“Thật ra tôi đã sớm đoán được rằng bà sẽ đồng ý.” Trong đại sảnh quần là áo lượt, Tây Tây đã nói như vậy.
Đây là hội trường bữa tiệc mừng công của bộ phim “Bí mật mà anh không biết”, vì là sự kiện nội bộ nên giới truyền thông không được mời, nhưng hầu như tất cả các diễn viên có liên quan và nhân viên hậu trường đều được mời. Ê-kíp sản xuất đã đặt một hội trường trong khách sạn và kê hơn 20 chiếc bàn, khá náo nhiệt.
Vào lúc này, Quan Oánh và Tây Tây đang đi giữa dòng người.
Tây Tây tên đầy đủ là Hồ Tây, là người Sơn Đông
[1], có vóc dáng cao gầy với mái tóc dài màu nâu buộc sau đầu, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ khôn khéo và có năng lực.
[1]Sơn Đông là một tỉnh ven biển phía đông Trung Quốc. Năm 2018, Sơn Đông là tỉnh đông thứ hai về số dân, đứng thứ ba về kinh tế Trung Quốc với 100,4 triệu dân và 7,65 nghìn tỷ NDT.Trái ngược với Tây Tây, Quan Oánh thấp hơn cô ấy nửa cái đầu. Cô đang mặc một chiếc áo len màu quả mơ và một chiếc váy màu cà phê, đi đôi giày cao gót bằng da cừu màu trắng. Dù sao cũng là một dịp trang trọng, hôm nay Quan Oánh được coi là một trong những khách mời chính nên cô còn trang điểm và làm tóc cẩn thận, phong cách tổng thể là sang trọng trí thức mà khi gặp Phó Thời Xuyên, cô chưa có dịp thử.
Nghe xong lời của Tây Tây, cô hỏi: “Bà tự tin đến vậy sao?”
Tây Tây nhướng mày: “Đương nhiên, có một số chuyện chỉ cần phân tích kỹ càng một chút là sẽ cho ra ngay kết quả.”
Quan Oánh ra vẻ “tôi đã sẵn sàng để nghe bà chỉ bảo rồi đây”.
Tây Tây nói: “Chẳng hạn như, tôi đã từng nghĩ, nếu bà đã muốn trốn tránh thì tại sao lại đồng ý bán bản quyền chuyển thể thành phim của cuốn tiểu thuyết này?”
Quan Oánh bị câu hỏi này làm cho đứng hình, cô hơi sửng sốt, sau đó nhún vai: “Có lẽ là bởi vì bọn họ trả nhiều tiền hơn?”
“Chà, đây quả là một lý do có sức thuyết phục. Vì tiền, tôi có thể bán bất cứ thứ gì.”
Hai người cùng nhau cười, nhưng giây tiếp theo, giọng điệu của Tây Tây đã thay đổi: “Nhưng ngoài điều đó ra, có khi nào tuy rằng ngoài mặt bà tỏ ra không muốn nhớ lại hoặc nhắc tới, nhưng trong thâm tâm lại không cho phép bản thân quên đi, không muốn thực sự buông tay. Giống như ngay từ đầu bà đã chọn viết nên câu chuyện này, không chỉ là ký ức tuổi trẻ, mà còn muốn mối tình này được nhiều người biết đến và ghi nhớ. Ngay cả khi mọi người không rõ họ đang đọc chuyện tình của ai với ai.”
Trầm mặc hồi lâu, Quan Oánh cười khổ rồi đáp: “Có lẽ, bà nói đúng.”
Cô không ngờ Tây Tây lại sắc sảo như vậy. Cô ấy không chỉ nhìn thấu lý do trốn tránh trước đây của cô mà còn phát hiện ra những tâm tư nhỏ nhặt khác mà chính cô không nhận ra.
Cô không phải đặc biệt giàu có, nhưng từ lâu, cô đã không thiếu tiền, nếu thực sự không muốn thì cô hoàn toàn có thể từ chối.
Thế nên, thật ra trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn muốn nói cho cả thế giới biết về mối tình đơn phương, mối tình thầm kín, mối tình đầu, mối tình duy nhất từ
thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ bằng một cách bí mật nhất.
“Cho nên, nếu bà đã nghĩ như vậy thì tiệc mừng này, bà nhất định phải đến.” Tây Tây nói: “Cái khác không bàn nữa, chỉ là từ góc độ sáng tác mà nói, bà nhất định đã lưu lại rất nhiều tiếc nuối trong chuyện này? Trước đây không muốn quay đầu lại nên không thể đối mặt, nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi, có được cơ hội này, tôi không nghĩ bà có thể bỏ qua.”
Những độc giả bình thường có thể thấy sự vội vàng trong phần cuối cuốn tiểu thuyết của cô, và với tư cách là người đại diện của Quan Oánh, Tây Tây chắc chắn còn biết rõ điều đó hơn. Viết lại là không thể, nhưng nếu cô tham gia vào dự án chuyển thể bản điện ảnh, cô có thể kể lại câu chuyện dưới một hình thức khác.
Quan Oánh trong lòng có chút mê mang. Những gì Tây Tây nói là lý do tại sao cô quyết định đến bữa tiệc mừng công. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ còn việc có thật sự muốn tham gia vào dự án này hay không, cô vẫn chưa quyết định.
“Quan Quan, cô tới rồi!” Một giọng nói nhiệt tình vang lên trước mặt Quan Oánh, đó là Hứa Lôi, nhà sản xuất của bộ phim này.
Hứa Lôi thuộc lứa 9x, tuổi tác xấp xỉ với Quan Oánh, hai người chỉ gặp nhau một lần trong giai đoạn đầu phát triển kịch bản, sau đó vì Quan Oánh không muốn tham gia phần dàn dựng nội dung kế tiếp, cũng từ chối hợp tác quảng bá nên đôi bên không còn liên hệ, mấy lần có chuyện đều thông qua Tây Tây.
Quan Oánh cảm thấy trong lòng Hứa Lôi hẳn là có oán trách mình phần nào, nhưng cô không biết là do bộ phim ăn khách khiến tâm trạng cô ấy vui vẻ hay là do các nhà sản xuất đều mạnh vì gạo bạo vì tiền, không lộ sơ hở. Dù sao thì nụ cười tươi trên mặt Hứa Lôi lúc này không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.
Cô ấy thậm chí còn ôm chặt Quan Oánh một cách trìu mến: “Hoan nghênh cô, hôm nay tôi đã nói với đạo diễn, tiệc mừng công này của bọn tôi chỉ có thể trọn vẹn nếu như cô, tác giả nguyên tác cũng đến!”
Hứa Lôi nói mọi thứ trọn vẹn, thì đúng là nó trọn vẹn thật. Với hai tập cuối được cập nhật tối qua, “Bí mật” đã chính thức khép lại. Đúng như Tây Tây dự đoán, mặc dù trước đó có những bình luận không hài lòng của khán giả, nhưng sau khi xem đoạn kết, hai nhân vật chính tỏ tình và trao nhau nụ hôn, những lời khen ngợi lại nổi lên và lấn át những tiếng chỉ trích. Điểm Douban cuối cùng được ấn định là 8.8 điểm, đây là số điểm rất tốt đối với các bộ phim truyền hình trong nước.
Vì vậy có thể nói bữa tiệc mừng công hôm nay rất được mong chờ. Mặc dù không được phát sóng trực tiếp, nhưng cư dân mạng đã mong đợi tới tối nay từ vài ngày trước. Người hâm mộ bộ phim, fan của nam nữ chính rồi “Tinh trầm vị vương” – fan CP rps* (ý là ghép hai người ở ngoài đời với nhau) của Lan Ương và Kha Tinh Phàm đã tăng lên nhanh chóng vì bộ phim này. Tất cả đang hy vọng đến lúc đó, sẽ có một số bức ảnh và video ngắn tại hiện trường được tung ra.
Đang suy nghĩ miên man, liền thấy Hứa Lôi đứng bên vẫy vẫy tay: “Này, Tinh Phàm, Ương Ương, mau tới đây để chị giới thiệu cho. Chắc cả hai chưa gặp cô ấy đúng không? Đây chính là quý cô Quan Quan, tác giả nguyên tác của chúng ta. Còn cô chắc phải quen thuộc với hai bạn trẻ này rồi, nam chính nữ chính của chúng tôi, cũng là Tạ Thành Văn và Quý Thư của cô.”
“Chào cô Quan Quan, em là fan của cô.” Lan Ương mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, là người cười và mở lời trước với Quan Oánh.
Đây là lời tâng bốc từ tiểu hoa đang nổi!
Mặc dù Quan Oánh chưa bao giờ đi làm, nhưng vẫn biết bản thân nên nói gì vào dịp này, cô lập tức nở một nụ cười nhiệt tình: “Cô Lan Ương quá khách sáo rồi, tôi cũng là fan của bạn, bạn diễn Quý Thư thật sự rất tốt!”
“Thật sao? Em còn lo cô không thích.”
“Sao có thể? Rất tốt, như xé sách bước ra. Nếu phải nói có cái gì không hợp với nội dung trong tiểu thuyết của tôi, thì chính là…” Cô dừng lại vài giây, rồi cười nói trong ánh mắt mong đợi của Lan Ương: “Chính là quá đẹp. Nếu như Quý Thư có thể xinh như bạn, thì sẽ không phải yêu thầm Tạ Thành Văn nhiều năm như vậy rồi!”
Đây thực ra là một quan điểm đã được trên mạng nhắc tới, Quý Thư chỉ có ngoại hình ưa nhìn, nhưng việc nữ chính phim thần tượng tìm mỹ nữ để đóng vai những cô gái bình thường đã là lệ làng phép nước từ lâu, còn khán giả chỉ thuận tiện trêu một câu thôi.
Quả nhiên, Lan Ương không hề cảm thấy bị xúc phạm mà còn vui vẻ cười đáp: “Em cũng đã cố gắng hết sức rồi. Lúc quay phim, em không trang điểm nhiều, cố gắng để mặt mộc và trong sáng hết mức có thể.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Quan Oánh nhìn Kha Tinh Phàm bên cạnh. Mặc dù diễn bạn cùng tuổi nhưng thực chất Kha Tinh Phàm kém Lan Ương ba tuổi, cậu ấy vẫn đang theo học tại Ương Ảnh. Khác với Lan Dương bị “ghét” vì quá xinh đẹp, rất lâu từ trước khi phim được quay, trên Bilibili đã có rất nhiều FMV sử dụng hình ảnh của Kha Tinh Phàm vào vai Tạ Thành Văn. Bởi vậy khi đoàn phim chính thức thông báo cậu ấy sẽ đóng Tạ Thành Văn, nhiều người đã đùa rằng bên casting của Bilibili lại được cộng một điểm rồi.
Chàng trai với thân hình cao lớn đĩnh đạc, khí chất sắc lạnh, quả thực rất phù hợp với Tạ Thành Văn, đóa hoa cao lãnh và cũng là nam thần học đường.
Tính cách của Kha Tinh Phàm đại khái giống với vẻ ngoài của cậu ấy, không thích nói nhiều, vừa rồi Kha Tinh Phàm không xen vào, hiện tại cũng chỉ lễ phép chào hỏi: “Xin chào, cô Quan.”
Quan Oánh cũng chào lại.
Mặc dù họ không nói nhiều, nhưng Kha Tinh Phàm và Lan Ương dường như đang có tâm trạng rất tốt. Giống như Hứa Lôi, sự bùng nổ của “Bí mật” cũng đưa sự nghiệp của hai người lên một tầm cao mới, càng củng cố vị thế của họ trong dàn tiểu sinh, tiểu hoa.
Ngoài cửa có sự ồn ào, hóa ra lại có mấy vị khách đến, một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi đang đi ở trung tâm.
Hứa Lôi nhìn qua rồi nói: “Tôi qua chào hỏi, cô cứ tùy ý. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện!”
Quan Oánh gật đầu, nhân viên của Lan Ương và Kha Tinh Phàm cũng đến tìm họ, sau khi hai người đó rời đi, Tây Tây nói: “Đó là Vương tổng.”
Người mà cô ấy đang nhìn là người phụ nữ trung niên, Quan Oánh hỏi: “Ai cơ?”
“Phó tổng của Shenhai Video, đồng thời là tổng giám đốc bộ phận bản quyền, cũng là giám đốc sản xuất của ‘Bí mật’.”
Wow, là người có chức có quyền. Chả trách Hứa Lôi lập tức đến chào hỏi.
Ngoài Hứa Lôi, một số người cả nam lẫn nữ cũng đến, nhất thời chúng tinh phủng nguyệt
[2], hết sức náo nhiệt.
[2]chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. [Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com]Tây Tây nói: “Vương tổng là nhân vật chính tối nay, thậm chí còn chói lọi hơn cả người trẻ tuổi đã thành công, Hứa tổng của chúng ta.”
Thấy Quan Oánh nghi hoặc, cô ấy tiến lại gần, thần bí nói: “Có không ít người muốn tìm tới nhờ Vương tổng, dù sao thì việc ‘Bí mật” bản điện ảnh phát triển như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bà ấy.”
Trước đó Tây Tây cũng đã nói rằng có rất nhiều công ty muốn làm “Bí mật” bản điện ảnh, bao gồm cả Công ty sản xuất phim ảnh Hổ Kình của Thâm Hải, cũng như các công ty điện ảnh bên ngoài. Và chính người phụ trách bộ phận bản quyền của nền tảng là người quyết định sẽ giao dự án này cho ai.
Tây Tây cảm thấy Quan Oánh cũng nên đi tới chào hỏi. Quan Oánh lại không tiến lên theo ý cô ấy, mà quay người muốn đi lấy cốc nước ở bàn bên cạnh, cô đi chưa được hai bước đã không cẩn thận va phải một người.
“Xin lỗi.” Cô theo bản năng nói, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Lạc Ninh?”
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest màu xám, có vẻ ngoài lịch lãm và quyến rũ, không ai khác chính là Lạc Ninh!
Anh ta hiển nhiên cũng sửng sốt, nhìn cô chằm chằm hai giây rồi nhướng mày: “Là cô à? Sao cô lại tới đây?”
Hiện giờ, Quan Oánh đối với Lạc Ninh quả đúng là kẻ thù gặp nhau, mắt rực căm hờn!
Ngay khi nhìn thấy anh ta, cô đã nghĩ đến những lời châm chọc mỉa mai anh ta đã nói trên điện thoại vào tối hôm đó, cả những lời ca thán của anh ta về mình từ Tết đến giờ do Phó Thời Xuyên thuật lại.
Nếu không nhờ trí thông minh, bản lĩnh và sự kiên cường của bản thân, thì kế hoạch vĩ đại của cô đã sớm bị anh ta phá hỏng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quan Oánh trở nên khó coi: “Tôi có liên quan gì đến anh sao?”
Cô gái vừa mở miệng liền kẹp dao giấu kiếm, Lạc Ninh nhướng mày nhưng cũng không tức giận.
Trên thực tế, sau cuộc điện thoại tối hôm đó, cơn giận của anh ta đã nguôi ngoai. Hơn nữa từ góc độ của bản thân, Lạc Ninh hiểu hiện tại cô đang ôm mối hận trong lòng, dựa trên nguyên tắc “Tôi là quý ông, tôi có phong độ”, anh ta không thèm so đo với phụ nữ: “Đương nhiên không sao, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
“Vậy còn anh, anh tới nơi này làm gì?” Quan Oánh hỏi ngược lại.
Tất nhiên, Lạc Ninh đến đây vì bản quyền chuyển thể điện ảnh của “Bí mật mà anh không biết”. Anh ta đã đi đến Thâm Hải vài ngày trước, nhưng lần đó không gặp được Vương tổng, mà chỉ nói chuyện với một phó chủ tịch khác của bộ phận bản quyền. Đối phương thái độ mập mờ, vòng vòng vèo vèo, ngoại trừ nói cho anh ta biết phía Điện ảnh Hổ Kình cũng muốn làm bộ này thì không có tin tức gì hữu dụng.
Sau hai ngày suy nghĩ, anh ta cảm thấy Vương tổng hẳn là người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng đối với dự án này, nên tối nay anh ta trực tiếp đến chặn người.
Đến nơi rồi, Lạc Ninh lại thấy mình thật may mắn. Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng ngoài Vương tổng và một số giám đốc điều hành cấp cao khác của nền tảng, bên Điện ảnh Hổ Kình cũng có mặt tối nay.
Hay lắm, cho dù đêm nay anh ta không giành được hạng mục này cho mình, nhưng ít nhất cũng không thể để người khác giành trước mình!
Song, mình không cần giải thích những điều này với Quan Oánh, anh ta chỉ nói đơn giản: “Tôi tới đây để bàn chuyện công việc.”
Công việc, công việc gì mới được?Đợi đã, Quan Oánh đột nhiên nhớ ra ngày đó Phó Thời Xuyên đã nói rằng bạn của anh ấy là một nhà sản xuất.
Lạc Ninh là nhà sản xuất, anh ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Có khi nào anh ta là một trong những người muốn tranh giành “Bí mật” bản điện ảnh mà Tây Tây vừa nhắc đến?Cô đảo mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hóa ra là vậy, vậy thì anh vất vả rồi. Không giống tôi, tôi đến để đu idol.”
Mặc dù tiệc mừng công kiểu này không công khai nhưng quả thực, những người hâm mộ có quan hệ vẫn có thể mua chuộc nhân viên để lẻn vào. Lạc Ninh không ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại nghĩ, quả nhiên vẫn chỉ là một cô bé.
Đu idol, đu Kha Tinh Phàm? Cô ta chắc phải lớn hơn Kha Tinh Phàm tầm sáu, bảy tuổi, ra là thích tuýp trai trẻ sao?Chưa kể tại sao tự dưng cô ta lại tỏ ra tốt với mình thế nhỉ?Cô gái vẫn đang cười với mình, Lạc Ninh theo bản năng cảm thấy nụ cười này có phần kỳ quặc, nhưng không hiểu vì sao. Anh ta chỉ dừng một lát rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Giới giải trí lớn như vậy, hôm nay ở hiện trường có rất nhiều người quen, Lạc Ninh đi xã giao xong một vòng rồi trở về chỗ ngồi của mình. Vì là người ngoài cuộc, Lạc Ninh cũng không ngồi ở hàng đầu nên vừa ăn qua loa vừa quay lại làm việc trên WeChat.
Ngay trước sảnh còn có một sân khấu nhỏ, hiện tại có một người dẫn chương trình đứng trên đó, đang tự khen – một phần nhất định sẽ có mặt trong tiệc mừng công kiểu này: liệt kê chiến tích của dự án!
Mỗi khi anh ta đọc một câu, khán giả lại nổ ra những tràng pháo tay cổ vũ, không khí nhất thời trở nên cao trào, vô cùng sôi động!
Lạc Ninh đang nghe thì thấy một người bạn đi tới: “Mau, tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Bạn anh ta là chỉ đạo hình ảnh cho “Bí mật”, tối nay Lạc Ninh được vào đây cũng là dựa vào người bạn này. Vì thế Lạc Ninh hỏi: “Ai vậy, Vương tổng xong việc rồi?”
“Vương tổng chưa xong, nhưng hiện tại cậu đi sang là vừa vặn.” Người bạn nói: “Tác giả nguyên tác của ‘Bí mật’ cũng có mặt ở đây tối nay, sao nào, cậu có muốn gặp không?”
“Tác giả nguyên tác?”
“Đúng vậy, cậu không biết đâu. Trước khi phim được bấm máy, chúng tôi rất hy vọng tác giả nguyên tác sẽ tham gia, tốt nhất là cô ấy có thể viết kịch bản, cho dù không có đóng góp gì cho kịch bản, cho cổ cái danh cũng coi như là được tác giả chứng thực, thể hiện được sự chân thành của ê kíp chúng tôi. Nhưng cô ấy không chịu, cũng không tham gia hoạt động quảng bá sau này.”
Vì bản điện ảnh, Lạc Ninh cũng chú ý tới tình huống của bản webdrama suốt thời gian qua, anh ta thật sự không có ấn tượng gì về việc tác giả nguyên tác tham gia quảng bá.
“Vậy tại sao cô ấy lại tới đây tối nay?”
“Chịu, có lẽ là thấy phim thành công? Hoặc là hài lòng với thành phẩm của bọn tôi. Dù sao thì cổ cũng tới rồi. Hơn nữa, Vương tổng từ nãy tới giờ vẫn trò chuyện với cổ. Từ giọng điệu của cổ, có vẻ cổ có hứng thú với bản điện ảnh và có ý định tham gia.”
Đối với một IP
[3] nổi tiếng như vậy, nếu có thể mời được tác giả nguyên tác làm biên kịch, đó dĩ nhiên sẽ là một điểm tốt để quảng bá.
[3]IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu. IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Định nghĩa đầu tiên được phổ biến rộng rãi nhất trên các trang trực tuyến và thu hút một lượng fan nhất định. Thuật ngữ Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ) hiện tại đang được sử dụng rộng rãi trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh tại Trung Quốc. Từ này không mấy làm xa lạ nhưng nó đang tạo ra làn sóng mới tại Trung Quốc và ý nghĩa sâu xa của nó sẽ không như bạn nghĩ.Trên thực tế, chính vì tác giả nguyên tác không quảng bá cho bản webdrama nên từng có tin đồn rằng đoàn làm phim và tác giả nguyên tác bất đồng quan điểm, kịch bản được cải biên chắc chắn rất tệ. Sẽ thật tuyệt nếu phiên bản điện ảnh có thể giải quyết triệt để vấn đề này.
Bạn của Lạc Ninh còn nói: “Cho nên tôi đang nghĩ, chẳng phải cậu muốn làm phim sao? Nếu có thể nhận được sự ủng hộ từ tác giả nguyên tác, biết đâu cậu có thể có nhiều lợi thế hơn người khác một chút?”
Nói rồi người này cúi người lại gần, cười khả ố rồi bổ sung: “Tôi vừa nhìn thấy là một cô gái trẻ xinh đẹp. Đúng lúc cậu cũng đẹp trai lai láng, chi bằng sử dụng mỹ nam kế đi! Tất cả vì lập nghiệp ha!”
Lạc Ninh huých cùi chỏ vào ngực anh ta, đối phương làm lố hét lên một tiếng.
Lạc Ninh nói: “Bắt tôi phải bán mình, chuyện này không đáng.”
Hai người đùa qua đùa lại, người bạn hiểu ý của Lạc Ninh. So sánh với những đối thủ khác, mặc dù anh ta không có khuyết điểm rõ ràng, nhưng cũng không có ưu điểm gì nổi trội. Có lẽ đã đến lúc nghĩ đến việc đi đường tắt.
Người bạn dẫn Lạc Ninh đến chiếc bàn trên cùng ở hàng đầu tiên, đó là chỗ ngồi của những thành viên nòng cốt trong tổ sản xuất như tổng sản xuất, tổng giám chế, đạo diễn, biên kịch, nam nữ chính, v.v. Lạc Ninh liếc qua đã nhìn thấy Vương tổng đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Vương tổng cũng nhìn thấy anh ta, bà ấy cười chào: “Tiểu Lạc cũng tới rồi, đã lâu không gặp. Sao nào, ăn Tết vui chứ?”
Hai người đã từng gặp nhau trong những dịp khác, mặc dù Vương tổng là giám đốc điều hành cấp cao của nền tảng, nhưng Điện ảnh Minh Đạt, nơi Lạc Ninh làm việc cũng là một công ty sản xuất phim và truyền hình hàng đầu trong ngành. Anh ta cũng là một nhà sản xuất trẻ tuổi đầy triển vọng trong số họ, vì vậy Vương tổng luôn đối xử nhiệt tình với Lạc Ninh.
Lạc Ninh đương nhiên sẽ càng thêm nhiệt tình: “Nhờ phúc của Vương tổng, vui lắm ạ. Hồi Tết, tôi vẫn muốn ghé chúc Tết ngài, nhưng lại sợ quấy rầy gia đình ngài, cho nên hôm nay mới ham vui mà tới, ngài đừng chê tôi phiền nhé!”
Thực chất Vương tổng đã đoán được mục đích tới đây của anh ta, cấp dưới cũng đã báo cáo với bà rằng Lạc Ninh bên Minh Đạt muốn làm “Bí mật” bản điện ảnh.
Bà ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Làm sao có thể? Cậu tới đây là vinh dự của ê kíp chúng tôi, chào đón còn không kịp ấy chứ, vừa lúc để tôi giới thiệu với cậu, đây chính là tác giả nguyên tác tiểu thuyết của chúng tôi, cô Quan Quan.”
Lạc Ninh vừa rồi cũng chú ý tới cô gái ngồi bên cạnh bà ấy, bởi vì người này vẫn quay lưng lại nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy dáng người mảnh khảnh, mặc áo lông và váy màu mơ chín, với mái tóc màu hạt dẻ xõa tung trên vai.
Đây là tác giả nguyên tác?Chờ đã, sao cách ăn mặc này trông có vẻ quen quen?Anh ta khẽ cau mày ngẫm lại, trong đầu hiện ra một người. Một người mà anh ta mới gặp cách đây ít phút. Thái dương giật giật, đôi mắt anh ta mở to vẻ không thể tin.
Như để phối hợp với suy đoán của Lạc Ninh, cô gái quay đầu lại nhìn vào mắt Lạc Ninh.
Quan Oánh hé miệng cười: “Xin chào, anh Lạc.”
Lạc Ninh: “…”