Chương 8: "Cậu ấy là người của tôi."

Editor: Thy - 19.7.2021.

Qua vài giây.

Quý Duy mới nhỏ giọng hỏi: "Lão sư...... Nói giỡn hả?"

Lục Thận Hành liếc Quý Duy một cái.

Thiếu niên xinh đẹp vì sợ mà mở to mắt, đồng tử màu trà hấp thụ ánh sáng xuyên qua cửa sổ, toả ra màu sắc sáng ngời.

Thoạt nhìn giống như một con mèo Xiêm xinh đẹp, nôn nóng mà đảo cái đuôi vờn quanh người anh, cuối cùng chỉ cẩn thận dùng âm sắc nhẹ nhàng, meo một tiếng.

Yết hầu của Lục Thận Hành chuyển động, cảm thấy có chút khô nóng mà di dời tầm mắt.

"Không nói giỡn."

Anh ngưng cười, phá lệ mà nghiêm túc nói.

Quý Duy: "............"

Đuôi mắt Lục Thận Hành nâng lên: "Sao có thể cùng viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung so tài giám định chứ?"

"Đm đm đm! Tôi không nghe lầm chứ???? Bốc đại một người cũng là viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung??!"

"Sinh viên chuyên ngành lịch sử đây, phổ cập qua viện trưởng kiêm trưởng khoa Hạ Lục, mười sáu tuổi tốt nghiệp tiến sĩ chuyên ngành khảo cổ tại Bắc Đại, hai mươi tám tuổi đảm nhận chức phó hội trưởng uỷ ban văn vật học Trung Quốc, hiện tại là viện trưởng trẻ nhất của viện bảo tàng Cố Cung!"

"Như vậy tức là......《 Quốc Phong 》 thực sự rất mẹ nó có tiền hả, tôi thực sự chấn! Kinh!"

"Hơn nữa vấn đề không phải là có nhiều tiền hay không, mà là có tiền cũng không mời được, địa vị của đài Yến Thàng rốt cuộc cao cỡ nào, là đối thủ một mất một còn với đài CCTV* sao??"

(*CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc)

Quý Duy càng chấn kinh rồi.

Bất quá cậu còn chưa khϊếp sợ được bao lâu đã bị Lục Thận Hành ôm lấy, khi cậu kịp phản ứng đã chìm vào cái ôm ấm áp của nam nhân.

"Tôi trước giờ chơi thua thì phải chịu phạt."

Giọng nói của Lục Thận Hành thấp đến mất tiếng, thậm chí còn mang theo vài phần mê hoặc.

Cằm nam nhân gác ở trên đầu cậu, một bàn tay đặt tại eo nhỏ, chậm rãi, chậm rãi siết chặt, động tác ôn nhu nhưng lại không có cách nào thoát ra được.

Rõ ràng còn cách một lớp quần áo nhưng vòng eo bị sờ đến lại không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy, cái này Quý Duy có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cậu và thần tượng đang ôm nhau.

Đó là người cậu thích bảy năm trời.

Thần tượng của cậu.

Trong lòng Quý Duy nổi lên một trận nhộn nhạo.

Trái tim chưa bao giờ đập mạnh đến thế, giống như muốn lao ra khỏi l*иg ngực, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Không đúng, bọn họ chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ vậy, Quý Duy chậm rãi bình tĩnh lại, nỗ lực vứt suy nghĩ không nên có ra sau đầu, biến thành một cái ôm bình thường giữa bạn bè.

"Sao làn đạn im ắng vậy......"

"Mọi người đều bận chụp màn hình phát weibo! Lục ảnh đế cùng tiểu ca ca ôm nhau, tôi còn tưởng là diễn viên chính trong phim truyền hình."

"Ách.... là một nam sinh, tôi thực sự không lý giải nổi mạnh não của hủ nữ, Lục ảnh đế là thẳng nam mà, mấy nữ diễn viên từng hợp tác đều bảo anh ấy là một người đàn ông tốt."

"+1, đi đến đâu cũng thấy fan CP, mọi người có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Đại Ngọc và Voldemort có fan CP hả?"

( Lâm Đại Ngọc: Là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.

Voldemort: Nhân vật phản diện trong phim Harry Potter.)

"Trời, các cô có thời gian rảnh mà đi đu CP không bằng đi nghiên cứu đi, có thể trở thành Lục viện trưởng thứ hai đó."

Bất quá không ai ngờ được Lục viện trưởng đang bị đem ra bàn tán lại vội vàng chụp ảnh gửi vào group chat của gia tộc, nghiễm nhiên cũng là một fan CP.

【 Lục Tam 】 nhìn thấy Quý Duy, không uổng công tôi cố ý xin nghỉ coi tiết mục, cậu nhóc thật sự rất đáng yêu! So ảnh chụp còn đáng yêu hơn, so với cháu trai nói chuyện một câu nghẹn một câu của tôi đáng yêu hơn nhiều, mọi người hâm mộ hả? Hâm mộ cũng vô dụng.

Trong group chat liền sôi nổi.

"Hừ, viện trưởng Viện Bảo Tàng Cố Cung thì có cái gì ghê gớm? Vì sao tiết mục này không mới tôi, tốt xấu gì thì cũng là viện sĩ viện hàn lâm mà, tôi cũng muốn nhìn cháu dâu."

"Ơ, tôi là người Hoa giàu nhất còn chưa nói đây, đây là tiết mục văn hoá không phải nghiên cứu khoa học, không biết tài trợ bao nhiêu mới có thể tham gia tiết mục, một ngàn vạn đủ không?"

"Không hiểu tiền tệ trong nước lắm, nếu nói về nhân dân tệ, cảm giác.... không đủ, thời đại này một ngàn vạn đủ làm cái gì?"

............

Đã đến giờ, Lục viện trưởng mới cảm thấy mỹ mãn mà buông di động, đem Lạc Thủy thôn lai lịch chậm rãi nói tới: "Lạc Thủy, Vị Hà nhánh sông cũng. Tư chưởng Lạc Thủy địa phương nữ thần tên là Lạc Thần, tức mật phi......"

Xong xuôi, viện trưởng Lục mỹ mãn buông di động, chậm rãi nói về lịch sử thôn Lạc Thuỷ: "Lạc Thuỷ, thuộc nhánh sông Vị Hà. Nữ thần ở đây tên là Lạc Thần, là mật phi....."

Theo Đông Tấn Cố Khải, về《 Lạc Thần Phú 》, được cho là sở hữu nhiều tác phẩm hội hoạ Trung Quốc cổ đại, còn có tác phẩm văn học cải biên hay nhất, địa vị nghệ thuật cực cao.

Quý Duy hơi có chút thất thần.

Viện trưởng tủm tỉm cười, ông nhìn chằm chằm Quý Duy, giống như mẹ đang nhìn con.

Cũng không cảm thấy thân thiết.

Ngược lại...... Sợ đến hoảng hốt.

Thiếu niên ưu sầu mà thở dài.

Thật là...... Một giây trôi qua giống như một năm.

*

Một giờ sau, tổ tiết mục thông báo mọi người tập hợp tại quảng trường, một cậu bé chờ sẵn ở trung tâm, đưa sáu tấm card và sáu cây bút chia cho các khách mời.

Mọi người nhận lấy tấm card, phát hiện mặt trên đều viết một câu giống nhau.

—— tri thức là cái gì?

Xem ra là muốn bọn họ viết câu trả lời lên.

Quý Duy yên lặng nghĩ.

Trong lòng cậu sớm đã có đáp án.

Đỗ Nhược Tùng mở miệng đầu tiên, biểu tình thập phần buồn bực: "Chúng tôi vừa mới lọc bột gỗ, tay muốn gãy, người dân trong thôn nói cho bọn tôi biết mỗi khi đến mùa xuân bọn họ đều lên núi chăt cây da mang về, mài thành bột gỗ."

Đại thần Mã Lập Thanh ngượng ngùng mà nhìn về phía Đỗ Nhược Tùng: "Tiểu Đố vất vả rồi."

Đỗ Nhược Tùng vẫy vẫy tay: "Tôi còn trẻ, không có vất vả."

"Nhìn nếp nhăn trên khoé mắt Tùng Tùng tôi lâm vào trầm tư, thật sự là tuổi trẻ."

"Tiểu ca ca mới đúng là người trẻ tuổi, trên mặt tràn đầy collagen, muốn véo một cái."

"Tư tưởng của lầu trên rất nguy hiểm, Lục ảnh đế đang nhìn cô!"

Mã Lập Thanh vỗ vỗ bả vai Đỗ Nhược Tùng, tiếp tục nói với mọi người: "Tôi sờ trang giấy thành phẩm bọn họ làm ra, nguyên liệu gỗ da hàm lượng phải trên 80%, lịch sử làm giấy có lẽ đã rất lâu."

Triệu Việt cũng gấp không chờ nổi mà mở miệng: "Chúng tôi dọn mấy bức tranh phơi ngoài nắng, dọn đến eo muốn gãy, người dân trong thôn nói rằng, người thôn Lạc Thuỷ cơ bản đều biết vẽ tranh."

Hắn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi đoán thôn Lạc Thuỷ dựa vào nghề hội hoạ mà duy trì, dựa vào vẽ tranh mà kiếm sống, sẽ không làm bút vẽ giấy vẽ đâu."

Đỗ Nhược Tùng bừng tỉnh: "Tôi trước đó còn tưởng là làm giấy, không nghĩ tới nghề chủ đạo là hội hoạ, càng nghĩ càng thấy có thể."

Đại thần Mã Lập Thanh cũng hơi hơi gật đầu.

Triệu Việt âm thầm có vài phần đắc ý: "Không có gì không có gì, tôi chỉ là tuỳ tiện đoán thôi."

"Quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo." Đỗ Nhược Tùng cười nói.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha Triệu Việt rốt cuộc có thể nở mày nở mặt một lần, tôi thấy anh ấy đang cười trộm!"

"Tiểu ca ca khách mời kia không đoán được đúng không, suy luận quá hoàn mỹ mà, so với Triệu Việt không bằng..... Nếu thật sự là học bá căn bản không cần đoán."

"Tiểu ca ca cũng chưa từng nói mình là học bá, không phải do các võng hữu tự đoán hả."

"+1"

Bỗng nhiên, Quý Duy nói.

"Đáp án không phải là cái này ——"

Nhưng Quý Duy mới bắt đầu nói, đã bị Triệu Việt đem sắc mặt không tốt mà đánh gãy: "Không phải cái này thì còn có thể là cái gì?"

Nói xong, hắn liền mở bút viết hai chữ "Vẽ tranh" lên card, giao cho cậu bé.

"Lịch sử của thôn Lạc Thuỷ có liên quan tới 《 Lạc Thần Phú 》." Quý Duy mở miệng nói.

Triệu Việt cười: "Manh mối này căn bản không có giá trị, thôn sống bằng nghề vẽ tranh, tên như vậy cũng bình thường mà? Quá bình thường."

"Triệu Việt nói có đạo lý."

Đại thần Mã Lập Thanh cũng đồng tình với ý kiến của Triệu Việt.

"Mọi người đều biết, bút tích của 《 Lạc Thần Phú 》hiện tại còn chưa tìm ra, chỉ có bản gốc thời Tống, hai cái còn đang đặt ở viện bảo tàng Cố Cung." Quý Duy nói.

"Vừa nãy tôi nhìn mấy bức tranh phơi trong sân, có thể nhận định chỉ là trình độ bình thường, cũng không thể bán được giá cao, thậm chí chỉ cần đầy đủ ấm no cũng khó, nhưng tất cả đều có thể thấy bóng dáng của các bức tranh nổi tiếng."

"Cho nên tôi suy đoán, người dân trong thôn không phải lấy hội hoạ làm nghề mưu sinh, mà là tái hiện,

từ làm giấy, làm bút, thậm chí vẽ tranh cũng chỉ là nghề tay trái."

"Hơn nữa quan trọng nhất chính là——" Quý Duy dùng tay gõ gõ huyệt thái dương, "Tổ tiết mục vẫn dẫn dắt chúng ta suy luận liên quan đến hội hoạ, bởi vậy đây chắc chắn không phải đáp án chính xác, rõ ràng quá rồi.... Mọi người thử nghĩ xem?"

Đây là kinh nghiệm lúc chơi game cậu tích luỹ được.

"Đm! Giống y như tôi nghĩ, tiểu ca ca có thiếu bạn gái không!!"

"Vả mặt @Triệu Việt, chỉ là chậm rãi chứ không phải là mất hút nha."

"Tôi tuyên bố từ hôm nay tôi sẽ trở thành fan bạn gái của tiểu ca ca! Bộ dáng lúc nói chuyện của cậu ấy thực sự rất có mị lực nha!"

"Chỉ có tôi để ý cậu ấy biết bút tích của 《 Lạc Thần Phú 》hiện tại vẫn đang chưa tìm ra sao.... Thực xin lỗi, tôi căn bản không xứng với cậu!"

"Sao tôi lại thấy giống một chủ bá phát sóng trực tiếp game nhỉ, chậc, cái ngữ khí này cũng quá quen thuộc."

Đỗ Nhược Tùng nghe được vô cùng cảm khái, nhịn không được nói với Lục Thận Hành đứng bên cạnh: "Cậu nói thử xem sao cậu ấy lại lợi hại như vậy chứ, có phải ngày thường ăn hạnh đào đậu phộng mấy đồ ăn vặt bổ não không?"

Lục Thận Hành nhìn chăm chú vào Quý Duy, lười biếng mà nói: "Bởi vì ——"

Nghe hấp dẫn ghê.

Đỗ Nhược Tùng nghiêm túc lắng nghe, thậm chí chuẩn bị ghi lại.

"Cậu ấy là người của tôi."

Đỗ Nhược Tùng:............ Chỉ là đồng đội tốt thật sao.