Chương 3: Đi Cục Dân Chính lãnh chứng

Editor: Thy - 18.7.2021.

Quý Duy cầm điện thoại từ văn phòng chạy về ký túc xá, lại chạy đến cổng trường, thật sự phi thường khẩn trương, khẩn trương đến trong đầu trống rỗng.

Bởi vì thần tượng của cậu có tiếng khó tính, à không, khó theo đuổi. Trừ bỏ tuyên truyền tác phẩm, căn bản không buôn bán*, thường ngày đều ở trong trạng thái ẩn mình, cơ hội tiếp xúc lúc thăm ban cực nhỏ, hơn nữa chưa bao giờ nhận bất cứ quà cáp đắt đỏ gì từ fan.

(*Buôn bán: Đăng bài để tương tác với fan, duy trì nhiệt độ, weibo nghệ sĩ nào đăng nhiều bài tức là đang buôn bán.)

Tựa như một vầng ánh sáng xa xăm mà cậu chẳng thể nào với tới được.

Khoảng cách giữa anh và cậu thực xa xôi, phi thường, phi thường xa xôi, xa xôi đến mức được anh chú ý đến cũng chỉ là hy vọng xa vời, đều là khát vọng và ảo tưởng phi thực tế.

Quà của cậu, anh sẽ thích sao?

Quý Duy không dám thắc mắc.

Cậu mang theo ống đựng tranh vẽ, chẫm rãi đi lên xe.

Trên xe ngoài Lục Thận Hành ra, còn có một người ngồi ở ghế lái, khoảng 30 tuổi, mang gọng kính vàng, toàn thân tràn ngập hơi thở tinh anh.

Quý Duy nhận ra hắn, là Ứng Quan Tiêu, người đại diện của Lục Thận Hành, là người hợp tác ăn ý nhất với anh, từ lúc anh mới vào nghề còn phát ngôn bừa bãi đến bây giờ chỉ theo một người.

Lúc ấy có rất nhiều người cười nhạo.

Nhưng mà dần dần, tất cả cười nhạo đổi thành kính nể.

Bởi vì người hắn làm đại diện cho là Lục Thận Hành, được mệnh danh là "người đàn ông có ngàn bộ mặt", 27 tuổi vào sách giáo khoa về kỹ thuật diễn của 《 Tần Phong 》, lấy bảy danh hiệu ảnh đế, phá kỷ lục, mà mọi người đều cảm thán rằng chẳng ai có thể phá vỡ kỷ lục của anh.

Ứng Quan Tiêu cười tủm tỉm mà quay đầu nhìn về phía Quý Duy: "Cậu chính là Quý Duy đúng không, tôi so cậu cùng lắm lớn hơn vài tuổi, gọi tôi Ứng ca là được."

Trong nháy mắt, Quý Duy nhìn nếp nhăn trên khoé mắt Ứng Quan Tiêu mà lâm vào trầm tư.

Ừm? Cái này gọi là...... Cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi?

Bất quá đầu óc của cậu tiếp thu tương đối nhanh, nhanh chóng phản ứng lại: "Chào Ứng ca."

Lục Thận Hành ngồi dựa vào cửa sổ, cặp chân dài tuỳ ý gác lên nhau, tay nhẹ nhàng khép lại kịch bản đã được đánh dấu rậm rạp, ngừng trong chốc lát rồi cười khẽ: "Gọi là gì vậy? Bỏ đi, nghe thật quái dị."

Quý Duy nhanh chóng lắc đầu: "Không quái không quái."

"Cho anh."

Cậu gỡ ống đựng tranh xuống, vừa khẩn trương vừa bất an mà đưa cho Lục Thận Hành, rõ ràng trước đó nghĩ rất nhiều lời để nói, lần đầu tiên gặp mặt cũng vậy, ví dụ như em rất thích tác phẩm của anh, thích xem anh diễn, cũng rất thích...... Anh.

Nhưng cái gì cũng nói không nên lời.

Quý Duy có chút ưu sầu.

Lục Thận Hành nói thanh cảm ơn, nhướng mày nhận lấy ống đựng tranh, mở ra, là một bức tranh sơn thuỷ sắc xanh đậm, bên trong xe không mở hết ra được, nếu mở hết ra có thể dài đến mười hai mét, nét vẽ trầm ổn, khí thế phóng khoáng, phảng phất giống như ở bên trên thực sự có núi có nước.

Trong mắt anh lộ ra một tia kinh ngạc.

Là tranh 《 Thiên Lí Giang Sơn Đồ 》 được vẽ lại.

《 Thiên Lí Giang Sơn Đồ 》 của Vương Hi Mạnh bởi vì là tranh lụa, sơn xanh đậm dày nặng, qua một thời gian dài cuộn lại rồi mở ra màu sẽ bị tróc, làm bức hoạ bị phá hỏng, từ lúc lập quốc tới nay chỉ triển lãm duy nhất hai lần.

Có một lần triển lãm diễn ra, anh vốn định tới cố cung để xem, đáng tiếc phải quay bổ sung cho 《 Dương Quan 》nên bỏ lỡ, lúc mở họp báo trả lời phỏng vấn cũng thể hiện một chút tiếc nuối.

Không nghĩ tới chỉ nói bâng quơ một câu, lại bị cậu nhớ kỹ.

Anh rũ đôi mắt đen như mực xuống, không thấy rõ cảm xúc.

Lúc này Ứng Quan Tiêu cũng từ phía trước nhô đầu ra: "A, lần đầu thấy có fan tặng tranh, bức tranh này cũng rất tinh tế đi, bỏ ra không ít tiền, rất đáng quý."

Lục Thận Hành chuyển tầm mắt qua người tặng tranh.

—— Quý Duy.

Anh nhấp nhấp môi mỏng, thu lại giọng điệu hơi lơ đãng, nghiêm túc mà nói: "Thực sự rất quý giá."

Xong rồi......

Sắc mặt Quý Duy nháy mắt thay đổi, cậu có thể đoán được câu tiếp theo của Lục Thận Hành chính là "Thật ngại, tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy."

Cậu hốt hoảng xua tay: "Không phải là đồ quý giá đâu, chính là món quà em muốn tặng cho Lục tiên sinh, em tự mình vẽ, không tốn thời gian đâu....."

Thiếu niên ấp úng giải thích, càng nói càng khẩn trương, cuối cùng lúc dừng lại, phát hiện Lục Thận Hành vẫn luôn lẳng lặng nghe cậu nói.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, đặc biệt ôn nhu mà nói: "Tôi đã hiểu, chính là tấm lòng của em."

Giọng nói của anh quá ôn nhu, ôn nhu đến nỗi hốc mắt Quý Duy hơi hơi nóng lên.

Cũng không thể để bản thân bị mất mặt trước thần tượng!

Cậu nhanh chóng cúi đầu, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt.

Bỗng nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một hộp quà đóng gói đơn giản.

Cậu ngẩng đầu, là Lục Thận Hành đưa tới.

Thật sự có thể nhận quà của thần tượng!

Dây anten trên cầu Quý Duy phát sáng, đang chuẩn bị lời lẽ để từ chối, nhưng Lục Thận Hành đã phảng phất đọc ra tâm tư của cậu, môi cong cong, không nhanh không chậm mà mở miệng: "Không đáng bao nhiêu tiền đâu."

Quý Duy cẩn thận mà nhìn chằm chằm.

Chỉ là một cái hộp giấy bình thường.

Thực sự..... không đáng bao nhiêu tiền.

"Cảm ơn Lục tiên sinh."

Lúc này cậu mới thẹn thùng cười, nhận lấy hộp.

Lúc Quý Duy cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền, lại phù hợp với màu mắt mèo, nhìn qua đẹp cực kỳ.

Lục Thận Hành giật mình, sắc mặt bất động mà thu hồi ánh mắt: "Không quấy rầy em đi học chứ?"

Quý Duy bị đánh gãy, cậu cầu bị quấy rầy mà còn không được!

Ngày nào cũng bị quấy rầy cũng không sao!

Nhưng lời nói đến bên miệng cũng nghẹn lại mà nói câu hẹn gặp lại.

Cậu vẫn luôn để ý tới official weibo phòng làm việc của Lục Thận Hành, biết được Lục Thận Hành thực sự rất bận, có thể nói là vô phùng tiến tổ*, thời gian đều được sắp xếp đến dày đặc, có thể tiện đường gặp được anh chính là ngoài ý muốn.

(*Vô phùng tiến tổ: Có thể hiểu là kín lịch.)

Chỉ là có điểm khác.

Quý Duy áp xuống xúc động, cầm hộp quà xuống xe, không giống lúc trước vừa kích động vừa thấp thỏm, từng bước trở về đều mang theo thong thả và nhớ nhung.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa sổ hạ xuống và giọng nói êm tai của Lục Thận Hành.

"Vừa nãy tôi quên nói."

Quý Duy dừng lại, quay đầu lại.

"Lần sau lúc gặp mặt ——" người đàn ông dừng một chút nói: "Nhớ rõ mang theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu."

Không đợi cậu trả lời, xe đã nghênh ngang đi mất.

Mang theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu làm cái gì?

Quý Duy mờ mịt mà chớp chớp mắt.

Qua nửa phút mới phản ứng được, ý của Lục Thận Hành là, ngày mai đi Cục Dân Chính lãnh chứng.

Ngay lập tức.

(* Gốc là Điện quang hỏa thạch: nhanh, nhanh như điện như tia lửa khi đập viên đá lửa.)

Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới một chuyện.

Cậu hình như.... thực sự sắp kết hôn với thần tượng!

Quý Duy mở hộp trong lòng bàn tay ra.

Một chiếc nhẫn đơn giản ở bên trong, lẳng lặng phát ra ánh sáng.

Trên xe, Ứng Quan Tiêu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Thận Hành thông qua kính chiếu hậu, ho một tiếng: "Trang sức do cậu cố ý đi Italy nhờ thiết kế riêng lại nói thành không đáng bao nhiêu tiền, Charlemagne mà biết chắc sẽ khóc chết, lão Lục, cho tôi chút mặt mũi đi?"

Lục Thận Hành không nói gì.

Anh tiếp tục xem kịch bản, bỗng nhiên thoáng nhìn qua thư mời cùng bản kế hoạch để bên tay vịn.

"Quốc Phong?"

Anh nhẹ nhàng gọi tên.

Ứng Quan Tiêu quay đầu lại: "Đó không phải là tiết mục buổi sáng tôi nói với cậu sao? Tôi thấy sắp xếp phối trí không tồi, thích hợp để tăng thêm nhân khí cũng không phải chuyện xấu, giá trị thương mại cùng theo đuổi nghệ thuật cũng không phải xung đột a, chính là vì cậu không muốn."

Lục Thận Hành nhìn danh sách khách quý có tên Quý Duy, thong thả ung dung mà hỏi lại: "Tôi nói không muốn khi nào?"

Ứng Quan Tiêu: "............"

*

Làm thực tập sinh của đài truyền hình Yến Thành, Tề Khả rất quý trọng cơ hội này, rốt cuộc có thể theo đạo diễn Trương tham dự 《 Quốc Phong 》, nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Lúc này cậu đang xem qua bản đối chiếu kế hoạch chương trình.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại kêu lên.

Những người khác trong văn phòng đều đi ăn cơm, chỉ còn mỗi hắn, cậu đi tới chỗ ngồi của phó đạo diễn, nhận điện thoại: "Alo, xin chào ngài, đây là đài truyền hình Yến Thành."

Mới đầu cậu vẫn chưa để ý, sau khi nghe được ba chữ "Lục Thận Hành", biểu tình ngày càng trở nên phong phú, trong mắt đan xen khϊếp sợ cùng kinh hỉ.

Chờ điện thoại chấm dứt, cậu liền chạy thẳng đến phòng đạo diễn Trương, không thèm gõ cửa mà vọt vào nên trong.

Đạo diễn trương đang cùng giám đốc đài truyền hình bàn bạc về chế tác của 《 Quốc Phong 》, Yến Thành là đài truyền hình có lượng khán giả top 1 trong nước, nhưng mấy năm nay đài truyền hình Tây Hồng mới xuất hiện chiếm một phần lực lượng, ratings đã không cao bằng trước.

Bởi vậy, 《 Quốc Phong 》 có thể nói là nhận được kỳ vọng rất lớn.

Không chỉ có muốn bạo, còn muốn đại bạo*.

(*Bạo - đại bạo: Nổi tiếng - rất nổi tiếng.)

"Tiểu Tề, có chuyện gì sao?"

Đạo diễn Trương nhíu nhíu mày: "《 Quốc Phong 》 sắp phải tiến vào giai đoạn ghi hình, nhưng khách mời còn chưa có hoàn toàn xác định, tôi còn phải cùng giám đốc đài truyền hình thương lượng."

Giám đốc đài truyền hình cũng cười hoà ái: "Không có chuyện gì, cậu nhân viên này trước tiên đi ra ngoài đợi chút đi."

Tề Khả lắc đầu.

Đạo diễn Trương sắc mặt trầm xuống.

Hắn không phải người dễ nói chuyện, trong ngành nổi tiếng lạnh lùng nghiêm túc, giới giải trí có bao nhiêu người dựa vào quan hệ muốn tham gia tiết mục, chưa nói hai lời đã bị hắn cự tuyệt, việc chọn khách mời còn kéo dài tới hiện tại chưa xác định xong.

Vì, phải tạo ra một tiết mục đại bạo.

Tề Khả hít sâu một hơi: "Người đại diện của Lục ảnh đế mới vừa gọi điện thoại tới ——"

"Lục ảnh đế từ chối đúng không, cái này chúng ta đã biết."

Giám đốc đài truyền hình hiểu rõ vỗ bả vai Tề Khả, hắn còn tưởng rằng chuyện gì, hắn đương nhiên rất muốn Lục Thận Hành tới tham gia, nhưng mà Ứng Quan Tiêu đã nhẹ nhàng từ chối rồi.

Hắn cũng không thất vọng, ngược lại cảm thấy yêu cầu của mình đang làm khó người khác, địa vị của Lục Thận Hành quá cao, tiết mục CCTV đều từ chối, huống chi là cái đài truyền hình Yến Thành nhỏ bé này.

"Anh ta nói...... Lục ảnh đế đồng ý tham gia."

Trong phòng hội nghị nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】

Ứng Quan Tiêu: Vui đến phát khóc! Lão Lục rốt cuộc cũng thông suốt, biết tham gia chương trình truyền hình để tăng giá trị thương mại!

Nhìn danh sách khách mời.......

Ứng Quan Tiêu: Ừm ~