Mỗi lần ông Bách có việc cần ra ngoài thì ở nhà bà Hà sẽ bắt Nguyệt phải làm này làm kia nếu không làm xong bà ta sẽ dùng cây roi mây có sẵn trong nhà để đánh cô. Bà ta rất khôn ngoan toàn đánh vào lưng và mông những chỗ mà ổng Bách không thể thấy được bà cứ hành hạ cô từ ngày này cho đến ngày khác đến khi ông Bách mất đi bà ta lại càng công khai hành xác cô thêm, thường thì sáng sớm Nguyệt sẽ không được ở nhà mà phải ra đồng làm việc hoặc xin làm ở những nhà Chuyên sản xuất phải lụa tơ tằm để làm chân sai vặt.
Cứ thế 10 năm trôi đi giờ đây Nguyệt đã là một thiếu nữ xinh đẹp và năng động khiến cho biết bao trai làng phải thèm muốn cướp được trái tim của cô. Mấy ngày trước bà Hồng đi đến nhà của Nguyệt ngỏ ý dùm cho nhà họ Trần giàu có nhất ở đây, bà Hà nghe đến tiền dạm hỏi hậu hĩnh đôi mắt sáng rực liền gật đầu đồng ý mà không cần hỏi ý của Nguyệt. Bởi vì bà nghĩ rằng Nguyệt sẽ không dám cãi lời bà thế mà không ngờ. Sau khi nghe bà nói lại chuyện này Nguyệt lại cương quyết nói không muốn lấy dù cho bà có đánh đập hay là chửi cô thì cô cũng không nhượng bộ mà đồng ý. Nhưng cuối cùng trứng cũng không thể nào khôn hơn vịt được. Cô đã không thể kiên cường đến phút cuối cùng cho nên giờ đây cô ngồi đó khóc thảm thương. Trong đầu cô nghĩ rằng :
" coi như cuộc đời của mày tan nát rồi Nguyệt ơi ! Lấy một người chồng bị bệnh nằm một chỗ thế này thì cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi được ".
Nguyệt đang ngồi khóc sướt mướt thì thằng Nhật chạy vào thấy chị Hai đang ngồi trên giường nước mắt rơi lã chã nó hỏi :
- Chị Hai ! Sao chị ngồi đây ? chị khóc hả ?Chắc mẹ lại đánh chị nữa chứ gì ! Đánh chỗ nào em vậy ? Để em vô buồng lấy dầu sứt cho chị đỡ đau nghen !
Nguyệt nghe Thằng Nhật nói vậy thì vội lắc đầu, cô xoa đầu em mình rồi nói :
- Hổng có ! Mẹ không có đánh chị ! Út Nhật à ! Mai mốt chị Hai không có ở đây nữa em ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ biết chưa ?
Út nhật ngây thơ không hiểu liền hỏi ngược lại cô :
- Hở ! Chị Hai đi đâu mà không có ở nhà ?
- Chị hai đi lấy chồng ! Út Nhật…có vui không.. ?
Nguyệt vừa nói vừa cắn môi cố gắng không bật khóc thành tiếng. Nghe Nguyệt nhắc đến chuyện phải đi lấy chồng thằng Nhật buồn bã nó không nói một lời nào mà nhanh chóng xị mặt xuống rồi đi vào buồng. Nguyệt ngơ ngác ngồi bên ngoài không biết là nó bị cái gì nữa. Thôi thì khóc cũng đã khóc rồi buồn tủi cũng chả được gì. Biết đâu …về bên nhà Chồng cô sẽ lại có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn thì sao ?...
Chiều hôm đó bà Hà về nhà mặt tươi như hoa, bà còn phóng khoáng móc trong túi áo bà ba của mình ra vài tờ tiền đưa cho thằng Nhật. Bảo nó ra chợ mua đồ ngon về cho chị nó tẩm bổ , bà còn đưa tiền cho Nguyệt dặn cô rằng :
- Số tiền này là mẹ cho con mua sắm quần áo, để ngày mốt nhà trai qua rước con về làm vợ cậu cả bên đó.
- Ngày mốt hả mẹ ? Sao lại gấp gáp dữ vậy, họ còn chưa đến xem mắt của con nữa mà !!!
Nguyệt nghe vậy thì ngơ ngác hỏi lại bà. Bà Hà nghe vậy thì thở dài một cái rồi ngồi xuống giường ôn tồn nói :
- Haizzz ! Con ơi là con bộ bây tưởng nhà mình giàu có lắm hay sao mà bắt người ta xem trọng lễ nghĩa ? Nhà người ta giàu sang , còn mình thì nghèo khó người ta chịu hỏi cưới con á là đã may mắn lắm rồi làm gì có chuyện người ta đến nhà chúng ta đính ước hay xem mặt nữa cơ chứ ! Thôi trời cũng gần tối rồi để mẹ xuống bếp, nãy thằng Nhật nó mua được một con cá lóc to tổ bố để mẹ nấu cháo cho con ăn hen !
Nguyệt cạn lời không biết phải nói thế nào cho kham, " bà ta gả cô cho một người tàn tật thì thôi đi ! đã vậy còn không được cưới hỏi đàng hoàng, không có đám hỏi cũng chẳng có đám cưới mà chỉ là một cái lễ nhỏ để rước dâu mà thôi hay sao ? ". Nguyệt buồn bã đi ra ngoài đường làng, đi đến bên bờ sông Thì bỗng có một chàng trai bị một đám người rượt đuổi phía sau. Vì sợ hãi Nguyệt đứng ngay người ra đó mà nhìn, chàng trai kia chạy đến liền nhảy ùm xuống sông.
Bởi vì trời cũng đã nhen tối nên bọn người đó không thấy chàng trai kia đã chạy về hướng nào, thấy có Nguyệt đang đứng đó run người sợ hãi nên liền hỏi :
Nãy giờ có thấy một người đàn ông nào chạy ngang đây không ?
Nguyệt thấy tên nào trong đó mặt cũng đều hung tợn nên trả lời lắp bắp :
- Có…có…
Tên bặm trợn đó lại hỏi :
- Cô thấy nó chạy về hướng nào rồi ?
Vì Nguyệt đang đứng ngay ngã ba giữa làng nên cô nhìn giáo giác rồi đưa tay chỉ đại một hướng nói :
- Hắn… hắn… chạy về hướng này nè…mấy anh cứ đi xuống cuối làng sẽ thấy hắn ngay à.
Tên đó nghe vậy liền kêu đám người kia :
- Tụi bây đâu ! đi xuống cuối làng kiếm nó bằng được cho tao, nếu mà không truy lùng được nó trong đêm nay là cả đám về đều sẽ chịu phạt nặng.
Nói xong cả bọn chạy thẳng về hướng mà Nguyệt đã chỉ. Nguyệt không còn sợ hãi nữa mà lại trở nên bực bội rồi lảm nhảm nói :
- Người gì đâu á ! Người ta chỉ đường giúp cho mà đến hai chữ cảm ơn cũng không biết nói ra làm sao nữa !!!
- Cảm ơn cô đây đã giúp đỡ !
Nguyệt giật mình hoảng hốt quay lại thì thấy chàng trai lúc nãy. Đầu của anh ta hình như đang chảy máu thì phải, mình mẫu thì ướt nhem, giọng mệt mỏi yếu ớt. Nguyệt thấy anh ta chuẩn bị ngã xuống đất liền chạy đến đỡ lấy thân người nặng trĩu của anh. Cô nói :
- Hình như là anh bị thương nặng lắm đầu anh chảy máu quá trời luôn nè ! Anh ở đây chờ tôi một chút nha tôi vào nhà lấy vài cái thuốc cha tôi để dành trong nhà á ! rồi ra đây đắp vết thương cho anh.
Nguyệt đỡ anh ngồi dựa vào gốc cây bạch đằng ven bờ sông, sau đó xé tà áo bà ba cũ kỹ của mình một cái " roẹt " rồi dùng miếng vải áo đó quấn quanh đầu anh cầm máu tạm thời. Sau đó chạy nhanh vào nhà.