“Mộ tiên sinh, có một cậu bé nói là đến tìm ngài, tôi không dám để nó đi lên, ngài xem xem có quen nó không”. Đứng bên cạnh xe, nhân viên an ninh cung kính nói.
Trong xe, Mộ Tu Kiệt chau mày, anh không nhớ rõ từ trước tới giờ mình có quen biết đứa trẻ nào, người thân trong nhà cũng không có trẻ con. Dịch Hiểu Đồng cũng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu.
“Tôi không quen, anh bảo nó đi đi”. Mộ Tu Kiệt không nhìn qua, lập tức cự tuyệt.
“Nhưng . . .”. Gương mặt bảo vệ lộ vẻ khó xử, ậm ừ nói, “Nhưng. . . Đứa bé này…”.
“Còn có vấn đề gì?”. Mộ Tu Kiệt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bảo vệ quay đầu nhìn đứa trẻ một cái, nghĩ nghĩ rồi nói, “Đứa bé này nói nó là con anh”.
Nghe vậy, Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Mộ Tu Kiệt, đây là tình huống gì vậy?
Mộ Tu Kiệt không vui trừng mắt, “Ăn nói bậy bạ, tôi và vợ tôi đều ở đây, con cái từ đâu ra”.
“Hả. . . Nhưng thằng bé và ngài đúng là có hơi giống nhau”. Tuy rằng lo lắng sẽ đắc tội với Mộ Tu Kiệt, nhưng bảo vệ vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mộ Tu Kiệt nhìn về phía đứa trẻ đứng sau lưng bảo vệ, nó cũng đang nhìn anh.
Dịch Hiểu Đồng cũng nhìn, tim bỗng đập chậm mất một nhịp, đứa bé này giống như bảo vệ đã nói, có vài phần giống Mộ Tu Kiệt, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an.
“Tôi không quen nó”. Thu hồi ánh mắt, Mộ Tu Kiệt quyết đoán nói với bảo vệ.
“Nhưng. . . Nhưng mà. .”. Bảo vệ luống cuống, hết nhìn anh lại quay đầu nhìn đứa trẻ.
Mộ Tu Kiệt khởi động xe chuẩn bị rời đi, Dịch Hiểu Đồng ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Tu Kiệt, cho thằng bé lên đi”.
Mộ Tu Kiệt sững sờ nhìn Dịch Hiểu Đồng, Dịch Hiểu Đồng cười trấn an anh, “Hình như nó không có ai đi cùng, một đứa trẻ đáng thương, cứ để nó đi lên rồi hỏi cho rõ ràng, xem có phải nó đã nhớ nhầm hay không”. Nhìn đứa bé một mình đứng đó, Dịch Hiểu Đồng có chút không đành lòng.
Nghe Dịch Hiểu Đồng nói vậy, bảo vệ vui mừng dẫn đứa bé lên xe. Mộ Tu Kiệt không nói gì xoay người nhìn nó, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy.
“Đứa trẻ này từ đâu đến?”. Vu Phân Phương nhìn đứa bé đi theo Mộ Tu Kiệt và Dịch Hiểu Đồng về, kinh ngạc hỏi.
Dịch Hiểu Đồng xoay người nhìn Mộ Tu Kiệt, vấn đề này cô thật sự không biết nên trả lời thế nào, bộ dạng của đứa bé này khiến cô cảm thấy bất an và sợ hãi.
Không để ý tới câu hỏi của mẹ, Mộ Tu Kiệt nghiêm túc kéo đứa trẻ tới, hỏi, “Cháu tên gì, vì sao muốn tìm tôi?”.
Thằng bé nhìn anh, không trả lời.
Thấy nó không đáp, Mộ Tu Kiệt mất kiên nhẫn lớn tiếng hỏi lại, “Trả lời mau, tôi đang hỏi cháu”. Vô duyên vô cớ có một đứa bé đến nói là con mình đã đủ khiến anh buồn bực, bây giờ hỏi nó lại còn không trả lời.
“Tu Kiệt đừng như vậy, anh sẽ dọa nó sợ đấy”. Dịch Hiểu Đồng tiến lên kéo Mộ Tu Kiệt.
“Hiểu Đồng, đây là đứa trẻ nhà ai, sao mẹ cảm thấy nhìn rất quen mắt?”. Vu Phân Phương ở bên cạnh nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn này bà nhất định đã gặp qua ở đâu đó, nhưng hiện tại không thể nhớ nổi.
Dịch Hiểu Đồng cười gượng, muốn cô trả lời thế nào đây, nói là con của Mộ Tu Kiệt ư? Sao cô có thể nói ra được chứ.
Dịch Hiểu Đồng tiến lên, kéo đứa bé qua, định nhẹ nhàng hỏi nó, lại không nghĩ rằng bị nó hất ra, nhìn Dịch Hiểu Đồng hét lên, “Tránh ra, cô là đồ xấu xa”.
“Hả. . . .”. Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc thối lui, có thể thấy rõ đứa bé này mang địch ý với cô.
Đỡ Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt bắt đầu tức giận, nghiêm khắc nói, “Thằng nhóc này, sao lại làm vậy”.
Thằng bé chăm chú nhìn Mộ Tu Kiệt, không chút sợ sệt cơn tức của anh, vẫn lạnh nhạt chỉ vào Mộ Tu Kiệt, “Cháu tới tìm cha, chú chính là cha cháu”.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh không có bất cứ âm thanh gì, Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc nghi vấn nhìn Mộ Tu Kiệt, nắm chặt tay anh. Mộ Tu Kiệt hung hăng nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mắt, trong ánh mắt anh dường như có thể thấy lửa nóng phẫn nộ.
Vu Phân Phương cảm thấy bất ngờ, bác quản gia cũng vậy, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu cẩn thận đánh giá đứa trẻ, lại nhìn Mộ Tu Kiệt. Giống, thật sự giống.
Vu Phân Phương tiến lên nhìn nó, dè dặt hỏi, “Anh bạn nhỏ, cháu tên gì, vì sao lại nói chú ấy là cha cháu?”. Nói xong chỉ chỉ Mộ Tu Kiệt đứng phía sau.
“Cháu tên Mộ Nhiên, mẹ nói chú ấy chính là cha cháu”. Cậu bé trả lời nghiêm túc.
“Nói bậy, tôi làm sao có thể có con lớn như cháu”. Mộ Tu Kiệt không thừa nhận, đúng là trò đùa vớ vẩn, bỗng nhiên rơi xuống đầu anh một đứa con bảy, tám tuổi là thế quái nào hả.
“Cháu không nói bậy, cháu có ảnh chú chụp chung với mẹ”. Tiểu tử kia sẵng giọng, một chút khí thế cũng không thua kém anh. Nói xong cởi cặp sách xuống, lấy ra một tấm ảnh đã hơi ố vàng từ bên trong, đưa lên nói, “Chú xem đi, đây là mẹ cháu”.
Trong ảnh là một đôi tình nhân đang ôm nhau, nam anh tuấn bất phàm, nữ thanh lệ thoát tục, hai người cười rất ngọt ngào, qua ảnh chụp, Dịch Hiểu Đồng có thể cảm nhận được bọn họ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Người nam trong ảnh đúng là Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt mông muội nhìn bức ảnh, không ngừng lắc lắc đầu, không thể tin được, cô gái trong ảnh vẫn rõ ràng như cũ, bỗng tiến lên bắt lấy tay Mộ Nhiên, biểu cảm trên gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo vì đau khổ, hỏi, “Cô ấy thật sự là mẹ cháu?”.
Trẻ con vẫn là trẻ con, bị Mộ Tu Kiệt dọa sợ, sững sờ gật gật đầu, nói không nên lời.
“Tu Kiệt. . . .”. Dịch Hiểu Đồng ở phía sau có chút lo lắng gọi.
Mộ Tu Kiệt như không nghe thấy, cầm lấy tay Mộ Nhiên, có hơi kích động hỏi, “Cô ấy. . . Bây giờ cô ấy ở đâu?”.
“Tu Kiệt. . .”. Vu Phân Phương cũng lo lắng kêu lên.
Bởi vì sợ hãi, hai mắt Mộ Nhiên đã bắt đầu rưng rưng muốn khóc.
“Nói mau”. Đợi lâu không nghe được đáp án như mong muốn, Mộ Tu Kiệt quát ầm lên.
“Tu Kiệt, anh làm nó sợ”. Mộ Tu Kiệt như vậy làm cho người ta có phần sợ hãi, nhìn trong mắt đứa bé có nước mắt, Dịch Hiểu Đồng thấy không đành lòng.
“Mẹ. . . Một tháng trước. . . Mẹ qua đời rồi”. Bởi vì sợ hãi, Mộ Nhiên run rẩy, lắp bắp trả lời.