Tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nếu so sánh với đám bạn giường xinh đẹp động lòng người trước đây, người trước mặt, chỉ có thể xem là khuôn mặt tư sắc thanh tú.
Cảm nhận được từng trận run rẩy trong lòng bàn tay, Hàn Vũ Thiên nhìn người dưới thân bộ dáng căng thẳng mà nhắm chặt hai mắt lại, cười tà nịnh. “Rất căng thẳng sao?”
… Nói, nói nhảm… Cái định mệnh nhà anh… Nói… Nói cái gì… toàn những lời vớ vẩn… La Thượng Thần rõ ràng là đang sợ hãi, căng thẳng đến cực điểm, nhưng vì cao ngạo tự tôn không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận rằng mình đang sợ hãi. “Không có…”
“A… Thoải mái đi…” Đối với vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên nở nụ cười ái muội bất minh, vừa như đùa cợt vừa như trấn an người bên dưới đang căng cứng toàn thân, Hàn Vũ Thiên ôn nhu hôn lên mặt La Thượng Thần.
Trấn an thì cũng trấn an rồi, cái nên làm cũng làm rồi, vẫn là ôn nhu hôn như trước nhưng không phải vì thế mà dừng lại, nhanh chóng cởi bỏ dây lưng trên áo ngủ của La Thượng Thần, gạt đi cái chướng ngại vật trước mắt, Hàn Vũ Thiên khí thế cuồng nhiệt, chuẩn bị bắt đầu khám phá.
Thân hình quang lõa mê người nằm trên giường, nằm ngửa trên chiếc ga giường màu tím đậm, tuy bởi căng thẳng mà có chút cứng ngắc, nhưng cũng không thổi bay được hứng thú của Hàn Vũ Thiên, ánh mắt không che dấu du͙© vọиɠ của hắn lướt từ trên xuống dưới đánh giá La Thượng Thần.
Thân thể mảnh mai gần như phụ nữ, dưới thân mình lại có vẻ nhỏ bé yếu ớt mà tinh tế nhẵn mịn, làn da trắng nõn ít tiếp xúc với ánh nắng vì căng thẳng mà ửng đỏ, nhất là hai điểm hồng hồng nhỏ bé tinh xảo trước ngực kia… Bàn tay Hàn Vũ Thiên không chút do dự áp lên xoa nắn, làm cho hơi thở vốn đang run rẩy không ra hơi của La Thượng Thần bỗng chốc dồn dập, nếu không phải đang cắn chặt môi dưới có thể sẽ không kiềm chế được mà phát ra tiếng “… ưm!…”
Hành động nhỏ ấy sẽ không tránh được ánh mắt của Hàn Vũ Thiên, đầu ngón tay gian ác lại lôi kéo hai viên đậu đỏ xinh xắn khả ái kia.
“Tắt… ư!…” La Thượng Thần đang nhắm chặt mắt run rẩy, hai cánh môi hé mở lại vì hành động không đứng đắn của Hàn Vũ Thiên mà mím lại rêи ɾỉ.
“Ừm? Cái gì?”
“Tắt… tắt đèn… ưm…” La Thượng Thần nắm chặt ga giường, đã hoàn toàn cam chịu số phận, nhưng làm cái chuyện đó dưới ánh đèn thế này khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
“Tắt đèn?… Không, thế này tôi mới có thể nhìn em rõ ràng… Như chỗ này…” Hàn Vũ Thiên cự tuyệt yêu cầu của La Thượng Thần, còn cố ý miêu tả cái nơi mình vừa chạm vào từng chút một “Vốn là đàu nhũ hồng
hồng… bây giờ…”
“Đừng… đừng nói…” La Thượng Thần nhục nhã nắm chặt ga giường dưới thân, dùng thanh âm mỏng manh như muỗi kêu chống cự.
“… A… đầu v* của em cũng cứng hết lên rồi…” Kháng cự của La Thượng Thần không hiệu quả, Hàn Vũ Thiên tiếp tục nói, còn ác ý vươn đầu lưỡi liếʍ lên, vẽ thành hình vòng tròn “… Giống như…
hồng ngọc…”
“… A ư… không… ư…” Cái lưỡi ấm áp như có ma lực đang liếʍ láp chơi đùa trên người La Thượng Thần, khiến cậu dù đang cắn chặt môi dưới, vẫn không thể ngăn tiếng rêи ɾỉ tràn ra.
“Không cho nhịn, kêu lên.” Thấy La Thượng Thần cắn môi không muốn phát ra âm thanh, một tay Hàn Vũ Thiên còn đang vỗ về chơi đùa trên người cậu, một tay lặng lẽ dò xét đến nơi cấm kỵ kia.
“Ách!… Đừng… đừng…” Bất chợt tiếp xúc, một cảm giác lạ lẫm nào đó ập đến, khiến La Thượng Thần theo phản xạ lập tức khép chặt chân lại, run rấy kháng cự lại sự xâm nhập của cái tay kia.
Ngón tay vừa mới nhẹ nhàng động vào đóa hoa hồng nhạt kia đã bị ngăn cản một cách quyết liệt, nhưng xúc cảm non mềm trên tay làm Hàn Vũ Thiên dù có phần khó khăn cũng không chịu ngừng động tác, vươn mạnh đầu ngón tay hướng vào trong, chạm được vào nụ hoa nhỏ bé ướŧ áŧ khiến hắn cười khẽ.
“… A… Cũng ướt hết rồi… Ngoan, nghe lời… mở ra một chút…” Hàn Vũ Thiên một tay đang dán trên người La Thượng Thần, ngắm nhìn biểu tình nhục nhã trên gương mặt cậu, tay còn lại tai nơi tư mật kia hoạt động.
Ban đầu là nhẹ nhàng sau đó mạnh mẽ kí©h thí©ɧ, đều để đạt được kết quả cuối cùng.
“Không…” Biểu tình nhục nhã khổ sở trên mặt lần lượt thay đổi, La Thượng Thần run rẩy cự tuyệt “… Đừng… Rất… kỳ quái….. Tôi không muốn… xin anh… tôi không muốn……”
Dù van nài cự tuyệt cũng không thể đả động Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần mỏng manh yếu đuối như vậy lại khiến cho Hàn Vũ Thiên càng thêm khoái ý.
Hàn Vũ Thiên cười tà nịnh, nghiêng người nhẹ nhàng nhắc bên tai La Thượng Thần “Thượng Thần… ngoan… nghĩ đến thỏa thuận chúng ta vừa mới đạt được… là em chính miệng đáp ứng…”
“… Ư…” La Thượng Thần nhíu mày càng chặt, nhưng cậu lại không có lựa chọn nào khác. Nước mắt từ khóa mi nhắm chặt chảy ướt má, La Thượng Thần run rẩy, chầm chậm mở hai chân thon dài ra…
Hoàn Chương 26.