Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Thời gian thấm thoát qua đi, cô bé Tuyết Nhi lên sáu tuổi. Đúng như cái tên của mình, Nhi có khuôn mặt trắng trẻo như tuyết; đôi mắt to tròn long lanh như sương mai. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh cùng với cánh môi hồng tru ra đòi hỏi. Phải nói rằng Nhi đã trở thành một cô bé cực đáng yêu và được bao đứa trẻ cùng lứa yêu thích bởi vẻ hoà đồng. Thế nhưng Nhi lại vô cùng nghịch ngợm, hiếu động. Cô bé rất thích quậy phá và là đại ca của lớp. Khuôn mặt đáng yêu ấy luôn có những vết bẩn, vết bầm tím vì đánh nhau. Ai nghĩ được đứa trẻ của năm năm về trước lại trở lên thế này!

Nhi đang ngồi ở dãy bàn cuối (hok phải của nàng đâu) cặm cụi viết cái gì đó

“Con kia, mày làm gi ở chỗ tao thế hả?”

Một thằng bé đầu đinh từ bên ngoai chạy lại. Khi dến gần, mặt cậu ta từ đỏ bừng vì chạy mệt chuyển sang xanh két. Bởi vì:

“Đồ lợn giống đầu đinh”

Phải, đó chinh là tác phẩm của nàng Nhi hí hoáy từ nãy giờ. Một mũi tên trúng hai đích.

“Ha...ha...haha...ha...Làm sao thế Phong? Cậu bị bệnh à?”_Nhi cố tình đổ thêm giàu vào lửa.

“Mày...mày...láo...”

“Thì đúng rồi còn gì, bộ lẽ sai hử? Có ai hok công nhận thế đâu? Phải hok cả lớp?”

“Ngoan...”_Nhi kéo dài giọng_ “Rồi tớ cho kẹo...gắng ăn để cho mau thành lợn giống trưởng thành...để tớ còn làm thịt...”

Tiếng cười rộn vang lớp học chỉ còn cậu chàng “lợn giống đầu đinh” – Trần Minh Phong là đứng bất động ở đó. Phong mới chuyển đến nhưng luôn cậy thế có đàn anh nên xưng oai. Cậu ta có quả đầu đinh độc nhất và thân hình lại béo lùn. Ngay lập tức cậu chàng “lọt vào mắt xanh” của Nhi và chính thức bị bắt nạt.

Thẹn quá lại hok làm gì được Nhi nên cậu ta tức lắm. Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Phong và ngay lập tức tuôn ra thành văn:

“Đúng là đứa trẻ đáng thương. Cha mẹ hok có nên mới trở lên vô văn hoá đến vậy. Nghe nói cậu ở cô nhi viên đúng hok? Thế sơ hok dạy bảo cậu gì à mà để cậu...”

Mặt Nhi xám xịt lại, bàn tay nắm thành nắm đấm. Nếu Phong chỉ nói cha mẹ Nhi thôi thì cô còn nhẫn nhịn được, đằng này...hok thể tha thứ.

Cả lớp im bặt, căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở hok đều của những đứa trẻ. Bởi chúng biết chiến tranh sắp xảy ra. Phong chắc chắn sẽ bị “tử hình” vì tội nói ra điều hok nên nói. Còn anh chàng Phong cũng có vẻ biết điều đó, mặt cậu trắng bệch, run run.

Quả đúng như thế,”tử thần” – Tuyết Nhi đã ra đòn. Cô nàng xông lên, chớp nhoáng tung quyền phăng vào mặt cậu chàng. Nắm đấm đã thắt chặt từ trước cho cậu một chưởng. Cuối cùng tất cả tức giận dồn hết vào cú tung chân. Kết quả như mọi người vừa đoán, Trân Minh Phong chính thức bị “tử hình”.

Sợ quá, Phong chạy vội đi nhưng vẫn hok quên:

“Mày nhớ đấy, chuyên chưa xong đâu”

Tối hôm ấy, trời mưa nặng hạt. Bên hiên nhà, một cô bé mặt mũi đầy vết tích lặng yên một mình ngắm mưa. Hok ai khác, chính là Tuyết Nhi. Lúc nào cũng vậy, cứ hễ mưa rơi là cô bé lại trở về với con người chân thực của mình: yếu đuối, mỏng manh. Trước mắt mọi người Nhi là một cô bé năng nổ, hoạt bát. Nhưng hok ai biết cô là người rất dễ bị tổn thương. Những lúc ấy thì sơ là người duy nhất mà Nhi tâm sự, tin tưởng.

Nhưng bây giờ chỉ có một mình Nhi bởi sơ đang ở nơi khác. Những giọt mưa long lanh tý tách rơi, có lúc lại đậu trên khuôn mặt cô bé như khóc thay cho tâm hồn đang tổn thương của Nhi.

Đã lâu lắm rồi Nhi cảm thấy buồn và sót sa đến vậy, cô bé nhớ mẹ, nhớ cha mặc dù chưa từng gặp mặt. Nhi muốn được như bao đứa trẻ khác, được cha âu yếm, vỗ về; được sà vào lòng mẹ, nghe mẹ hát ru.

Tâm trạng Nhi lạc lõng. Cô bé muốn khóc nhưng hok được bởi Nhi khóc nhiều quá rồi. Bây giờ cô chỉ ước có sơ ở bên cạnh lúc này thì tốt biết bao.

Một ngày mới lại đến! Như mọi khi, sau khi cầu nguyện chúa và chào bọn trẻ, Nhi lại cắp cặp đi học. Tâm trạng của Nhi đã đỡ hơn hôm qua nhiều, cô bé vừa huýt sáo bài THÁNH CA vừa nhảy nhót. Lúc này trông Nhi cứ như là một thiên thần.

Đang hát hoà ca thì Nhi bị chặn lại bởi một đám con trai to béo

“ Mày là Tuyết Nhi?”

“Có chuyên gì hok ạ?_ Nhi vẫn vẻ thản nhiên bình tĩnh

“Bọn mày đánh con này cho tao?_giọng một thằng con trai to béo

Nhi rất ghét những cảnh này, toàn bọn ỷ đông. Cô bé hok hề muốn đánh nhau tý nào nhưng chẳng lẽ lại đứng đó để bị dần sao.

Nhi tung cước đáp trả. Cả đám đều phải khâm phục sức khoẻ của cô. Mặc dù là con gái nhưng hok hề lép vế. Nhưng dù giỏi đến đâu thì Nhi vẫn là phái yếu, đánh một lúc là mỏi nhừ rồi. Cuối cùng thì Nhi cũng gục và bị dánh tơi tả. Đúng lúc đó:

“Ở đây có đánh nhau nè chú ơi!”

Giọng của một cậu bé vang lên, cả đám thấy thế liên bỏ chạy, chỉ còn lại Nhi nằm ở đó. Cô bé vô cùng tức giận, Nhi chắc chắn rằng lần sau gặp lại sẽ cho bọn chúng tơi bời. Nhi nhớ lại người cứu minh ban nãy thì thấy giọng nói đó quen quen nhưng lại hok đoán được là ai.

“Có sao hok?”

Bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, Nhi ngẩng đầu dậy thì trước mặt cô:

“Thiên thần”

Đúng vậy đó là một cậu bé rất đáng yêu và điển trai. Cậu diện bộ com-le (kích cỡ nhỏ) màu trắng, thắt nơ màu bạc trên cổ áo. Mái tóc bồng bềnh được cắt tỉa gọn gàng làm nổi bậy gương mặt hết sức baby. Trông cậu như một thiên sứ bị mất cánh. Cậu bé hiên lên trong mắt Nhi sáng loà.

“Cậu vừa gọi tớ là gì cơ?”

Trời ơi, giọng của cậu ấy lại hay và ấm áp nữa! (đấy là suy nghĩ của Nhi đấy nhá) Nhi vẫn thẫn thờ nhìn cậu bé đáp lại theo bản năng:

“Thiên sứ”

“Thiên sứ?”_Cậu ta đáp lại lời Nhi vừa nói

Đến lúc này nàng Nhi tỉnh lại và cảm thấy vô cùng hối hận_trời ơi, sao mình có thể thốt ra được từ ấy chứ_Cô cứ gõ õ vào đầu minh liên tục.

“Thiên sứ ở đâu vậy?”_cậu ta ngây ngô hỏi

“Thiên sứ bay mất rồi?”_chúa ơi, sao con học nói dối từ bao giờ vậy?

“Oh! thế à!”_cậu ta nở một nụ cười sát thương mức độ cao

Nhi ngẩn ngơ nhìn, cô chưa thấy ai cười đẹp đến thế.

Nhin thấy vẻ si mê trong mắt cô cậu khẽ cười:

“Nước miếng chảy kìa”

Giật mình, Nhi đỏ bừng mặt đưa tay lên lau. Đâu có đâu. Nhi lại ngước lên thì thấy cậu ta đang cười. Biết mình bị trêu chọc, Nhi nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt hình viên đạn. Thấy thế, câu ta cũng thôi cười , đưa tay ra:

“Bây giờ cậu đứng lên được chứ?”

“Cám ơn”

“Cậu học ở trường Hoàng Trang phải hok?

“ Sao cậu biết?”

“Đồng phục”

“Ách...cậu mới chuyển đến à? Mình là Tuyết Nhi?

“Uk! Mình là...”

Cậu ta chưa kịp nói hết thì một giọng nói khác xen vào:

“Tiểu Mao...”

Cậu ta cúi xuống, đỏ bừng mặt. Còn Nhi lúc này xững người, một lúc sau mặt đỏ lên vì nín cười_Tiểu Mao, haha cái tên dễ thương đó chứ

“Tiểu Mao...khục...khục...là tên cậu à?”

“Hok phải!_cậu ta nói to sau đó cúi mặt xuống_Đó là tên gọi ở nhà của mình”

“Tiểu Mao, sau này mình sẽ gọi cậu như vậy”_Giọng Nhi nghiêm túc nhưng vẫn vẻ trêu đùa

“Cậu...tuỳ”

Hai đứa trẻ vừa đi vứa nói chuyện vui vẻ nhưng chúng đâu biết phía sau có một bóng hình đang dõi theo chúng. Đó chính là người đã cứu Nhi.