Chương 3: GẢ ĐI

Nguyệt vào đến trong nhà rón rén đi đến bên tủ thuốc trước buồng ngủ của mình. Tủ thuốc này là của ông Bách thời còn sống đã tự tay trồng phơi khô rồi đem vào tủ để đó cho cả nhà dùng khi cần thiết. Nguyệt nhìn quanh nhà không thấy ai chắc là bà Hà còn ở đằng sau nấu ăn. Nguyệt lấy thuốc xong thì liền chạy nhanh ra ngoài đi đến chỗ có chàng trai bị thương lúc nãy. Nguyệt đi đến đó thì đứng sững người tại chỗ cô nhớ lúc nãy anh ta đã ngất xỉu rồi cơ mà ,sao giờ cô vừa vào nhà đi ra thì người đó đã biến mất. Nguyệt đứng đó gãi gãi đầu rồi tức quá chửi lẩm bẩm một tăng :

- Người gì đâu mà kỳ cục kỳ đời, bỏ đi cũng không biết nói với người ta một câu nào hết trơn vậy chèn ! Tức chết đi được mà. Làm mình chạy muốn tụt hơi luôn.

Nguyệt tức giận bỏ vào nhà thì thấy bà Hà đang đứng trước cửa, thấy Nguyệt đi vào trong tay còn cầm theo vài cây thuốc nam. Bà hỏi :

- Giờ này mà bây còn đi đâu vậy ?

- Lúc nãy… buồn quá nên con… ra ngoài bờ sông hóng mát.

Bà Hà thắc mắc :

- Hở ? Hóng mát mà cầm theo thuốc thang làm gì ?

Nguyệt không thể trả lời bà là để cứu người được. Chắc chắn là bà sẽ không tin vào lời của cô đâu Nguyệt bí quá đành nói đại một lý do:

- Dạ lúc nãy con ra bờ sông hóng mát… thì.. ờ.. thì gặp một con chó bị rớt xuống nước rồi bị thương nên con lấy thuốc ra để băng bó cho nó.

Nói xong Nguyệt cười tươi nhủ thầm trong bụng " xin lỗi anh nha ! tôi không cố ý nói anh là chó đâu. nhưng tôi không biết phải lấy lý do gì nữa ". Bà Hà đứng đó khó hiểu định hỏi tiếp thì nghe trong nhà phát ra tiếng kêu lớn của thằng Nhật :



- Mẹ với chị Hai vô ăn cơm đi nè ! Con dọn ra xong rồi !

Đúng lúc Nguyệt đang bí đường không biết giải thích thế nào để cho bà Hà tin thì được thằng Nhật giải vây. Nguyệt hô lớn :

- Chị biết rồi chị và mẹ vào ngay !

Nói xong Nguyệt chạy nhanh vào bếp. Bà Hà thấy chuyện cũng không quan trọng nên bỏ qua một bên rồi đi vào trong ăn cơm với hai con.

Qua ngày hôm sau mới sáng sớm bà Hà đã đánh thức Nguyệt dậy để dẫn cô ra chợ. Người trong chợ thấy bà dẫn con gái đi mua sắm điều khen :

Mèn ơi ! Hôm nay cháu Nguyệt được mẹ dắt đi chợ mua sắm nữa ha !

Bà Hà cười tươi đến nỗi miệng muốn tét tới mang tai khi được người ta khen bà trả lời :

- Dạ tôi dẫn nó ra chợ mua sắm. Đặng ngày mai còn gả vào nhà của ông Hội đồng Phú cuối làng mình nè chị !

Thế là chuyện Nguyệt sẽ được gả cho cậu cả vào ngày mai được bà Hà tuyên bố từ làng trên xóm dưới ai cũng biết hết trơn. Nguyệt không vui mừng vì được gả cho nhà Phú Hộ mà lại buồn bã và cảm thấy xấu hổ. Chuyện đó có gì tốt lành đâu mà sao ai nghe đến chuyện cô được gả đi thì cũng đều cười tươi chúc mừng hết vậy chứ ! Hai người chọn đồ xong thì Nguyệt lập tức kéo bà Hà về nhà ngay. Nguyệt không thể chịu được những cánh tay chỉ trỏ vào cô ngoài mặt thì cười tươi như hoa nhưng khi hai người vừa quay đi họ lại đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉa mai mà nói chuyện lắm lét. Bà Hà và Nguyệt vừa về đến nhà chưa kịp ngồi xuống bà Hà đã hét toáng lên :

- Mày làm cái gì vậy con kia ? đang nói chuyện với người ta còn dở dang mà mày cứ nằng nặc đòi về làm cái giống ôn gì ?

Nguyệt chán nản Nói :



- Mẹ à ! Chuyện ngày mai con đi lấy chồng mẹ nói cho mọi người biết chi vậy ?

- Sao lại không nói được ? Trước sau gì thì cả cái làng này ai cũng sẽ biết mày lấy con trai của ông Hội đồng Phú mà thôi. Thế thì mày bắt tao giấu diếm chuyện đó làm gì ?

Nguyệt có chút tức giận cô mạnh dạn nói :

- Bộ mẹ thấy chuyện con được gả cho một người tật nguyền nằm một chỗ là vẻ vang lắm hay sao ?

Lúc này, bà Hà cũng bắt đầu nổi đóa lên khi nghe những lời trả treo của Nguyệt bà định sẽ nhào đến đập cô một trận cho ra trò thì chợt nhớ lại những lời mà hôm trước bà hồng đã dặn dò :

" Đây là số tiền mà bà hội đồng đặt cọc trước cho đàn gái chuẩn bị đồ lễ. Bà nhớ là phải cho tiền con Nguyệt sắm đồ cho tươm tất vào, nhà của bà hội đồng cần người xông hỷ cho cậu cả nên mới gấp rút như vậy đó. Bà ráng mà dỗ ngọt con Nguyệt để nó đồng ý tự nguyện gả về biết chưa ? Tôi không cần biết bà phải dùng cách nào để thuyết phục nó nhưng nên nhớ không được để bất cứ vết tích nào trên người của nó. Bà nhớ chưa ?."

Nhớ đến đây nỗi tức giận trong đầu của bà Hà liền tan biến ,đổi lại đó là một nụ cười tươi roi rói giọng nói trở nên nhẹ nhàng :

- Được rồi ! biết rồi ! nếu con không thích thì mẹ sẽ không nói nữa là được chứ gì. Thôi con đi vào trong nghỉ ngơi đi .Giận hoài sẽ có nếp nhăn xấu lắm đó.

Thấy bà Hà "xuống nước" dịu dàng thì Nguyệt cũng nguôi đi cơn giận, cô nghe lời bà xách đồ đi vào phòng, bà Hà đứng đó gương mặt tươi cười rạng rỡ Lúc nãy đã không còn nữa mà thay vào đó là sự thâm sâu hiểm độc khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải rùng mình sợ hãi.

Đêm đó Nguyệt cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được cô lăn qua lộn lại cả buổi mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ sâu. Nguyệt nhớ đến chàng trai hôm qua mà cô đã vô tình cứu giúp dù trời lúc đó cũng đã tối nhem nhưng cô vẫn thấy mờ mờ được khuôn mặt thanh tú của anh, người này nhìn lạ lắm, chắc không phải là người của làng cô đâu. Trước nay cô ở trong làng nhưng chưa từng gặp anh ta bao giờ, Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng rồi tự trách mình : " hây da sao lại nhớ tới cái con người kỳ cục kỳ đời đó nữa rồi cơ chứ ?". Nguyệt cố xua đi hình bóng của anh. Sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.