Chương 17: Khô miệng

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Tư Viện có chút xấu hổ, cô không phải là người nóng tính thích nói chuyện bất bình và chuyện riêng tư với người khác. Là bạn thân nhiều năm, cô thường đóng vai trò là người lắng nghe Mễ Lạc, nghe cô ấy than thở chuyện riêng, chia sẻ chuyện riêng của mình, Tư Viện luôn im lặng lắng nghe, sau đó sẽ đưa ra ý kiến.

Cô cười nói: “Không có chuyện gì hết, chỉ là trong công việc có chút bất hòa thôi, mọi chuyện đã được xử lý rồi, cậu đừng lo lắng.”

"Mình sẽ bảo Đình Sơn sa thải người đó, dám bắt nạt bạn thân của mình, đúng là không muốn sống nữa mà." Mễ Lạc vô cùng tức giận, cũng không hỏi ai đúng ai sai mà đã đứng lên bênh vực Tư Viện vô điều kiện, Tư Viện vừa cảm động lại vừa thấy xấu hổ, khiến quyết tâm ra đi của cô càng thêm vững vàng.

“Không cần đâu, làm như vậy người ta sẽ nghĩ mình cậy quyền thế ức hϊếp người khác.” Tư Viện cười cười, gọt táo cho cô ấy ăn.

Mễ Lạc không vui: “Sao lại không cần, nhất định phải làm như vậy, cậu chờ mình một chút để mình gọi điện thoại luôn.”

Thấy cô ấy định gọi điện thoại, Tư Viện hốt hoảng vội vàng ngăn cô ấy lại, nhưng lại vô tính khiến dao cứa vào ngón tay của mình. Máu từ kẽ ngón tay trào ra, máu tươi rỉ ra không ngừng nghỉ từ dưới làn da mỏng manh, Tư Viện vội vàng lấy khăn giấy lau vết máu, nhưng Mễ Lạc lại nhìn chằm chằn vào vết máu với vẻ mặt rất kỳ lạ.

“Cậu sao vậy?” Tư Viện bấm lên chỗ máu đang chảy ra, hỏi cô ấy.

Mễ Lạc định thần lại, cười nói: “Không có gì đâu! Cậu lớn rồi mà sao lại bất cẩn thế, sau này cẩn thận, đừng tự chuốc họa vào thân.”

Cô ấy lấy từ trong túi ra một cái băng cá nhân rồi chủ động quấn vết thương lại thay Tư Viện. Nhưng cô ấy lại cảm thấy một cái là không đủ nên đã dán thêm một cái nữa.

Tư Viện ngẩn ra: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sao lại phải băng nhiều như vậy?”

“Cậu nghe mình đi, nhất định phải che kín cho đến khi vết lương lành hẳn mới được đi ra ngoài.” Mã Vệ rất cố chấp, lại có chút kỳ quái, sau khi dán hai cái vẫn cảm thấy chưa đủ nên lại dán thêm một cái nữa.

Tư Viện ngăn cô ấy lại: “Cậu đang băng bó móng heo đấy à?”

“Mình đã nói là phải băng bó vết thương thật kỹ!” Cô ấy đột nhiên rống lên, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Tư Viện.

Tư Viện sợ hãi, để cô ấy quấn thêm vài lần, cho đến khi hết băng cá nhân trong túi rồi mới chịu buông ra: "Viện Viện, nghe mình nói, đừng bao giờ để bị chảy máu, được không?"

“Tại sao vậy?” Lần trước thư ký Trương nhìn thấy cô bị chảy máu, trông anh ta cũng rất lạ, tại sao Mễ Lạc cũng căng thẳng như vậy chứ?

Cô tin là họ đang quan tâm đến mình, nhưng thái độ quan tâm của họ có chút lạ kỳ. Cô không thể biết được là có vấn đề gì, nhưng thái độ phản ứng thái quá như vậy không bình thường chút nào.

Mễ Lạc đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không đáp lại, cứ như thể đang bấm nút tạm dừng.

“Lạc Lạc?” Tư Viện đưa tay lên lắc lắc trước mặt cô ấy, Mễ Lạc hoàn hồn.

Giống như kẻ loạn thần vừa rồi dường như không phải cô ấy, cô ấy đã trở lại với dáng vẻ làm nũng đáng yêu như trước: "Viện Viện, đừng lo lắng, mình nhất định sẽ khiến những kẻ đã bắt nạt cậu phải bị đuổi đi.”

Tư Viện có chút sợ hãi, giống như trong cơ thể cô ấy đang có hai người cùng sống vậy.

Tư Viện dừng lại một chút, do dự nói: "Không cần đâu, công ty đã xử lý xong rồi, đừng nhắc đến nó làm gì."

"Không được, không ai có thể bắt nạt cậu hết, Viện Viện, cậu đừng sợ, mình nhất định sẽ không để người khác bắt nạt cậu." Mễ Lạc đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Viện Viện, cậu phải ở bên cạnh mình mãi mãi, không được đi đâu hết, được không?”

Tư Viện bối rối: “Cậu đang nói gì vậy, mình…”

"Mình biết cậu muốn chuyển chỗ ở, nhưng cậu đừng đi được không, mình không thể sống xa cậu được. Viện Viện, Viện Viện tốt bụng, ở lại với mình nha!" Cô ấy giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy, Tư Viện không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời đồng ý với cô ấy.

Tư Viện nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên cô đã đến tìm bác sĩ hỏi cho rõ xem Mễ Lạc bị bệnh gì, nhưng bệnh viện giữ bí mật rất tốt, tình trạng của bệnh nhân chỉ được công khai với người nhà, nghe cô nói là bạn của Mễ Lạc, bác sĩ lịch sự nói: “Cô à, cô có thể hỏi người nhà bệnh nhân về tình trạng của cô Mễ Lạc. Những thứ khác liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân nên tôi không thể trả lời được."

Tư Viện nghĩ, có lẽ quay về hỏi Ôn Đình Sơn thì tốt hơn.

Khi cô về nhà, Ôn Đình Sơn đang tập thể dục trong phòng tập.

Bên ngoài trời đang mưa, trên máy chạy bộ, anh đổ mồ hôi như mưa, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo phông, thậm chí Tư Viện còn có thể nhìn thấy cả cơ bụng tám múi của anh nhờ bộ quần áo ôm sát người.

Đường cong cơ thể mạnh mẽ và hoàn hảo, đôi chân thon dài và cặp mông cong cong, đột nhiên Tư Viện có cảm giác khô khốc trong miệng.