố ý mang đến, hòng mượn dùng những thứ nhỏ nhắn, đáng yêu ấy để Thẩm Quyến thả lỏng phần nào.

Lời quản gia Quý nói không có ý gì khác. Thẩm Quyến nghe xong lại hơi liếc mắt quan sát phản ứng Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca đứng bên cạnh cô, vừa rồi còn tủm tỉm, nghe được câu ấy đã thu hết ý cười, mặt lộ vẻ hờ hững, còn thấp thoáng chút kháng cự.

Thẩm Quyến cũng nhận luôn rượu, nói tiếng cảm ơn.

Trở lại phòng, cô lấy từ ngăn tủ ra một chiếc ly thủy tinh, mở nắp chai rượu, rót nửa ly. Rượu trong ly thủy tinh màu đỏ thẫm, sóng sánh nơi thành ly, vừa trông đã biết ắt là rượu ngon vị mềm dịu. Thẩm Quyến nhấp một ngụm. Hương rượu say lòng người, hơi chát nhẹ, dư vị đậm đà kích thích lên gai vị giác. Cho dù chưa nếm thử dâu tây thì cũng biết chai rượu này đúng là rất thích hợp uống cùng.

Thẩm Quyến không chạm đến dâu ngay mà còn ngửi hương rượu, sau đó mới thong thả chuyển mắt sang rổ dâu nhỏ cạnh bên.

"Đừng ăn mấy trái dâu này." Cô nghe Cố Thụ Ca nói.

Thẩm Quyến nhìn sang. Cố Thụ Ca mặt đầy khó chịu, lạnh nhạt nói: "Trái cây trái mùa, vị không được tự nhiên, không cần phải thử."

Nói xong, đáy mắt Cố Thụ Ca lại lộ vẻ ảo não, lo lắng nhìn sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến buông ly rượu, cười nói: "Được, vậy không thử."

Cố Thụ Ca lập tức vui vẻ hẳn. Nhưng niềm vui ấy còn chưa nở rộ được bao lâu thì cô đã mím môi, nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt u buồn, nói: "Sao chị lại nhường nhịn em như vậy?"

Thẩm Quyến không đáp mà đứng dậy đi thay quần áo. Cố Thụ Ca rối rắm một lúc, vẻ mặt thoáng đắc ý, sau đó đi theo sau Thẩm Quyến, nói: "Chờ có thân thể rồi, em sẽ cùng chị đi nếm thử những trái cây khác."

Thẩm Quyến vẫn không đáp lời.

Cố Thụ Ca bước đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn một lúc lại hỏi: "Chị không thích em đúng không? Em làm gánh nặng cho chị. Chị vừa điều tra vụ án, vừa nghĩ cách khiến em có thân thể. Có phải chị thấy em phiền không?"

Giọng điệu cô nàng mềm mại, mang theo sự lo lắng cùng đáng thương. Mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến xách túi, quay đầu nói: "Sao chị lại thấy em phiền cho được? Chỉ cần em ở bên cạnh, bắt chị trả giá thế nào chị cũng nguyện ý."

Cố Thụ Ca toét miệng cười, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn. Tuy nhiên, mắt Thẩm Quyến lại giăng đầy đau khổ. Cô nhìn Cố Thụ Ca, tiếp tục nói: "Chị thích nhất là Tiểu Chanh."

Nụ cười của Cố Thụ Ca lập tức đọng trên môi. Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Hôm nay không phải Tiểu Chanh. Nói chị thích nhất là Tiểu Ca."

Thẩm Quyến xách túi, bước ra ngoài. Đến cạnh cửa, phát hiện Cố Thụ Ca không đi theo, cô lại quay đầu, rồi thấy ngay người nọ còn đứng đằng xa, dùng đôi mắt mà cô quen thuộc nhất, ảo não nhìn cô. Lòng Thẩm Quyến nháy mắt ngập tràn không đành, không nỡ. Cô chịu không nổi khi đôi mắt ấy xuất hiện bất kì cảm xúc gì liên quan đến đau khổ. Thẩm Quyến vẫy tay, Cố Thụ Ca đi tới, nhìn cô, rồi thấp giọng nói: "Chắc chắn là chị thấy em phiền, không thích em rồi. Nhưng mà em lại thích chị đến vậy, không công bằng chút nào."

Thẩm Quyến xoay người, đưa lưng về phía Cố Thụ Ca, nói: "Chúng ta đi xem điều tra đến đâu rồi."

Dứt lời, cô liền rảo bước tiến lên. Cố Thụ Ca không nói chuyện, cũng không đi đến bên cạnh để sóng vai mà tuột lại phía sau, vẫn giữ khoảng cách một sải chân, thoạt trông như đang giận dỗi.

Buổi sáng, Lưu Quốc Hoa cho người đến cục cảnh sát nhận được báo án Mạc Doanh mất tích điều tra, chiều đã có kết quả. Thấy Thẩm Quyến đến, biết cô là vì manh mối này, anh ta bèn đưa ra một bản ghi chép: "Điều tra ra rồi. Là người này, sau khi Mạc Doanh mất tích bốn ngày đã đến cục cảnh sát hủy báo án."

Nói đoạn, anh ta lại lấy ra một tờ giấy chứng nhận: "Đây là bản sao chứng minh thân phận người kia lưu lại. Vừa rồi chúng tôi đã thử tra xét, kết quả không tìm được. Tờ giấy chứng nhận này là giả."

Thân phận là giả. Nhưng sau khi người nọ hủy báo án, Mạc Doanh liền biến thành một người không ai quan tâm. Cô mất tích, không người nào gặp qua, không người nào hay biết. Sống chết chưa rõ, gặp bất hạnh thê thảm còn bị người khác giả mạo thân phận mà sinh hoạt trong xã hội, lưu vào ghi chép của chính phủ.

Lưu Quốc Hoa quẹt lên màn hình máy tính bảng, ảnh chụp giấy chứng nhận của Mạc Doanh lại xuất hiện. Bức ảnh này lúc sáng đã xem qua, nhưng khi ấy Thẩm Quyến không nhìn kĩ. Giờ thấy lại lần nữa, cô không nhịn được mà cảm thán một câu: "Trông quá đẹp."

Diện mạo của Mạc Doanh có thể nói là một mỹ nhân đúng chuẩn, đặc biệt là đôi mắt, linh động, sạch sẽ, lại rất có thần, mang một vẻ đẹp mâu thuẫn.

"Đúng vậy." Lưu Quốc Hoa tiếc hận nói, "Ngoại hình đẹp, càng làm nổi bật sự hiếm thấy của cô ta."

Người một khi có ngoại hình xinh đẹp thì những dụ hoặc phải chịu cũng càng lớn, sẽ có rất nhiều lối tắt hoặc thật hoặc giả xuất hiện trước mắt để họ lựa chọn. Nhưng từ kết quả điều tra mà xem thì Mạc Doanh không dấn thân vào một lối tắt nào. Cô cũng không hưởng thụ chỗ tốt gì do ngoại hình mang lại mà vẫn chăm chỉ, cố gắng như một người bình thường. Tuy gian khổ nhưng lại đường đường chính chính.

"Tiếp tục điều tra." Thẩm Quyến nói, "Rất có thể cô ta chỉ là một trong số rất nhiều những người bất hạnh."

Điều tra rõ ràng chuyện này thì tổ chức đứng sau Chúc Vũ cũng không cách nào chạy thoát. Lưu Quốc Hoa cũng có ý đó. Anh ta cất ảnh, bắt đầu tập trung vào công việc.

Cố Thụ Ca lúc này đã không mấy kiên nhẫn. Thấy cuối cùng cũng xong, cô lập tức thúc giục Thẩm Quyến mau mau rời đi.

Chung cư không xa, cũng không tính là gần, đi bộ qua mất khoảng nửa giờ. Sắc trời hãy còn sớm, Thẩm Quyến không để tài xế đưa mà tự đi về. Các vệ sĩ theo đằng sau, cách không quá xa, vờ như là người qua đường.

"Vừa rồi nghe được chuyện của Mạc Doanh, em không tức giận sao?" Thẩm Quyến vừa đi vừa hỏi.

Cố Thụ Ca ngơ ngác: "Vì sao phải tức giận?"

"Rõ ràng Mạc Doanh đã rất nỗ lực tồn tại, hoàn cảnh cũng thật sự tốt lên từng ngày. Trong lòng cô ta ngập tràn hy vọng, đã đặt ra cho mình một mục tiêu mới, còn dựa vào chính đôi tay mà từng bước nhích đến gần mục tiêu ấy. Kết quả cuối cùng lại bị người khác tước đoạt quyền sống, mất hết tất cả. Cuộc sống biến thành màu đen, giấc mơ cũng vỡ vụn. Chẳng lẽ như vậy không đáng được đồng tình sao?"

Cố Thụ Ca đã không mấy kiên nhẫn, nhưng vì là Thẩm Quyến hỏi nên cô vẫn nghiêm túc suy ngẫm một lúc, sau mới thờ ơ đáp: "Em không cảm thấy có gì đáng thương, đáng được đồng tình. Như vậy rất đau khổ sao? Em không cảm thụ được."

Thẩm Quyến nhìn người nọ một cái, không nói nữa.

Cố Thụ Ca đã quên mất sự bất mãn vì vừa rồi Thẩm Quyến không nói thích. Cô bước đến bên cạnh, hỏi: "Chừng nào mình về nhà? Em muốn về nhà, muốn đã rất lâu. Mình về nhà đi."

"Chờ thêm mấy hôm nữa." Thẩm Quyến trấn an nhìn cô nàng.

Cố Thụ Ca không vui, nhưng chính nhờ ánh mắt trấn an ấy mà cô lại trở nên phấn chấn: "Chờ về đến nhà thì nói không chừng đã sang mùa xuân. Tụi mình trồng dây thường xuân, trồng tùng, trồng rất nhiều hoa trắng trong vườn. Đến hè là có thể dùng cơm dã ngoại ở đó. Mình sẽ uống rượu trắng mùi quất. Loại rượu này kết hợp với bánh ngọt hương thảo sẽ tạo ra vị ngon không tưởng."

Cô nàng hăng hái nói, mặt thoáng vẻ ngây thơ, hệt như mùa xuân đã đến.

Thẩm Quyến nghe.

Hai người vừa nói vừa rảo bước về nhà. Đến cửa nhà lại nhìn thấy một cậu nhóc đang ngó nghiêng nơi bậc tam cấp. Vệ sĩ lặng lẽ thoắt qua, dễ dàng khống chế được người nọ.

Cậu nhóc thoạt tiên là giận dữ, hét lên bằng tiếng Anh: "Làm gì vậy?!" Sau đó nhìn đến những người đàn ông cao lớn đang khống chế mình, cậu ta lập tức sợ hãi không dám mở miệng.

Thẩm Quyến bước qua, thấy món đồ cậu ta cầm trong tay lúc này đã rơi trên mặt đất. Cô khom người nhặt lên, là một chiếc áo khoác.

"Đây là của cô Cố gửi giặt ở tiệm giặt ủi chúng tôi. Nhưng cô ấy về nhà rồi, mấy tháng không thấy. Hôm qua chủ tụi tôi nghe nói có người đến chung cư, cho rằng cô ấy đã trở lại nên bảo tôi mang đồ đã giặt đến đây." Cậu nhóc giải thích lí do mình xuất hiện ở chỗ này.

"Là áo của em. Cậu ta là nhân viên tiệm giặt ủi Mrs. Mai." Cố Thụ Ca đứng bên cạnh nói một câu.

Thẩm Quyến ra hiệu thả người. Cậu nhóc lại khôi phục vẻ tức giận. Cậu ta nhìn chiếc áo trong tay Thẩm Quyến, nói: "Trả lại cho tôi."

"Tôi là chị của em ấy. Cậu giao đồ cho tôi, tôi sẽ chuyển đến em." Thẩm Quyến kiên nhẫn nói.

Cậu nhóc có vẻ không tin. Thẩm Quyến liền móc chìa khóa, mở cửa ra, chứng minh hiện tại mình là chủ nhân căn hộ. Lúc này, cậu nhóc mới tin, lại lấy ra một chiếc túi nhỏ màu đen: "Đây là đồ trong túi áo, được lấy ra trước khi giặt."

Thẩm Quyến nhận lấy. Cậu nhóc lại mang ra một tờ giấy: "Phiền chị ký tên."

Thẩm Quyến liền lấy bút máy ra từ túi xách, ký tên lên. Cậu nhóc kia cầm giấy, vui vẻ rời đi.

Áo khoác được treo trên móc, dùng túi màu đen bọc lại. Thẩm Quyến xách áo bước vào nhà, trong tay vẫn cầm chiếc bút máy. Thân bút màu lam, nhỏ gọn mà nhã nhặn, mang ý vị dứt khoát. Đó là do Cố Thụ Ca tặng cho cô vào sáu năm trước. Lần đó, cô nàng đi du lịch ở châu Úc, vào một cửa hàng nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc bút này. Hôm ấy, em nói với cô qua điện thoại: "Chị, ngày nào em cũng nhớ chị. Không ngờ nhìn đến chiếc bút kia thì nỗi nhớ lại nguôi bớt. Em cảm thấy nó rất hợp với chị."

Có điều, nói nỗi nhớ đã nguôi bớt nhưng cúp điện thoại chưa đến một giờ, em đã lại gọi đến lần nữa, nói: "Xạo đó, càng ngày càng nhớ chị. Ngày mai em về liền." Rồi cô nàng đổi lại vé máy bay hôm sau, mang bút máy về, đưa cho cô.

Thẩm Quyến vẫn dùng nó đến tận bây giờ. Chiếc bút trông vẫn mới toanh, có thể thấy bình thường được nâng niu đến dường nào.

Thẩm Quyến vào nhà, đặt bút xuống giữa bàn, cách rất xa mép, bên cạnh chiếc túi đen ban nãy. Bảo Cố Thụ Ca chờ bên ngoài một chốc, Thẩm Quyến tự cầm áo vào phòng để quần áo, chuẩn bị treo lên.

Móc áo vừa được máng lên ngăn tủ thì cô bất thình lình nghe được một tiếng trầm đục vang lên bên ngoài. Thẩm Quyến sửng sốt, lập tức xoay người, bước vội ra xem.

Cố Thụ Ca đứng cạnh bàn, nghe tiếng bước chân, bèn hoảng loạn nhìn sang.

Thẩm Quyến thấy chiếc bút máy nằm trên mặt đất, nắp văng khỏi thân, ngòi bút màu bạc đã bị rơi gãy.

_____________
« Chương TrướcChương Tiếp »