Chương 16

Trong lúc đó giống như tình nhân, đυ.ng chạm, ôm, hôn, dây dưa hơi thở lẫn nhau, ái muội mà ngọt ngào hạnh phúc.

Sự tình lần trước như chưa từng phát sinh, Hàn Vũ Thiên vẫn là cuồng vọng như trước, khi không liền kéo La Thượng Thần qua vừa lật mãnh liệt vừa hôn La Thượng Thần đến thất điên bát đảo không rõ phương hướng.

Bị cường hôn đương nhiên là sẽ giãy dụa, nhưng bản thân La Thượng Thần rất rõ ràng, về phần tâm lý, bởi vì lần trước nói mà có một chút thay đổi. Khi giãy dụa không có hiệu lực, La Thượng Thần cũng sẽ không buộc bản thân phải lãng phí sức lực cần thiết, có khi càng cẩn thận đáp lại cái hôn… Cứ như vậy phát triển, làm cho người ta phải nhấc khăn ái muội che mặt khỏi cái cảnh kia, không tự chủ được chính mình hãm sâu vào trong đó.

“Ngự hoàng… Ngự hoàng! Xin hãy buông ra!” La Thượng Thần khẽ quát. Hàn Vũ Thiên phát điên rồi sao? Tự nhiên kéo mình ngồi trên đùi hắn!?

“Nghe lời, tôi muốn cậu ngươi.” Hàn Vũ Thiên không cho La Thượng Thần có cơ hội phản bác, dùng khí lực khá lớn, cường thế kéo La Thượng Thần đến trên người.

“Anh… Nơi này là Ngự Điện nha!!” Làm gì có người cường thế như thế!? La Thượng Thần tuy rằng trong lòng OS (?) như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hàn Vũ Thiên, đối với cảm giác hạnh phúc ái muội như thế này, cậu không dám buông tay cũng không muốn sẽ buông tay. Tùy ý nghĩ trong lòng, động tác như bản năng khi bị truy đuổi.

“Tôi là Ngự hoàng, ai có thể quản tôi?” Thật vừa lòng với động tác thần phục của cậu, Hàn Vũ Thiên nghĩ nên thưởng cho La Thượng Thần một cái hôn lên mặt.

La Thượng Thần ngồi trên đùi Hàn Vũ Thiên, hai người đều không mở miệng….

Nhưng khoảng khắc yên tĩnh hạnh phúc không được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ làm La Thượng Thần tỉnh lại, cậu vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Hàn Vũ Thiên lại ôm cậu thật chặt như muốn trêu đùa, còn mở miệng cho người ngoài cửa tiến vào.

“Buông ra!” Lúc cửa mở, Hàn Vũ Thiên đùa dai mới buông La Thượng Thần ra. Nhưng vẻ mặt đỏ ửng của La Thượng Thần cùng với bộ mặt cười cười của Hàn Vũ Thiên, làm cho người tới không cần nghĩ cũng biết họ vừa làm cái sự tình gì.

Người đi vào là Lẫm. Đôi mắt đối với tình huống vừa rồi một chút cũng không kinh ngạc, tập mãi thành quen, với vẻ mặt lạnh lùng báo cáo công việc, khi rời đi lại liếc mắt nhìn La Thượng Thần liếc một cái mới đóng cửa lại. Trùng hợp là Hàn Vũ Thiên cúi đầu lật lật xem văn kiện nên không phát hiện, nhưng La Thượng Thần lại thấy rõ. Thật sự Lẫm đã liếc mắt một cái… Ánh mắt hỗn loạn và phức tạp.

… Lẫm!? Vì sao?

La Thượng Thần cảm thấy kỳ quái, từ sau lần đó, mỗi lần chạm mặt Lẫm sẽ làm cậu cảm thấy hoang mang. Lẫm luôn biểu hiện ra bộ dáng nửa muốn nói nửa lại thôi, ánh mắt nhìn mình luôn phức tạp giống như là có bí mật gì đó, bi thương, thống khổ, chua sót… có khi lại như nhớ tới cái gì đó…

Tuy rằng tò mò chuyện của người khác là không hay nhưng… La Thượng Thần vẫn là nhịn không được muốn biết. Thời điểm Duyệt lái xe đưa cậu về nhà, La Thượng Thần rốt cuộc nhịn không được trong lòng nghi vấn liền hỏi.

“Duyệt, Lẫm gần đây xảy ra chuyện gì?”

“Ách… Xảy ra chuyện gì là sao?” Đối với vấn đề này, Duyệt không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Anh trai… anh ấy nhờ chuyển lời đến La Thượng Thần… Thật sự rất khó nói a.

“Ừm… Bởi vì gần đây Lẫm… làm cho ta cảm thấy lạ lạ, cho nên tôi nghĩ, cậu chắc hẳn phải biết chút.”

“Ưm, cái này… Anh ấy nói cậu đừng nên tiếp cận Ngự hoàng!” Xem ra thị phi nói không được… Duyệt một hơi nói ra.

“A?”

“Không, cũng không phải như thế, chỉ là hy vọng cậu không nên xuất hiện cùng Ngự hoàng…” Kỳ thực, Duyệt cũng không biết vì cái gì mà anh trai y nói những lời này với La Thượng Thần, nhưng nếu anh ấy đã nói như vậy… nhất định là có mục đích.

Chính mình cũng không phải người không có cảm giác, đối với sự biến đổi lúc đó của La Thượng Thần và Ngự hoàng, y đương nhiên sẽ nhìn ra. Bản thân thấy thật cao hứng, nhưng anh trai dường như… không nghĩ như vậy. Vẻ mặt đau khổ lại phức tạp như vậy… tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với khuôn mặt luôn không thay đổi kia mà nói, đã đủ làm cho mình thấy kỳ quái….

“Xuất hiện cùng nhau quá nhiều… Phải không?” Thì thào nói, La Thượng Thần có chút khó hiểu.

“Cái này… Cậu cũng nên nghe một chút, tôi cũng không biết anh ấy đang nghĩ cái gì.” Vội vàng trấn an La Thượng Thần, Duyệt lắng vì câu mình vừa nói ra…

Chần chừ hồi lâu, Duyệt vẫn là nói không nên lời… Câu kia, có chút nặng nề…

“La Thượng Thần sẽ bị thương, không phải thân mà là tâm… Sẽ làm bị thương rất nặng… rất nặng…”