Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật Nhà Hội Đồng

Chương 4: TẬP QUEN

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mới sáng sớm nhà bà hà đã xôn xao chuẩn bị mâm lễ cúng kiến trong nhà. Tuy rằng gả con gái nhưng bà Hà lại không mời bất cứ người khách nào đến tham dự cả, nghe nói là vì bên đó cần cưới vợ cho cậu cả gấp nên muốn bên đàn gái giảm bớt nghi thức đi. Chỉ cần cô dâu bái lạy bàn thờ tổ tiên trong nhà xong là sẽ được chàng trai qua rước đi ngay.

Nguyệt mặt trên người một chiếc áo dài màu đỏ bên trên tà áo còn được thêu hình một con phụng chín đuôi bằng chỉ màu vàng. Nhìn rất đẹp mắt, tóc của cô dài óng mượt được búi ngược ra đằng sau rồi cài trên đó vài cây trâm vàng mà nhà trai em tới lúc chiều.

Nguyệt bước ra giữa nhà với con mắt ngỡ ngàng của đám nhỏ trong xóm bu quanh ngoài cổng, bọn nó suýt xoa chìm đắm ngất ngây trong vẻ đẹp u sầu của Nguyệt, con nít thì làm gì mà hiểu được tâm tư của người lớn cơ chứ bọn nó thấy đẹp thì khen thế thôi.

Mặt trên người trang phục cưới nhưng đi ra ngoài lại thấy nhà cửa vắng tanh êm ắng. Không một ai tham dự trong ngày vui của chính mình làm cho Nguyệt rất khó chịu rồi trở nên buồn bã Nguyệt thắp nhang cho cha cho mẹ nói lời tạm biệt rồi được vài tên gia nhân và bà Hồng dẫn đi.

Bà Hà cũng không tiễn cô ra đến cửa mà chỉ có một mình thằng Nhật đôi mắt đỏ hoe nhìn theo bóng lưng xa khuất của chị Hai mình. Nhật lủi thủi vào nhà thì thấy mẹ mình đang cầm trên tay vàng bạc và tiền sính lễ nhà trai đem qua mà ngồi đếm, Nhật nhìn bà chán nản không biết chia sẻ tâm sự cùng ai, nó đành đi nhanh vào buồng mặc kệ cho bà Hà ngồi ngoài này đếm tiền sung sướиɠ đến lâng lâng.

Nhà chồng của Nguyệt cũng không xa gì mấy nên đi được một chút thì đã tới nơi. Trước mặt cô là một ngôi nhà gạch ngói màu đỏ cột nhà được làm bằng cây gỗ to đen bóng. Từ bên ngoài nhìn vào đã thấy một không khí trầm lặng bình thường, không có treo dây đỏ hay là chữ Hỷ trước cửa gì cả không khí thật u ám chẳng giống như ngày vui rước dâu một chút nào. Đứng trước cửa được một lúc thì có một người con gái chạy ra mở cửa nhìn cách ăn mặc chắc là ngồi hầu trong nhà cô gái mở cửa lễ phép nói :

- Dạ mời bà và cô vào trong !

Bà hồng đứng đợi nãy giờ cũng có chút bức xúc bà " hứ " cô người làm một cái rồi quay qua Nguyệt dẫn vào trong nhà. Bên trong nhà có hai người đang ngồi trên bộ bàn ghế bằng gỗ trầm quý hiếm chỉ mới bao nhiêu đó thôi là đã biết nhà ông Hội đồng giàu đến cỡ nào. Hai người ngồi đó chắc chắn chính là ông bà Hội đồng Phú rồi, Nguyệt bước vào đứng đó im lặng chờ bà Hồng nói trước. Bà Hồng cười tươi cúi đầu nói :

Thưa hai ông bà ! Đây là Nguyệt con của ông Bách ở đầu xóm mình, cha mẹ nó mất sớm từ lúc nó còn nhỏ, nó sống chung với mẹ kế nên ông bà không cần phải lo nó sẽ trốn về đâu ạ !

Bà hội đồng gật đầu vừa lòng hỏi :

- Tiền vàng bà giao cho người ta xong xuôi hết chưa ?

- Dạ xong hết rồi thưa bà !

- Uhm ! Thế thì tốt !

Bà hội đồng nháy mắt ra hiệu người hầu đứng bên cạnh. Người hầu hiểu ý móc trong túi ra một cái hầu bao dày cọm đưa cho bà Hồng, bà ta nhận xong thì cười ha hả nói :

- Cảm ơn bà hội đồng đã thưởng hậu hĩnh cho tôi, chuyện của bà nhờ tôi đã làm xong, tôi xin phép tôi về…

Bà hội đồng gật đầu, bà Hồng quay đi không nói với Nguyệt một câu nào sau khi bà Hồng rời đi bà hội đồng tiền cất lời hỏi :

- Năm nay bây được bao nhiêu tuổi rồi ?

Nguyệt rụt rè trả lời bà :

- Dạ năm nay con vừa tròn 20 tuổi thưa bà hội đồng !

- Ừm ! nhỏ hơn thằng cả nhà này 5 tuổi !

Lúc này ông hội đồng quay qua tên gia nhân bên cạnh nói nhỏ :



- Mày với thằng Biển vào trong khiêng cậu cả ra đây làm lễ đi.

- Dạ, thưa ông !

Thằng Núi nói xong liền đi nhanh vào trong, còn Nguyệt vẫn đứng đó hồi hộp chờ xem chồng mình gương mặt sẽ như thế nào ? Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều tình huống và ngoại hình của cậu cả nhà này, cho đến khi từ trong phòng khiêng ra một người đàn ông gương mặt trắng bệch, đôi mắt mơ màng. Người đó nhìn vào gương mặt của Nguyệt, Nguyệt cũng nhìn anh. Hai đôi mắt nhìn nhau Nguyệt có chút ngại ngùng vì cậu cả nhà ông Hội đồng gương mặt không giống như những gì nãy giờ cô đang suy nghĩ với lại nhìn gương mặt đó lại có một chút quen thuộc mà cô không biết là đã gặp cậu lúc nào.

Nguyệt được dẫn đi đến bàn thờ tổ tiên cùng với cậu cả đốt nhang và bái lạy. Cả một quá trình đều là do hai tên người làm giúp cậu, ngay cả bái lạy cũng phải nhờ hai tên người hầu đỡ cậu cả đứng dậy rồi bái lạy. Sau khi nghi thức kết thúc Nguyệt rót hai ly trà mời ông bà hội đồng hai ông bà uống xong cũng móc ra một cái hầu bao đưa cho Nguyệt. Thế là nguyệt chính thức được về làm dâu nhà Hội đồng Phú.

Nghi lễ kết thúc cậu cả được hai tên gia nhân khiêng lại vào trong phòng. Nguyệt được ông bà hội đồng giữ lại dặn dò đôi điều bà hội đồng nghiêm nghị nhìn Nguyệt mà nói :

- Từ nay về sau con sẽ chính thức là dâu cả của nhà này, mọi hành động và cách cư xử con đều phải để ý từng li từng tí không được có một chút sai lầm. Nếu có, thì sẽ bị nghiêm trị không thương xót. Con đã nhớ chưa ?

- Dạ con biết rồi thưa bà !

Ông hội đồng đang ngồi bên cạnh nghe Nguyệt xưng hô với vợ mình là " bà " thì cảm thấy không lọt tai ông liền lên tiếng :

- Giờ con đã làm dâu nhà này thì phải đổi cách xưng hô không được gọi bà ấy là bà hội đồng nữa mà phải gọi là mẹ !

Biết mình vừa lỡ làng nói sai Nguyệt liền cúi đầu lễ phép đáp :

- Dạ xin nghe..cha,..mẹ chỉ dạy.

Bà hội đồng nói tiếp :

- Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ nhiệm vụ của con là phải chăm sóc thằng cả tận tình chu đáo tất cả sinh hoạt thường ngày của nó đều sẽ do con phụ trách. Ngoài chuyện giặt giũ thì cho bọn hạ nhân làm là được…Còn chuyện sắc thuốc và đồ ăn đồ uống hàng ngày của nó đều phải do con tự tay nấu, việc chuẩn bị thực đơn đồ nấu và lấy thuốc đều sẽ do con Bông làm mẹ nói như vậy con đã hiểu hết chưa ?

- Dạ con nhớ hết rồi thưa mẹ !

Bà hội đồng quay sang con Bông kêu nó gọi tất cả người làm trong nhà đều đi lên nhà trên nghe bà dặn dò :

- Từ mai về sau bọn bây đều phải kêu người này bằng Mợ Cả biết chưa ?

Tất cả người hầu có mặt liền đồng thanh trả lời :

- Dạ biết rồi thưa bà !

Con Nàng đâu ?

Một cô bé tuổi tầm 16 đang đứng trong hàng người, nghe gọi liền bước ra :

- Dạ thưa bà cho gọi con !

- Bắt đầu từ hôm nay mày sẽ là người hầu thân cận của mợ cả và phải nghe lời mợ cả dặn dò.



- Dạ con biết rồi thưa bà.

Ông hội đồng cũng quay sang người đàn bà có gương mặt hiền hậu đang đứng kế bên ông mà nói :

- Bà Hậu à ! Bà là người làm lâu năm nhất ở đây. Nên chuyện quy tắc trong nhà này không ai có thể rành hơn bà được. Sau này mỗi ngày bà phải chỉ cho mợ cả biết tất cả quy tắc trong nhà để không phải phạm lỗi.

- Tôi biết rồi thưa ông !

- Uhm ! Xong chuyện rồi mọi người giải tán đi. Còn con nào mày dẫn mợ vào phòng cất đồ đạc đi.

- Dạ.

Con Nàng cúi đầu đi đến bên Nguyệt nói :

- Dạ mợ cả đi theo con.

Nói rồi nó đi nhanh về trước, Nguyệt cũng cất bước đi theo, phòng của cô nằm ở cánh phải ngôi nhà con Nàng mở cửa cho Nguyệt bước vào bên trong, có một tấm rèm to để ở góc phải của căn phòng. Nàng chỉ tay vào hướng đó rồi nói :

- Đây là giường ngủ của Cậu còn bên này là nơi tắm rửa thay đồ…

Vừa nói nó vừa chỉ vào tấm rèm nhỏ ở bên trái căn phòng, chính giữa nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ thường và kế bên giường là một cái tủ gỗ hai ngăn. Sau khi giới thiệu và nói rõ từng chỗ cho Nguyệt biết xong thì con Nàng hỏi :

- Mợ còn gì không biết muốn hỏi em nữa không mợ ?

Nguyệt nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi :

- Tất cả mọi vật dùng trong phòng ta đều nhớ hết rồi nhưng mà em chưa nói cho ta biết là chỗ ta ngủ ở đâu ?

Cô nàng nghe vậy thì bật cười thành tiếng :

- Hì hì hì ! Mợ hỏi em câu này làm em mắc cười chết đi được.

Nguyệt ngơ ngác hỏi lại :

- Sao em lại cười ? ta đâu có hỏi gì không đúng đâu chứ !

- Em cười mợ ngây thơ quá đó ! Mợ được gả vào nhà này làm vợ cậu cả thì đương nhiên mợ phải ngủ trên giường với cậu rồi.

Con Nàng nói xong thì Nguyệt mới nhớ lại là mình đã lấy chồng rồi cơ mà. Vậy thì đương nhiên cô phải… Nghĩ đến đây Nguyệt ngại ngùng gãi gãi đầu. Con Nàng thấy thế cũng cười mỉm chi rồi rời đi.

Nếu như mợ không còn hỏi gì nữa thì con xin phép xuống bếp đây, bà có dặn hôm nay mợ được nghỉ ngơi đến ngày mai thì mới được vào việc nên là Mợ cứ yên tâm mà nghỉ ngơi thoải mái con đi trước nha Mợ. Có chuyện gì cần Mợ cứ kêu con
« Chương TrướcChương Tiếp »