Chương 2

3.

Đối tượng xem mắt của tôi quả thật rất ưu tú.

Dung mạo xinh đẹp, dáng người ưa nhìn, không biết tài lực thế nào nhưng nhìn gương mặt kia chắc cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ.

Đi ăn nhưng…

Tôi không tài nào ăn được, căn bản là tôi ăn không vô.

Trên cửa kính phản chiếu hình ảnh hai chúng tôi, anh ấy như một idol còn tôi thì…

Mái bằng, áo sơ mi màu cam kết hợp với chân váy dài, không xấu nhưng nhìn tôi như một và thím vậy.

Khí thế đối phương quá lớn, tôi không dám mở miệng nói câu nào.

Lần ăn cơm này, áp lực quá!

Anh ấy gắp đồ ăn, rót nước cho tôi nhưng cũng không nói một lời.

Tôi không dám mở miệng, tôi cũng muốn gắp thức ăn cho anh nhưng nhìn lướt qua khuôn mặt của anh, tôi không dám.

Đối tượng xem mắt như này, tôi nào dám mơ ước.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng bữa cơm xem mắt cũng kết thúc, tôi nhận được điện thoại của bạn thân Triệu Văn.

“Cái gì?”

Nhận điện thoại, tôi dùng giọng điệu khoa trương mà nói: “Cậu muốn sinh? Tớ lập tức đến ngay.”

Nhưng mà giây tiếp theo, tôi không cẩn thận mà mở loa ngoài lên.

Tiếng Triệu Văn vang lên trong quán lẩu, từng câu từng chữ vang dội.

“Cậu không sao chứ? Tớ để được một con vịt!”

… Giọng của Triệu Văn, có lẽ cách mấy bàn mọi người vẫn nghe được.

Ở đối diện, từ đầu đến cuối anh vẫn lạnh lùng như cũ, cuối cùng tôi dứt khoát nói: “Sinh con là chuyện lớn, để tớ đưa cậu đi.”

Tôi không nói chuyện, tôi chỉ hận không thể chết đuối trong li cà phê phía trước cho rồi.

4.

Cố Hành Tri tính tiền, tổng cộng hết hai trăm tệ.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra: “Thêm Wecchat đi, chúng ta…”

Anh trầm mặc hai giây rồi im lặng mở mã QR ra.

Bỏ qua thêm bạn tốt, tôi chuyển tiền đi rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cự tuyệt trả lời câu hỏi của anh về quá khứ, tôi giả vờ ôn nhu nói lời tạm biệt với anh sau đó quay đầu chạy như điên ra cửa.

Chặn một chiếc taxi, tôi vui sướиɠ nói: “Lão đại, đi Đại lộ Tân Ninh, quán cà phê Internet Xanh Hoá.”

Tôi cũng là một khách vip của quán cà phê Internet này, tôi tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Tôi nằm liệt trên ghế quay đầu nhìn sang Triệu Văn đang tập trung tinh thần truy hỏi cp:

“Làm tớ sợ muốn chết.”

Cô ấy tháo tai nghe xuống, uống một ngụm Coca rồi cười: “Thế nào, đối phương là gay sao?”

Tôi lắc đầu: “Còn khủng bố hơn.”

Cô ấy giống như rất hứng thú hỏi tiếp: “Đồng tính?”

Tôi lại lắc đầu sau đó mở Wechat của Cố Hành Tri ra dạo một vòng bạn bè của anh, cuối cùng cũng thấy một tấm ảnh của anh.

Anh mặc áo sơ mi, quần tây, đeo một chiếc kính gọng vàng, rất giống với loại người văn nhã bại hoại.

Đưa ảnh cho Triệu Văn xem, cô ấy lập tức xem đến choáng váng.

Hiếm khi thấy bộ dạng này của Triệu Văn, tôi chuẩn bị tế cô ấy thì bỗng nhiên di động rung lên.

Là Wechat của Cố Hành Chi.