"Tinh thần cô có vẻ như không được tốt cho lắm." Thư ký Trương đưa cho cô một ly cà phê.
Tư Viện nhìn xung quanh, thấy thư ký trong phòng làm việc đều đang bận rộn với đống công việc của mình mới thở dài nói.
"Tối qua tôi ngủ không ngon." Tư Viện mỉm cười nhận lấy tách cà phê và nói lời cảm ơn.
Thư ký Trương thấy trên cổ cô còn lại chút dấu vết mờ ám, con ngươi u ám ngay lập tức lạnh xuống vài phần. "Tiệc sinh nhật của ngài Ôn có vui không?"
Nhắc đến chuyện này, Tư Viện cũng có chút bất ngờ, thấp giọng hỏi anh ta: "Sao anh lại không đi, không phải anh là trợ lý quan trọng nhất đối với anh ấy sao?"
Thư ký Trương cười cười: "Đúng là quan trọng, nhưng tối hôm đó trong nhà có chút chuyện nên tôi không thể đi được."
"Chuyện gì vậy?" Tư Viện nhấp một ngụm cà phê lơ đãng hỏi.
Thư ký Trương cười khổ: "Tôi đi xem mắt."
Tư Viện ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, phát hiện mọi người đều đang vểnh tai lên nghe trộm, không khỏi bật cười: "Anh mà cũng cần phải đi xem mắt à?"
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng gia đình tôi lại không nghĩ thế mới đau."
Tư Viện cảm thấy lời anh còn có ý khác nữa, nhưng cô cũng không có ý định dò hỏi cặn kẽ, chỉ hơi tò mò một chút: "Đối phương là người thế nào vậy? Buổi xem mắt có thành công không?"
Thư ký Trương lắc đầu: "Sao có thể dễ dàng như vậy chứ, đó là một cô gái không tồi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không phù hợp với tôi."
"Là do cô ấy không đủ xinh đẹp sao?" Đàn ông nói không thích hợp, nguyên nhân đầu tiên chắc chắn là ghét bỏ ngoại hình của đối phương.
Thư ký Trương cười khẽ, không biết phải nói thế nào mới phải: "Con gái các cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ngoại hình xinh đẹp đầu tiên hay sao?"
"Nếu không thì là cái gì mới được?" Xem mắt ấy à, thứ nhìn thấy đầu tiên không phải là ngoại hình hay sao? Chẳng lẽ còn mong đợi từ cái nhìn đầu tiên đã có thể nhìn rõ được nhân phẩm nội hàm của đối phương à?
Thư ký Trương bình tĩnh nhìn cô một lúc, nói: "Trên đời này có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngoài, vậy chẳng phải là cứ ai xinh đẹp là tôi đều thích hết sao?"
Tư Viện ngẫm lại cũng thấy đúng: "Không phải vấn đề về diện mạo, vậy thì là vấn đề gì đây?"
Thư ký Trương suy nghĩ một lúc, còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Ôn Đình Sơn bước ra khỏi thang máy, anh vội vàng thu lại tâm trạng, bước lên trịnh trọng đón tiếp.
Ôn Đình Sơn đưa tệp công văn cho anh rồi vào phòng làm việc của mình, đi qua trước bàn làm việc của Tư Viện. Tư Viện cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn anh dù chỉ một chút. Nhưng cho dù anh có bước nhanh qua chỗ cô thì Tư Viện vẫn cảm thấy sau lưng khó chịu giống như bị lửa đốt vậy.
Đồng nghiệp Lâm Đạt đưa cho cô một tệp văn kiện, bảo cô phân loại xử lý, Tư Viện là nhân viên mới nên cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Trong phòng làm việc, Ôn Đình Sơn kéo kéo cà vạt, cảm xúc có vẻ không tốt lắm: "Tìm được Angus chưa?"
Thư ký Trương cất tệp công văn anh đưa rồi trả lời: "Chưa tìm thấy, nhưng ở chỗ nhập cảnh đã điều tra được, những người đến đều là người của thành phố này."
Ôn Đình Sơn nở một nụ cười lạnh lùng: "Thành phố xuất hiện bao nhiêu con ma mới anh cũng không biết sao?"
Thư ký Trương sửng sốt: "Sao có thể như vậy chứ, nơi này đã bị chúng ta khống chế chặt chẽ đến thế, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ma mới đâu."
Cái gọi là ma mới chính là ma cà rồng vừa bị chuyển đổi. Loại ma cà rồng này vừa mới ra đời, cơ thể vô cùng khao khát máu tươi. Chúng không biết sử dụng đầu óc, chỉ một lòng một dạ muốn hút máu người.
Ma cà rồng ở trong thế giới này đều có một bộ quy tắc giống nhau, tất cả ma cà rồng đều phải tuân thủ quy tắc này, không tuân thủ sẽ bị hành quyết.
Một trong những quy tắc đó chính là, khi chưa được cho phép thì không thể tùy tiện chuyển hoán người bình thường thành ma cà rồng, những người làm trái quy tắc sẽ phải chịu đựng hình phạt cực kỳ đáng sợ.
Mà trải qua nhận thức chung, ma cà rồng có thể bị chuyển đổi, đầu tiên phải sinh sống mười năm trong căn cứ bí mật, học được cách khống chế du͙© vọиɠ thèm khát máu tươi.
Điều này cũng là vì để cho bọn họ không thể gϊếŧ người bừa bãi, gây nên nỗi hoang mang sợ hãi cho người trần, cuối cùng dẫn đến diệt sạch người mình.
Quy tắc này đến từ thủy tổ ma cà rồng, đến nay, những ma cà rồng chống lại quy tắc đều bị tra tấn hành hạ đau đớn đến chết.
Mà bây giờ ở đây lại xuất hiện ma mới không có trong ghi chép của bọn họ, chứng tỏ đã có người bày trò sau lưng.
Mà người này rất có khả năng chính là Angus.
Ôn Đình Sơn: "Bảo người trong tay anh đẩy nhanh tốc độ tìm người đi, Angus là một kẻ điên, bắt được hắn, gϊếŧ ngay lập tức."
Thư ký Trương gật đầu rời đi, Tư Viện nhìn anh ấy thu dọn đồ đạc, vội vội vàng vàng rời khỏi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, Ôn Đình Sơn đã giao cho anh ấy việc gì mà phải cuống cuồng vội vàng như thế?
Nhưng cô cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, bởi vì công việc cần làm vẫn còn một đống.
Bận rộn suốt cả một ngày trời, Ôn Đình Sơn cũng không tìm cô kiếm chuyện, thậm chíbuổi chiều còn có việc quan trọng nên đã rời khỏi công ty.
Ôn Đình Sơn vừa rời đi, Tư Viện liền thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc rảnh rỗi lại bắt đầu lên mạng tiếp tục tìm nhà.
"Cô muốn thuê nhà sao?" Lisa xuất hiện ở sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tư Viện gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ giá thuê nhà ở đây cao quá, chắc tôi không trụ nổi đâu."
Lisa híp mắt: "Tiền lương một tháng của cô là hai vạn đấy, sao lại không thuê nổi chứ? Cô muốn thuê biệt thự đấy à?"
Tư Viện cười cứng ngắc, đâu chỉ là biệt thự chứ, phải là một tòa lâu đài mới đúng. "Chủ nhà hiện tại của tôi rất đáng ghét, tôi cảm thấy mình nên chuyển ra ngoài thì tốt hơn."
Lisa gật đầu: "Chủ nhà tốt quả thực rất quan trọng, tôi có một người bạn, vừa hay sắp xuất ngoại, đang muốn cho thuê phòng, cô có muốn đi xem thử không?"
"Thật không? Ở đâu vậy? Có đắt không?" Tư Viện kinh ngạc, vui sướиɠ hỏi liến thoắng
Lisa nói: "Để tôi gọi điện thoại hỏi đã, cô đợi một lát." Cô hành động vô cùng nhanh, nói là làm luôn, muốn hỏi liền hỏi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người bạn kia, chỉ dăm ba câu đã hỏi rõ ràng thông tin.
"Địa chỉ ở tiểu khu Duyên Hà, mười hai tầng, ba phòng hai sảnh, một tháng ba ngàn, điện nước tự chi trả, thuê không?"
Ở đó cách công ty chưa đến ba mươi phút đi đường, quả thực rất thuận tiện. Lúc trước Tư Viện cũng tìm hiểu rồi, môi trường của tiểu khu rất tốt, chỉ là không có ai cho thuê.
"Thật không? Vậy lúc nào thì tiện đi xem phòng vậy?"
"Buổi chiều được không, tan làm rồi chúng ta đi luôn?" Lisa định rõ thời gian, Tư Viện không chút do dự gật đầu.
Cô lại nói lời cảm ơn một lần nữa, đây đúng là một chuyện vô cùng vui vẻ nha.
Lisa cười cười không để ý, tan làm dẫn Tư Viện đi đến tiểu khu. Chủ nhà là một người đàn ông còn khá trẻ, xem ra là người giàu có được thừa kế tài sản, bởi căn nhà này là món quà mà bố mẹ cậu ta mua tặng lúc cậu ta tốt nghiệp, vì ra nước ngoài nên mới có ý định cho thuê.
Tư Viện nhìn cả căn nhà rộng đến 150 mét vuông này mà hết hâm mộ rồi lại thấy ghen tị, căn nhà này ở khu vực này trong thành phố, giá trị phải lên đến sáu trăm vạn nha.
"Căn nhà này đúng thật là rất tốt, nhưng mà cậu yêu cầu ngay lập tức phải giao một năm tiền nhà, có lẽ hơi khó khăn đối với tôi." Trước mắt trong tay cô chỉ có hai vạn thôi.
"Vậy cô cảm thấy bao lâu trả tiền thì thích hợp?" Chủ nhà ngược lại khá là dễ dãi, chủ động thương lượng với cô.
"Tôi trả cho anh tiền nhà một quý trước, phần còn lại thì đến quý sau tôi gửi cho anh tiếp có được không vậy?" Tư Viện đã tính toán rồi, nếu trả tiền theo quý như vậy thì cô vẫn có khả năng chi trả được.
Vậy mà chủ nhà lại lập tức đồng ý, ngay cả hợp đồng cũng mang đến rồi, đưa cho cô ký tên ngay tại chỗ.
Tư Viện cảm thấy không đúng lắm, nhưng đối phương cũng đã đồng ý rồi, bản thân từ chối thì thật không phải.
Buổi tối quay về, Tư Viện liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, đúng lúc Ôn Đình Sơn không có nhà, cô lén lút mang hành lý dọn đi ngay trong đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau Mễ Lạc mới biết cô đã chuyển nhà, gọi điện thoại đến trách cứ cô: "Cậu muốn chuyển nhà mà cũng không nói với mình một tiếng."
Tư Viện mỉm cười giả lả: "Cái này này...không phải là vừa hay có cơ hội sao, nếu bỏ lỡ sợ là sẽ không tìm được phòng nào thích hợp nữa."
"Chẳng phải cậu đã đồng ý với mình không chuyển nhà nữa rồi à?" Mễ Lạc vẫn nhớ chuyện cô đã đồng ý với mình.
Tư Viện chợt cảm thấy hơi chột dạ áy náy: "Chủ yếu là vì chỗcủa cậu cách công ty xa quá, lúc nào cũng gọi xe thì mình không chi trả nổi."
"Mình có thể bảo quản gia đưa cậu đi mà, còn nếu không được nữa thì có thể để Ôn Đình Sơn đưa cậu đi cũng được, có sao đâu."
Tư Viện nào dám chứ, Ôn Đình Sơn thì không nói, nhưng chỉ xe của quản gia thôi cũng là Bentley đó. Cô chỉ là một nhân viên quèn thì sao có thể để quản gia hàng ngày đưa đón chứ? Cô cũng không phải là bà chủ Ôn đâu cơ chứ.
Nghĩ đến ba chữ này, trong đầu cô bất giác nhớ đến chuyện hoang đường buổi tối hôm đó, còn có cả tiếng nói nỉ non của Ôn Đình Sơn bên tai cô, chiếm lấy cô.