Chương 3: Hạnh phúc thoáng qua

Từ ngày ấy, hai đứa trẻ đi với nhau như hình với bóng. Nhi rất thích Tiểu Mao. Đặc biệt là đôi mắt của cậu - một màu tím pha lê. Đã có lúc cô bé hỏi về đôi mắt Tiểu Mao nhưng cậu bé chỉ mỉm cười. Nhi chỉ cho cậu những nơi đẹp nhất phố và cả nơi bí mật của cô. Có khi Tiểu Mao lại dẫn Nhi sang nhà cậu. Đó là căn biệt thự lớn nhất phố được bao quanh bởi những khóm hoa hồng đủ màu sắc. Khoảng thời gian ấy thật đẹp. Nhưng đến một ngày...

Tại bên hiên cô nhi viện, cô bé Nhi đang suy nghĩ đâm chiêu

_Biết tặng cậu ta gì đây nhỉ? Hay làm một con búp bê?_

_Vớ vẩn! Cậu ta la con trai mà...Haizzzzz_

Trong lúc cô bé đang suy nghĩ thì Tiểu Mao đến

“Đi học thôi Nhi!”

“Từ từ thôi,chờ mình mới...!”

“Tại cậu cứ ngồi đấy ngẩn ngơ làm thơ chứ mình đi nhanh hồi nào?”

“Ừ thì...”

“Sao thế, có chuyện gì à?”

“...” - Nhi im lặng. Sao cô có thể nói cho cậu biết mình đang suy nghĩ gì chứ

Bỗng nhiên Tiểu Mao dừng lại, mắt cậu ta sáng lên ở bên đường. Nhi hok hiểu chuyện gì rồi nhìn về phía đó. Nhi giật mình_Cô ấy đáng yêu thật_Đó là một cô bé gái mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, nhẹ nhàng bước ra khỏi một chiếc xe hơi sang trọng. Trên tay cầm cái gì đó ngộ ngộ. Nhi đoán chắc đó hẳn là đại tiểu thư.

Rồi Nhi nhìn về phía cậu bạn của mình, ánh mắt nghi ngờ

_Nhưng sao cậu ta nhìn mãi thế nhỉ?...Chẳng lẽ...?_Nghĩ đến đây thì cô bé cảm thấy khó chịu nhưng hok hiểu vì sao mình như vậy.

_Có lẽ thời tiết hôm nay hok tốt_

(her her, biện minh hay nhỉ? *tác giả cười gian*)

Mặc dù vậy nhưng Nhi vẫn có vẻ tức tối. Cô bé giật phắt tay cậu bé đi thẳng đến trường.

Trong khi đó thì Tiểu Mao thì đang tiếc chết đi được. Nhưng hok phải vì cô bé đáng yêu ban nãy đâu mà là cái thứ cô ta cầm trên tay cơ. Đó là bộ trò chơi đang “hot” do Mr. Juset sáng tạo, rất được ưa chuộng trong giới quý tộc. Cậu ta tìm kiếm mãi cũng hok được, đang định sang hỏi thì...

Vào chỗ ngồi rồi mà Tiểu Mao vẫn thơ thẩn, Nhi lửa giận phừng phừng.

“Tiểu Mao, chỉ tớ bài này đi!” - cậu ta vẫn đang trên mây

“Tiểu Mao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Nhi ghắt gỏng

“Gì cơ?” – cuối cùng thì anh chàng cũng xuống dưới đất

Nhi tức quá, rầm rầm đi ra chỗ khác để mặc cậu ta ngẩn ngơ hok hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đúng lúc ấy, Trần Minh Phong đi vào. Quả là tội nghiệp anh chàng bởi cậu chuẩn bị thành chỗ cho chị Nhi xả stress.

Cô nàng cố ý để cậu va vào mình rồi...

“Rầm...Rầm...” – Nhi ra tay hok thương tiếc

“Dừng lại đi, Nhi!” – Tiểu Mao lên tiếng nhưng Nhi chỉ liếc qua rồi lại tiếp tục

“Cậu tránh sang một bên đi”

“Phong chỉ chẳng may va phải cậu thôi mà”

“Thế nó sai người đi đánh tớ cũng là chẳng may à?” – Nhi nhớ lại vụ hôm bữa, cô chắc chắn là tên Phong làm chứ hok sao tự nhiên bọn chúng tìm đến nó làm chi?

“Hok phải tớ mà! Tớ...”

“Đừng có chối, đừng tưởng hôm đó tao hok nhìn thấy mày” - *bạo lực*

“Tớ có ở đó...nhưng...” - Phong chính là người đã cứu Nhi ngày hôm đó

“Thấy chưa? Hắn thừa nhận rồi đó”

“Nhưng cậu cũng đừng như vậy chứ. Dù sao Phong cũng là bạn mà...với lại cậu là con gái...”

Nghe Tiểu Mao nói Nhi như chút thêm dầu vào lửa, cô bé quát to:

“Ờ! Mình là thế đấy, sao hả, buồn à? Tuyết Nhi này hok dịu dàng, nết na, hok đáng yêu, dễ mến thì cậu thấy chán sao?”

“Nếu cậu hok muốn nhìn thì ra chỗ khác hoặc là đi tìm nàng công chúa ban sáng của cậu ấy, quan tâm mình làm gì...”

Nhi tuôn ra một tràng rồi phắt người về cô nhi viện để lại Tiểu Mao khuôn mặt xám xịt, đứng lặng đó. Một phần vì hành động của Nhi, phần còn lại vì cái cốc đã vỡ. Đó là vật mà Tiểu Mao yêu quý nhất, bất cứ ai cũng hok thể chạm vào nó kể cả Nhi.

Sắp tới là sinh nhật cậu, mà cái cốc ấy do “người đó” tặng lần trước nên Tiểu Mao đặt nó lên bàn ngắm. Nhưng giờ nó đã biến thành từng mảnh do sự vô ý của Nhi. (*cô nàng hok hề biết đâu vì đi vội wa’ mà*)

Dù quý nó thế nào nhưng Tiểu Mao vẫn hok hề giận Nhi, cậu chỉ biết nhặt từng mảnh lên kệ cho những ngón tay đang bị chảy máu.

............................................................

Những ngày sau...

Nhi và Tiểu Mao làm mặt lạnh với nhau, hok nói một lời nào, cũng hok còn đi học cùng nhau nữa. Cả lớp học trở lên im lặng đến đáng sợ, hok một ai dám hó hé điều gì, anh chàng Minh Phong cũng hok thấy đi học.

“Tiểu Mao à...bảo mình bài này với!” – một cô bé lên tiếng đánh tan bầu hok khí này.

Cậu mỉm cười bảo bài cho bạn. Trong khi ấy, Nhi nhìn họ với ánh mắt hình viên đạn. Cô bé giận phừng phừng.

Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên

“Dạ?” – đó là của Tiểu Mao

“...”

“sao...?...Em về ngay...” – Giọng cậu run rẩy

_Chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy nhỉ?_Nhi nhìn theo bóng tiểu Mao đi khuất

Mấy ngày sau đó, Nhi cũng hok thấy Tiểu Mao đi học, lòng cô bé thấp thỏm hok yên. Cho đến một ngày

“Có một tin buồn cho lớp ta...” - cô giáo lên tiếng – “Tiểu Mao đã đi nước ngoài du học...”

Những lời cô giáo vừa nói khiến Nhi như bị sét đánh.

“Aaaaaaaaaaaa....” - Cả lớp ai lấy đều mắt chữ O miệng chữ A hét toáng lên

“Hok thể...?”- Nhi là người hét to nhất.

Ngay lập tức cô bé đứng bật dậy, lấy cặp sách phi thẳng đến nhà Tiểu Mao. Cô bé hok tin rằng cậu đã đi trừ khi tận mắt trông thấy.

Đến nơi, Nhi thở hồng hộc, nhanh tay bấm chuông lên tục. Nhưng...hok thấy ai ra mở. Cô bé hoảng hốt, đập cửa sầm sập.

Một lát sau, một bác hàng xóm chạy ra vì thấy ầm ĩ quá

“Cháu làm gì vậy ..?”

“Bạn cháu ở đây” – Nhi ngấn nước mắt

“Ý cháu là cậu bé đẹp trai đó?” – Cô bé gật đầu liên tục

“Cậu ta chuyển đi rồi, biệt thự này cũng đã bán lại cho người khác”

Đến giờ thì Nhi hok nhịn được nữa, hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống gò má. Cô bé ngồi phịch xuống oà khóc

“ Chẳng lẽ cậu ấy giận mình nên đã đi. Hok đâu, chắc cậu ấy có việc gì đó nên mới chuyển nhà thôi rồi sẽ trở về thôi mà..hức..hức..”

“Nhưng cô giáo bảo Tiểu Mao đi du học mà? Vậy thì làm sao cậu ấy về được?”

“Tiểu Mao à!...về đi! Mình sẽ trở lên xinh đẹp, dịu hiền mà. Mình sẽ nghe lời cậu hok đánh nhau nữa đâu...Về đi...Về đi...”

“Hu...Hu...Hu...”

...............................................

Ở một nơi khác...

Tại sân bay, cô gái trẻ đang dắt tay một cậu bé. Đó hok ai khác chính là Tiểu Mao.

Cậu bé quay lại nhìn về phía bên ngoài sân bay. Nước Mỹ – nơi cậu chuẩn bị đặt chân đến vì tai nạn của “người ấy” – người quan trọng nhất cuộc đời của cậu. Cậu muốn ngay lập tức trở về nước để tạm biệt Nhi nhưng sự viêc diễn ra nhanh quá.

_Tuyết Nhi, hãy chờ mình! Nhất định mình sẽ quay trở về thực hiện lời hứa ngày ấy.Sẽ rất nhanh thôi! HÃY CHỜ MÌNH!_

Hai đứa trẻ cứ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình mà đâu hay biết bánh quay định mệnh đã bắt đầu lăn, một sợi dây vô hình đã gắn chặt sinh mệnh hai người với nhau hok thể tách rời.

Liệu Tiểu Mao có trở về hay hok? Họ sẽ ra sao khi thân phận thật sự của họ được phơi bày? Tình yêu, thù hận, họ sẽ chọn cái gì?

Mảnh ghép cuối cùng nằm ở đâu?