Chương 46: Chúng ta ly hôn đi! (2)

Dịch Hiểu Đồng bước đi vô định, kỳ thực cô không biết mình nên đi đâu, cô không có bạn bè, người thân lại càng không, một vài người thân còn lại cũng đã ngừng liên lạc từ sau khi cha qua đời ba năm trước.

Đi không biết bao lâu, Dịch Hiểu Đồng cảm thấy mệt mỏi, chân đau, liền vẫy một chiếc xe, mở cửa vào trong, lái xe quay đầu hỏi cô đi đâu, Dịch Hiểu Đồng mờ mịt nhìn về phía trước, muốn đi đâu cô cũng không biết.

Thấy cô không phản ứng, lái xe quay đầu, hồ nghi nhìn cô, hỏi lại, “Cô à, cô muốn đi đâu?”.

Dịch Hiểu Đồng nhìn anh ta, lắc đầu thất thố, ngoại trừ về nhà cô thật sự không biết mình có thể đến nơi nào, nhưng hiện tại cô không muốn về đó.

Lái xe nóng người, hành khách lên xe lại không biết muốn đi đâu, vậy gọi anh làm gì chứ? Vội nói, “Cô không biết đi đâu thì vẫy xe làm gì?”.

Suy nghĩ một lát, Dịch Hiểu Đồng mới hờ hững nói ra bốn chữ, “Nghĩa trang Tùng Hạc”. Đó là nơi cha cô yên nghỉ.

Có địa chỉ, lái xe cũng không nói thêm gì, quay đầu khởi động xe.

Dịch Hiểu Đồng đứng trước bia mộ, gió thổi mạnh khiến làn váy cô bay phấp phới, một vài sợi tóc không an phận cũng vụиɠ ŧяộʍ theo gió bay lên, có sợi vướng vào miệng cô, có sợi che tầm mắt cô, Dịch Hiểu Đồng vẫn hoàn toàn thờ ơ.

Trên bia mộ là bức ảnh cha mỉm cười hiền lành, nhìn Dịch Hiểu Đồng như đang hỏi ‘Đứa trẻ này, con làm sao vậy?’.

Giờ khắc này mọi oan ức tủi hổ đều bộc phát, Dịch Hiểu Đồng nức nở nửa ngồi trên đất, cô cho rằng mình không quá yêu Mộ Tu Kiệt, chỉ là vừa mới chớm yêu, cho dù dứt ra rời đi cũng sẽ không tổn thương nặng nề, nhưng sự thật lại không giống như cô nghĩ, lúc trông thấy Mộ Tu Kiệt và Cung Liên Huyên hôn nhau, cô có thể cảm giác được trong l*иg ngực đột nhiên có một loại đau đớn đến tê tâm liệt phế. Cũng vừa rồi mới biết được, thì ra cô không phải chỉ mới yêu anh, không phải chỉ thương anh một chút, mà là thương rất nhiều, yêu sâu đậm, cô không biết đã yêu anh từ khi nào, có lẽ là rất sớm từ trước, có lẽ… Cô không biết.

Thời gian Dịch Hiểu Đồng ngồi đó từ từ trôi qua, màn đêm đúng hẹn chậm rãi buông xuống, trời tối dần, từng chút từng chút thay thế ánh nắng ban chiều, Dịch Hiểu Đồng thôi nức nở, gió từ lâu đã làm khô nước mắt trên mặt cô, cô ngồi bó gối trước bia mộ, hai mắt thất thần nhìn xuống đất, dường như không cảm giác được thời gian đã trôi qua, màn đêm đã chậm rãi buông xuống.

Mộ Tu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Đồng ngồi trước bia mộ từ đằng xa, sau đó bước tới. Bởi vì lo lắng, anh luôn đi theo cô, anh biết hiện tại chuyện gì cô cũng nghe không vào, anh tình nguyện chờ cô tỉnh táo lại lại để giải thích với cô, nhưng đứng ở nơi này nhìn cô thương tâm rơi lệ, anh đau lòng, phải kiềm chế lắm mới không bước tới ôm cô vào lòng. Anh cho rằng mình chỉ thích cô, lại không nghĩ tới bản thân vì cô mà thấy đau lòng, rất đau, anh cho rằng sau sự việc đó mình đã không còn dũng khí để yêu, lại không biết từ khi nào hình ảnh cô đã khắc sâu tận đáy lòng.

Ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn hai mắt cô sưng đỏ, đáy lòng Mộ Tu Kiệt lại bắt đầu đau đớn, khẽ vuốt lên đôi mắt cô, thương tiếc nhìn cô. Dịch Hiểu Đồng ngẩng đầu thẫn thờ đón lấy ánh mắt yêu thương của anh, cứ nhìn anh, không nói gì.

Mộ Tu Kiệt thống khổ nhắm chặt mắt, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng nói không ngừng bên tai cô, “Xin lỗi, anh xin lỗi…”.

Dịch Hiểu Đồng không phản ứng, bị động tựa vào người anh, lệ từ khóe mắt không tiếng động rơi xuống.

Mộ Tu Kiệt nắm tay Dịch Hiểu Đồng đi vào nhà, Dịch Hiểu Đồng mặt đờ đẫn, còn mặt Mộ Tu Kiệt hơi sưng đỏ, dấu ấn của cái tát in rõ trên mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn Dịch Hiểu Đồng.

Thấy con trai và con dâu về, Vu Phân Phương vội ra đón, “Hai đứa về cùng nhau à, Dịch Hiểu Đồng đã trễ thế này còn chưa về làm mẹ lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không”.

Dịch Hiểu Đồng vẫn cứ đờ đẫn như không nghe thấy bà nói, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, không có mục tiêu.

“Mẹ, Hiểu Đồng hơi mệt, chúng con về phòng trước”. Nhìn Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt quay đầu nói với mẹ, giọng điệu có vẻ mỏi mệt.

Lúc này, Vu Phân Phương mới nhìn thấy dấu ấn trên gương mặt sưng đỏ của con trai, giữ chặt anh, hỏi, “Sao mặt con lại thành thế này?”.

Mộ Tu Kiệt nói nhỏ, “Không có gì đâu mẹ”. Nói xong định kéo Dịch Hiểu Đồng vào phòng, Dịch Hiểu Đồng vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Mộ Tu Kiệt cau mày, quay đầu nhìn cô.

Dịch Hiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh, hồi lâu mới nói, “Chúng ta ly hôn đi”. Giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra chút cảm xúc nào.

Giọng nói của Dịch Hiểu Đồng không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe rõ, Mộ Tu Kiệt và Vu Phân Phương đứng gần cô khỏi phải nói là nghe rất rõ, ngay cả bác quản gia vừa bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra cũng nghe một hai rõ ràng.

Mộ Tu Kiệt nhìn cô, trong mắt đầy lửa giận, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay đều trắng bệch, dường như đang cật lực áp chế điều gì.

Vu Phân Phương kinh ngạc nhìn Dịch Hiểu Đồng, hồi lâu mới phản ứng lại, “Hiểu Đồng, con nói gì vậy?”.

Dịch Hiểu Đồng bình tĩnh nhìn Mộ Tu Kiệt, coi như không nghe thấy lời của Vu Phân Phương, tiếp tục nói, “Em không cần gì hết, bốn mươi tám phần trăm cổ phần công ty cha để lại cho em em sẽ nhờ luật sư chuyển nhượng sang tên anh”. Ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt luôn bình tĩnh, không một chút gợn sóng.

Mộ Tu Kiệt vẫn nhìn cô, nhìn chằm chằm.

Vu Phân Phương không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột kéo Dịch Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng, con nói linh tinh gì đó hả, con đang mang thai đứa bé của Mộ gia chúng ta đấy”. Nói thế nào thì Vu Phân Phương để ý nhất vẫn là đứa bé trong bụng Dịch Hiểu Đồng, nếu lúc trước cô nói ly hôn, bà nghìn lần đồng ý, nhưng lúc đó không giống hiện tại.

Dịch Hiểu Đồng quay đầu nhìn Vu Phân Phương, “Mẹ, con xin lỗi, con không mang thai, lần trước là con nói dối mẹ”.

“Cô. . Cô. . .”. Vu Phân Phương chỉ vào cô, không thể tin được, tức giận đến mức nói không nên lời.

“Em đi thu dọn đồ đạc, tối nay em sẽ chuyển ra ngoài”. Nói xong lập tức quay người đi về phòng.

Mới đi chưa được nửa bước, tay đã bị Mộ Tu Kiệt bắt lấy. Mộ Tu Kiệt nắm chặt cổ tay cô, nhìn ánh mắt cô anh gần như muốn ăn thịt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em nhất định phải làm như vậy? Không cho anh lấy một cơ hội để giải thích, cứ thế vội vã phán anh án tử hình, như vậy có phải rất không công bằng với anh hay không?”. Mộ Tu Kiệt cực kì tức giận, người phụ nữ đáng chết này muốn ly hôn với anh, cô dựa vào đâu mà làm vậy, kể cả có thật sự phạm tội thì cũng nên cho người ta một cơ hội để trình bày mọi việc chứ.

“Còn giải thích gì nữa? Để anh lại tìm cớ lừa dối em ư?”. Dịch Hiểu Đồng hỏi ngược lại, cổ tay truyền đến đau đớn nóng bừng.

“Anh chưa từng lừa dối em”. Mộ Tu Kiệt lớn tiếng, dọa Vu Phân Phương và bác quản gia đứng gần đó nhảy dựng lên, bọn họ chưa bao giờ thấy Mộ Tu Kiệt như vậy, từ trước đến giờ anh luôn là một người biết kiềm chế, không dễ dàng tức giận với bất cứ ai.

Dịch Hiểu Đồng cũng bị dọa, nhìn anh hồi lâu không nói gì.

Mộ Tu Kiệt hít vào một hơi thật dài, sau đó nhấn mạnh, “Anh, và Cung Liên Huyên, thật sự không có gì”.

Dịch Hiểu Đồng nghe xong, cười lạnh, “Mộ Tu Kiệt, anh coi em là một con ngốc? Ôm hôn như vậy mà còn bảo không có gì, thế thì rốt cuộc là sao?”.

Nghe vậy, Mộ Tu Kiệt nghẹn lời, anh vô cùng hối hận vì sao lúc đó lại không đẩy Cung Liên Huyên ra.

Nghe vậy, Vu Phân Phương và bác quản gia cuối cùng cũng có thể hiểu được một chút.

Mộ Tu Kiệt thở dài một tiếng, ảo não vò đầu, lại thở dài nói, “Anh không biết phải giải thích với em thế nào cho rõ, ngày mai anh sẽ gọi Cung Liên Huyên đến, chúng ta nói chuyện ba mặt một lời”.

Dịch Hiểu Đồng hất tay anh ra, đau khổ nhắm chặt mắt, hồi lâu mới mở miệng, “Cô ấy đã đến tìm em, cô ấy muốn em rời xa anh”.