Chương 5: Tia sáng

Hạ Linh đưa mắt vào quan sát bên trong thông qua lăng kính hình tròn ở trên cửa.Thiếu niên bị đám người kia giữ chặt vai đè quỳ trên sàn, mặt mũi đều đã rướm máu. Thế nhưng mặt cậu ta chả thể hiện xíu cảm xúc nào, không sợ hãi, không căm phẫn, những cảm xúc cơ bản nhất đều không có, luôn thờ ơ không lộ ra sự yếu đuối của mình.

Một người đang giữ vai cậu tức giận tung cước đá cậu vào tường, quát lớn:

"Trần Kình, anh Hàn đang hỏi mày đó, mày câm rồi à!"

Trần Kình bị xô vào góc tường, cậu gằn chịu đau đớn, cố gắng đứng lên mà không nói một lời.

Hàn Cảnh tức giận đưa chân muốn đá một cước vào bụng của người đối diện liền phải khựng lại vì tiếng kêu lớn ngoài cửa

"Thầy hiệu trưởng, ở đây có đánh nhau!" Sợ bị phát hiện, hắn ta đành ngậm ngùi cùng đàn em ra khỏi phòng, còn không quên trước khi đi liếc nhìn cảnh cáo Trần Kình.

Cô không hiểu tại sao mình lại muốn giúp hắn, nhưng quy tắc của cô là làm việc gì cũng phải làm cho trọn vẹn. Khi thấy những người kia đã rời khỏi, Hạ Linh từ một góc cuối hành lang đi về phía căn phòng đó lần nữa. Nếu đã giúp hắn thì sẽ giúp cho trót.

Cô nhìn hắn, dáng vẻ bị đánh bầm dập thế kia nhưng khuôn mặt không chút đau đớn....Nhìn dáng vẻ ấy một lúc lâu rồi lên tiếng:

"Theo tôi."

Trần Kình đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, từ lúc học cùng với cô đến nay, hắn luôn quan sát mọi người xung quanh, nhưng sự chú ý lại luôn đặt ở trên người Hạ Linh, cô là hoa khôi của trường, vừa có nhan sắc, học vấn, người theo đuổi cô không hề ít nhưng cô chả hề quan tâm. Hắn thật sự có chút tán thưởng cô gái này.

Nhưng bây giờ cô lại bước vào, như một thiên sứ cứu hắn khỏi đây...bộ dạng bây giờ của hắn lại dơ bẩn như vậy...liệu cô có ghét bỏ? Nhưng bây giờ không thể nghĩ nhiều hơn, cố gắng vực người đứng dậy rồi đi theo phía sau cô.

Hạ Linh đi phía trước nhưng có thể nghe được âm thanh xuýt xoa đau nhói của người phía sau.

Hạ Linh quay sang nhìn người sau lưng.

"đến ghế đá đằng kia đi."

Trước cổng trường có một hàng cây hoa đào xanh mát, phía dưới gốc cây là những dãy ghế cho người đi ngang có thể ngồi nghỉ ngơi. Do chưa tời mùa xuân nên chỉ có một màu xanh tươi của lá.

Hai người ngồi xuống cạnh nhau, lúc này Hạ Linh mới xoay sang nhìn cậu bạn học cùng lớp này, ngày thường ở lớp cậu ta hay ít nói, các hoạt động của lớp hay trường đều không tham gia. Cậu ta có vẻ ngoài rất đẹp, nó mang vẻ đẹp thanh xuân nếu cười sẽ khiến cho thiếu nữ nào cũng sẽ chết mê vì nó. Nhưng có thể do quá trầm lặng nên không ai dám làm quen.

"...Cảm ơn" Trần Kình nhìn cô thật chăm chú.

Cô không nghĩ nhiều chỉ đáp:

"Tiện đường thôi." sau lại quay mắt nhìn về dòng xe cộ tấp nập trước mặt, do trường nằm ở trung tâm, lại là ngôi trường trâm anh thế phiệt nên chiếm vị trí không hề nhỏ về diện tích lẫn quy mô vật chất. Trước cổng trường chính là những tòa cao ốc, những khu chung cư đầy hoa lệ, những công trình cao ngất...nhưng cô lại cảm thấy chúng không có gì đặc biệt...

Một lúc sau, cô cầm lấy tuýp thuốc từ cặp rồi mở nắp nặn nhẹ lên tay, ngón tay mát lạnh mềm mại nhẹ nhàng thoa lên vết đỏ trên má, ngón trỏ lướt nhẹ khuếch tán ra xung quanh. Ánh mắt Trần Kình nhìn Hạ Linh đang ở khoảng cách gần mình, còn dùng tay chạm lên gương mặt, dù có hơi đau nhói nhưng lại rất ấm áp, ánh mắt không biết từ bao giờ thay đổi.

Hạ Linh vốn muốn tự tay giúp hắn vì cô có một thói quen khó bỏ, cũng chính là nhược điểm của cô...quá quan tâm người khác. Tuy vẻ ngoài tỏ ra không quan tâm ai nhưng khi người khác gặp nạn đều sẽ giúp một tay.

"Giữ lấy." cô đưa tuýp thuốc vào tay cậu ta rồi đứng khỏi ghế, mang cặp trên vai rồi nhìn về phía anh:

"Tôi về trước" cất bước đi mà không hề nhìn Trần Kình thêm nữa, tính cách của cô chính là như vậy, sau khi giúp cũng không cần hồi báo gì, càng không muốn dây dưa với bất kì ai.

Trần Kình nắm chặt tuýp thuốc trong tay, ánh mắt mang vài tia sáng:

"Hạ Linh...."

[NHỚ THEO DÕI TRUYỆN ĐỂ NHẬN THÔNG BÁO CHƯƠNG MỚI NHẤT NHÉ!]