Chương 17: Anh không cần phải áy náy...

Dịch Hiểu Đồng ngồi trong quán cà phê, nhìn dòng người qua lại trên đường. Bây giờ là đầu năm, mọi người vẫn đang được nghỉ Tết, một đôi tình nhân nắm tay nhau đi tới, trên mặt tươi cười dào dạt hạnh phúc, Dịch Hiểu Đồng nhớ tới trước kia lúc còn yêu nhau cô và Sơn Trạch cũng từng như thế đi qua các con phố ở Thượng Hải, gia cảnh của Sơn Trạch không được khá giả nên mỗi khi hò hẹn hai người thường tay trong tay đi dạo phố, ngay cả đi xem phim cũng không được nổi vài lần, nhưng lúc đó cô đã nghĩ chỉ muốn sống cùng anh, dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Hẹn ước tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, nhìn lại ba năm này bên người anh sớm đã có vợ yêu làm bạn, còn cô cũng đã làm vợ người khác.

Mấy ngày nay Dịch Hiểu Đồng luôn suy nghĩ về chuyện giữa cô và Mộ Tu Kiệt không biết có nên tiếp tục hay không, cha chồng mất, mọi thứ đều thay đổi, trước kia cô với Mộ Tu Kiệt tương kính như tân nhưng mỗi đêm vẫn ôm nhau ngủ, bình thường còn có thể nói chuyện mấy câu, nhưng hiện tại anh lấy cớ chuyện công ty nên đi sớm về muộn, dường như là muốn tránh mặt cô. Cô biết mình và Mộ gia không hợp nhau, vốn chỉ là con chim sẻ bay lên đầu cành, nếu đã không thể biến thành phượng hoàng thì cũng không nên chiếm tổ của phượng hoàng. Giờ đây anh đã có niềm vui mới, hơn nữa cũng không thèm giấu diếm chuyện của bọn họ, cô có phải không cần đợi anh mở miệng mới rời đi, vẫn nên tự mình chủ động đưa ra đề nghị trả tự do cho anh.

“Nghĩ cái gì thế? Gọi mấy lần đều không có phản ứng”. Kiều Luyến xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi xuống đối diện cô, đợt vừa rồi Kiều Luyến đã đi uốn tóc, trông có vẻ thành thục hơn lúc trước.

Dịch Hiểu Đồng lấy lại tinh thần, nhìn Kiều Luyến trước mặt cười lộ ra lúm đồng tiền, hỏi, “Cậu làm gì vậy?”. Nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay cô ấy, Dịch Hiểu Đồng thật sự nghi ngờ có phải trước khi đến đây cô ấy đã quay lại chỗ ở.

“He he, đây là đặc sản mang cho cậu, Thượng Hải không có, mấy thứ tớ mang đều tươi rói, hương vị so với đồ trong siêu thị ngon hơn nhiều”. Kiều Luyến nói xong đem mực ống, mực khô, bạch tuộc chiên giòn, cá chiên giòn và mấy đồ hải sản khác bày ra trước mặt Dịch Hiểu Đồng. Bởi vì lo lắng mấy ngày nữa sẽ tới mùa du lịch xuân, nên hôm qua Kiều Luyến đã trở lại Thượng Hải, hôm nay hẹn riêng Dịch Hiểu Đồng để mang cho cô đặc sản quê nhà. Quê của Kiều Luyến ở đảo Chu Sơn vùng Chiết Giang, không có nơi nào nhiều hải sản như nơi đó.

“Nhiều vậy tớ làm sao ăn hết”. Từng túi một túi một, thật không ít đồ.

“Cứ từ từ mà ăn, không sợ bị hư đâu”. Kiều Luyến tức giận liếc cô, dường như Dịch Hiểu Đồng vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc.

“Hiểu Đồng? Cậu thế nào mà qua một năm lại gầy đi nhiều như vậy, người cũng tiều tụy không ít”. Kiều Luyến sơ ý nên đến giờ mới để ý tới sắc mặt nhợt nhạt của Dịch Hiểu Đồng, cau mày quan tâm hỏi.

Dịch Hiểu Đồng bất giác sờ sờ mặt mình, “Thật hả? Tớ cũng không chú ý, có thể là mấy ngày nay ngủ không ngon. Đúng rồi, cậu làm kiểu tóc này trông rất đẹp”. Thấy Kiều Luyến không bắt bẻ nữa, cô âm thầm chuyển đề tài.

“Thật không, anh ấy cũng khen đẹp”. Kiều Luyến lộ ra chút thẹn thùng thiếu nữ, đỏ mặt nói.

“Anh ấy? Ai là anh ấy?”. Dịch Hiểu Đồng khôn khéo nghe ra ý tứ trong câu nói của cô ấy.

“À, làm gì có anh nào, tớ… Tớ nói mẹ tớ”. Nhận thấy tự mình đã để lộ chuyện, Kiều Luyến vội sửa lời nói.

“Thế à?”. Dịch Hiểu Đồng cười cười, ánh mắt ái muội, ẩn ý cảm thán, “Xem ra có người trái tim đã thầm rung động!”.

Kiều Luyến chột dạ liếc mắt, nói thầm, “Chả hiểu cậu nói gì”.

Hai người ở trong quán cà phê ăn cơm trưa, trên đường về Kiều Luyến sau khi lén lút tiếp điện thoại liền nói buổi chiều có việc không thể đi cùng cô, Dịch Hiểu Đồng một mình xách theo mấy cái túi đi trên đường, trong lòng nghĩ về nhà sẽ đem mấy thứ này chia cho bác quản gia một ít.

Một chiếc xe hơi Audi màu đen dừng lại bên cạnh cô, mở cửa kính xe xuống, Sơn Trạch gọi cô, “Hiểu Đồng”.

Dịch Hiểu Đồng sững người nhìn Sơn Trạch, không nghĩ là bọn họ lại gặp mặt.

“Lên xe đi”. Sơn Trạch mở cửa xe ra, ý bảo cô đi lên.

Dịch Hiểu Đồng hoàn hồn, khách khí nói từ tốn, “Không cần, tôi còn phải về”. Cô không nghĩ rằng hai người sau khi chia tay còn có thể làm bạn.

“Chỗ này không thể dừng xe”. Chỉ chỉ phía trước tuần cảnh đang đi về phía bọn họ, Sơn Trạch nói.

Nhìn thấy tuần cảnh đang đi về phía này, lại nhìn vẻ mặt thành thật của Sơn Trạch, Dịch Hiểu Đồng bất đắc dĩ ngồi vào xe anh.

“Đến giao lộ phía trước anh cho em xuống xe”. Sau khi lên xe Dịch Hiểu Đồng vội nói.

Sơn Trạch nhìn cô, tâm tình có chút phức tạp, “Hiểu Đồng, chúng ta nói chuyện đi”.

“Em không biết là giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói”. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Dịch Hiểu Đồng thờ ơ trả lời.

Sơn Trạch nhìn cô, quay đầu xe đi về phía bờ sông, Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn anh, nhưng không nói gì.

Xe dừng lại ở bờ sông, nơi này ban ngày không náo nhiệt bằng ban đêm, sau giữa trưa gần như không có mấy người đi qua. Bọn họ không xuống xe, trầm mặc một hồi, Sơn Trạch mở miệng trước, “Em hẳn là rất hận anh”. Ánh mắt nhìn về phía trước, trong giọng nói mang theo chút tự giễu.

Dịch Hiểu Đồng cũng không nhìn anh, khóe miệng cười nhạt nói, “Không có”.

Sơn Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn cô, không có, sao có thể, anh đã làm những việc tồi tệ như vậy, cô làm sao có thể không hận.

Dịch Hiểu Đồng quay đầu nhìn anh, cười nhẹ, “Có lẽ anh không tin, thật ra lúc trước em cũng cảm thấy là em hận anh, nhưng lần trước sau khi gặp lại anh em mới phát hiện em chưa từng hận anh”.

“Tại sao. . . Có thể?”. Anh đối xử với cô như vậy, hơn nữa ngày đó cha cô còn. . . .

“Là thật”. Dịch Hiểu Đồng khẳng định chắc chắn, “Lúc trước anh rời đi, em còn chưa kịp hận anh thì đã bị tin cha qua đời giáng xuống không kịp trở tay, lúc đó em chỉ lo đau khổ khi cha qua đời, một thời gian dài đau đớn vật vã, thử hỏi em nào có thừa thời gian cùng tinh lực để oán hận anh”.

“Chuyện bác trai. . . Anh thật sự xin lỗi”. Sơn Trạch áy náy nói, anh biết nhà Dịch Hiểu Đồng không còn ai, có thể tưởng tượng ở thời điểm đó một cô gái như cô đã khó khăn cỡ nào, vậy mà lúc đó anh lại bội bạc rời bỏ cô.

“Anh không cần phải xin lỗi em, chuyện này vốn không liên quan đến anh, hơn nữa đều đã qua rồi”.

“Hiện tại em rất tốt?”. Sơn Trạch nhìn Dịch Hiểu Đồng, hỏi.

“Anh xem em có chỗ nào không tốt?”. Dịch Hiểu Đồng cười hỏi ngược lại.

Sơn Trạch nhìn cô thật sâu, muốn nói cô gầy, tiều tụy, còn muốn dang tay ôm lấy cô, nhưng bây giờ anh có tư cách ư? Lúc trước là anh vì tiền đồ của bản thân mà từ bỏ tình yêu ba năm của bọn họ để cưới Cung Khả Huyên, hiện tại cho dù anh có năng lực làm chút gì đó cho cô, cô còn có thể nhận sao?

“Sơn Trạch, anh không cần vì những chuyện lúc trước mà tự trách mình, nếu em không thể thỏa mãn nhu cầu về tiền bạc và những việc khác của anh thì anh có thể tìm người khác.”. Dịch Hiểu Đồng bình tĩnh nói, trong giọng nói mang theo xa cách, “Cứ như vậy đi, về sau có gặp lại thì gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi”. Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe.

“Để anh đưa em về”. Sơn Trạch rầu rĩ mở miệng.

“Không cần, em muốn đi dạo ở đây một chút, hẹn gặp lại”. Dịch Hiểu Đồng từ chối ý tốt của anh, chậm rãi đi dạo dọc theo bờ sông.

•Chú thích: Nhân vật Tiểu Ly từ nay sẽ đổi tên là Cung Khả Huyên nhé!