Chương 5

“Bà “Nhi Đồng” đáng ghét quá mà!”

(Đó là cô giáo chủ Nhiệm lớp Nhi. Tên Đông, chỉ dạy khối hai(Nhì) nên được gọi là Đông Nhì => Nhi Đồng: trẻ em)

(*Đúng là khả năng nói lái của các thiên tài*)

“Chỉ mỗi một lần nghỉ học mà cũng bị phạt.Biết bao tên khác cũng nghỉ như mình, à không còn nhiều hơn nữa chứ mà bà có phạt đâu.

Hứ! bà này không ưa mình chỗ nào kia chứ?”

Nhi hậm hựng, từng bước nặng nhọc xách hai xô một giẻ đến khu vệ sinh lầu ba (khối hai ở đó ý mà). Học viện Aristocracy đúng là chỉ toàn con nhà giàu vào học, thực là rộng lớn và trang hoàng, cô đi từ nãy giờ mà cũng chưa đến nơi.

Cơn gió nhè nhẹ thoảng qua làm mái tóc Nhi bay bay nộ ra khuôn mặt trắng hồng, mĩ miều của cô. Cả học viện vắng lặng không bóng người, có chăng cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc hay tiếng gió vi vút mà thôi.

Khung cảnh bình yên này Nhi rất thích, có khi còn nhẹ nhàng ngân nga tiếng hát. Nhưng bây giờ, một nụ cười trên khoé cũng chẳng có. Khuôn mặt Nhi đỏ ửng, cúi đầu thất xuống để có thể che hết sự ngượng ngùng. Giờ cô chỉ xin ông trời thương tình đừng để ai đó nhìn thấy cô lúc này. Nếu chuyện đó mà xảy ra chắc cô sẽ xấu hổ chết mất. Đường đường là Ngọc nữ, một cô gái luôn hoàn hảo trước mắt mọi người lại bị phạt, phải đi quét dọn khu vệ sinh thì thật mát mặt mà. Chân cô nhanh nhanh bước đi đồng thời cái miệng xinh xinh cũng không ngừng hoạt động:

“Cũng tại Gia Dương, nói mà không giữ lời hại mình ra nông nỗi này. Đã thế khio biết mình bị phạt còn làm bộ chuồn đi nữa chứ. Bận cái quái gì? Đi chơi thì có! Haizzz! Đúng là giúp người hại mình mà! Xin chúa Giê – xu, xin Đức Mẹ phù hộ cho tất cả học sinh về hết rồi chứ không thì...Gừ... mình sẽ giết chết ông anh họ đáng ghét kia!”

Thoáng chốc, Nhi đã đứng cửa khu vệ sinh, nhưng điều khiến cô không dám vào là vì đây là khu dành cho nam sinh. Bà “Nhi đồng” kia thật biết cách làm cho học sinh yêu quý phải chao đảo, hình phạt này mà cũng nghĩ ra. Nhi cau mày, cô quay ngang quay ngửa, ngó đông ngó tây một hồi, không thấy ai, Nhi thở phào nhẹ nhõm rồi nặng nhọc đẩy cách cửa bước vào.

“Cái chuồng gì đây?”

Nhi sững người, há hốc mồm, trợn to nhìn cảnh vật rất “đẹp mắt” phía bên trong hét toáng rồi ngay lập tức đưa tay bịt miệng. Cô không thể nào tưởng tượng được có nhà vệ sinh nào như thế này.

Một chiếc áo khoác rách tả tơi treo lủng lẳng trên sà ngang.

Một cái giày thể thao khá thời thượng đủ màu sắc ngâm trong chậu rửa tay.

Những vòi nước nằm la liệt trên sàn nhà.

Nào là bim bim, nước ngọt,...đến những hộp “cơm quý” phái ngổn ngang đầy mặt đất.

Đặc biệt hơn là cái “chuồng” này được nhuộm màu đỏ cam, nhưng không phải là sơn mà là nước cà chua.

Người ta nhìn vào chắc đều nghĩ đây là chuồng heo chứ không phải khu vệ sinh dành cho người mất.

Nhi sốc nhìn toàn bộ khu, cô ngỡ rằng mình vào nhầm nên ra ngoài nhìn lại nhưng dòng chữ “Khu vệ sinh nam” đập vào mắt Nhi làm cô phải khiếp sợ. Cô hoài nghi tại sao học viện mang tầm cỡ quốc tế chỉ dành cho những vị công tử, tiểu thư cao quý lạ có những nơi như thế này sao? Thật khó tin mà!

Định thần lại, Nhi từng bước từng bước một đi vao phía trong. Mặc dù trước đây khi còn ở cô nhi viện, cô đã từng dọn những chỗ mà cô nghĩ đã quá bẩn thỉu nhưng cái khu này...còn gấp hai, ba lần ấy chứ! CŨng may Nhi tử nhỏ đã có kinh nghiệm trong việc này chứ chẳng may phải vị công chúa nào chắc ngất xỉu luôn mất.

“Cố lên! Let’s go”

Nhi nắm chặt tay đưa lên phía trước để cổ vũ chính mình rồi bắt tay vào làm việc. Thoáng cái những đồ vật “không bao giờ xuất hiện nơi này” đã được cô nàng dọn dẹp nhanh chóng, quăng hết vào thùng rác. Xong bước đầu tiên, Nhi nhìn loanh quanh cả khu và vui sướng khi thấy một cây lau nhà. Cô nàng vừa đỏ nước vừa lau một cách thành thạo. Chỉ trong chốc lát, cả phòng vệ sinh đã sạch sẽ, trở lại với hình dáng đáng có của nó.

Nhi đặt cây lau nhà xuống, nở nụ cười thoả mãn trước những “thành tựu” của mình. Trên khuôn mặt trắng trẻo kia dã lấm tấm những giọt mồ hôi. Nhi nhẹ nhàng đưa tay lên lau, vặn vẹo một hồi. Thật tội nghiệp cho những bác lao công ở đây! Sao họ có thể chịu đựng quét dọn “cái chuồng này” mà không phàn nàn gì chứ? Nếu là cô chắc sẽ đem mấy tên nam sinh đó đánh chết hết luôn vì tội phá hoại của công và bóc lột sức lao động.

Bỗng Nhi khựng lại rồi chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vã đưa đồng hồ lên xem:

“18h30’!Aaaaaaaaaa...muộn rồi”

Nhi hét toáng lên rồi vội vàng phi thẳng về nhà. Cô đột nhiên dừng lại vì thấy thiếu thiếu cái gì đó:

“A... Di động” – cô nàng tiếp tục chạy đi, một hồi lại quay lại

“A... Mũ” – cứ liên tục như thế

“A... túi sách”

“A... khăn”

“A...Chết...19h” – lần này cô nàng nhìn kĩ mọi thứ rồi mới chay đi.

Nhưng cô đâu biết cô còn thiếu một việc chưa làm và hậu quả cô đã vô tình làm rơi xuống cửa xổ”

“Rào. Rào...”

“Rầm...”

“Asaaaaaaaaa...”

“Chết tiệt, cái quỷ gì thế này?”