Lúc Dịch Hiểu Đồng cùng Kiều Luyến trở về công ty thì Cung Hiên đã ở trong văn phòng, trông thấy Dịch Hiểu Đồng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của mình, trong tay còn cầm tài liệu, hôm nay anh mặc một bộ Tây trang màu xám bạc, tóc ngắn được chải gọn gàng.
Đưa tài liệu trong tay cho Dịch Hiểu Đồng, “Cô chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi đến ‘Kiến trúc Mộ Dương’ họp”.
“Đi, đi, đi đến đó?”. Dịch Hiểu Đồng trừng lớn mắt nhìn Cung Hiên, hoài nghi bản thân vừa rồi có nghe nhầm hay không.
Cung Hiên tức giận lừ mắt với cô, cô không mang theo tai hay thế nào, anh nói như vậy mà không nghe rõ sao.
“Đọc chỗ tài liệu này kĩ một chút, chốc nữa theo tôi đến Mộ Dương họp”. Cung Hiên nhắc lại.
“Không, không phải trợ lý Thiên đi cùng anh ư?”. Lúc trước không phải nói để trợ lý Thiên đi cùng? Cô còn tưởng mấy ngày vừa rồi tăng ca liên miên, hôm nay có thể về sớm một chút nghỉ ngơi cho đã. Huống hồ ‘MộDương’ không phải là công ty của Mộ Tu Kiệt sao, nếu đi chẳng phải là sẽ gặp Mộ Tu Kiệt, như vậy chuyện cô ra ngoài đi làm sẽ bị lộ, cho nên lần này cô không thể đi được.
“Nhà trợ lý Thiên có việc đột xuất, đã xin nghỉ chiều nay, nên không đi được”. Cung Hiên giải thích đơn giản, lại nói, “Cô nhớ chuẩn bị tài liệu thật tốt, đừng để quên cái gì”. Dứt lời bèn xoay người đi về văn phòng.
“Này này, tôi. . . . .”. Dịch Hiểu Đồng lắp bắp mãi không biết nên cự tuyệt thế nào.
Cung Hiên quay đầu nhìn cô, chau mày, “Còn có vấn đề gì sao?”.
“Lát nữa. . . Tôi có thể không đi không?”. Dịch Hiểu Đồng nhỏ giọng hỏi.
“Có thể, vậy bây giờ cô lập tức đến chỗ kế toán La nhận hết lương tháng này”. Khuôn mặt Cung Hiên đầy nghiêm túc, biểu cảm một chút cũng không giống như đang đùa.
Nghe anh ta nói vậy, Kiều Luyến đứng bên cạnh vội vàng mở miệng, “À, Cung tổng, Dịch Hiểu Đồng cô ấy không có ý đó, chỉ là cô ấy chưa quen với những cuộc đàm phán quan trọng nên có chút lo lắng sẽ làm không tốt, ảnh hưởng đến công ty chúng ta”.
Cung Hiên lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Đồng, “Nếu một chút tự tin như vậy cũng không có, vẫn nên nghỉ việc sớm đi”. Nói xong không chờ các cô trả lời, lập tức đi vào phòng làm việc của mình.
Khuôn mặt Dịch Hiểu Đồng đầy vẻ rối rắm khổ sở, thật là, đi cũng chết, mà không đi thì cũng sống không nổi.
“Hiểu Đồng, hiện giờ không dễ tìm việc đâu, cậu đừng làm mình làm mẩy nữa. Lại nói, mấy cuộc họp thế này đâu có gì khó khăn”. Kiều Luyến cho rằng Dịch Hiểu Đồng sợ làm hỏng việc nên mới không dám đi, đành khuyên nhủ.
“Haizz, đi với không đi, kết quả đều như nhau”. Dịch Hiểu Đồng bất đắc dĩ nói.
Đây là lần đầu tiên Dịch Hiểu Đồng đến công ty Mộ Dương, thân là phu nhân tổng giám đốc ‘Kiến trúc Mộ Dương’, nhưng hôm nay lại đến đây với một thân phận khác, Dịch Hiểu Đồng cười thành tiếng trong lòng. Bên họ tổng cộng gồm bốn người, ngoài Dịch Hiểu Đồng và Cung Hiên, còn có hai nhà thiết kế khác của công ty. Họ được đưa đến phòng khách ở tầng mười lăm, lúc lên đến nơi bên trong đã có không ít người cùng ngành, tất cả mọi người đều đến đây vì một miếng thịt ngon.
Bọn họ không họp cùng nhau, mà là từng công ty, từng công ty một được gọi vào đàm phán, những bên chưa được gọi ở lại trong phòng khách chuẩn bị phương án thiết kế của mình, khi nào đến lượt thì đi sang phòng hội nghị bên cạnh. Trình tự này khiến Dịch Hiểu Đồng cảm thấy có chút giống với chương trình tuyển chọn người tài năng rất ăn khách đang chiếu trên ti vi, bọn họ là các thí sinh, cầm phương án của mình, lát nữa sẽ trình bày với những người trong phòng, được chọn thì sẽ vào vòng tiếp theo, không thì sẽ bị loại.
Dịch Hiểu Đồng vốn đã chuẩn bị tâm lí từ trước, sau khi đến đây cũng không cảm thấy hồi hộp lắm, nhưng lúc đến lượt công ty khác được gọi vào, chân cô không tự giác bắt đầu nhũn ra, cô không biết khi vào đó, Mộ Tu Kiệt nhìn thấy cô sẽ có thái độ gì, nhưng cô biết sắc mặt anh hẳn sẽ không tốt.
Cửa bị mở ra, Dịch Hiểu Đồng cúi đầu đi theo phía sau Dịch Hiểu Đồng, bởi vì lo lắng và sợ hãi khiến cô không chú ý tới người phía trước đã dừng lại, cứ như vậy ở trước mắt bao người va vào lưng Cung Hiên, đột nhiên bị đau làm cô kêu ra tiếng, “A!”. Vừa ngẩng lên liền đối diện với cặp mắt cháy rực của Cung Hiên.
“Cô đang làm cái gì vậy”. Cung Hiên cắn răng thấp giọng nói bên tai cô, trong giọng nói mang theo tức giận cố kìm nén.
Dịch Hiểu Đồng liên tục xin lỗi, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi. . . .”. Cô chỉ là quá hồi hộp.
Trong phòng hội nghị, Noãn Noãn cùng hai người đàn ông trung niên ngồi ở một bên dãy bàn, nhìn thấy tình huống không nên xảy ra này, Noãn Noãn không vui nhíu mày hỏi, “Có thể bắt đầu chưa?”.
Nghe vậy Dịch Hiểu Đồng ngẩng đầu, thấy ở bàn đối diện có ba người, hai nam một nữ, hơi bất ngờ vì không thấy Mộ Tu Kiệt. Dịch Hiểu Đồng trong lòng thả lỏng. Cô nhận ra người phụ nữ kia, đó là người đẹp trợ lý Noãn Noãn của Mộ Tu Kiệt, cả hai cũng được mọi người công nhận là đôi kim đồng ngọc nữ, những chuyện tai tiếng trên báo chí chưa bao giờ ngừng. Noãn Noãn rất xinh đẹp, có chút lẳиɠ ɭơ, Dịch Hiểu Đồng mặc dù đã nhìn thấy cô ta trên báo chí và ti vi rất nhiều lần, nhưng nhìn tận mắt thì đây mới là lần đầu tiên.
Noãn Noãn bị nhìn cảm thấy không thoải mái, nam giới ngắm nhìn cô rất nhiều, nhưng bị nữ giới nhìn chằm chằm như vậy là lần đầu tiên, có chút không vui, “Cô nhìn cái gì?”.
Dịch Hiểu Đồng lúc này mới phát hiện bản thân đang ngây người nhìn chằm chằm Noãn Noãn, ngượng ngùng nói, “Không có gì, không có gì”.
Cung Hiên hối hận, anh đột nhiên có một loại xúc động muốn bóp chết Dịch Hiểu Đồng, người phụ nữ này đến cùng là tới đây làm gì, gây phiền phức cho anh?
Đã biết Mộ Tu Kiệt không ở đây, Dịch Hiểu Đồng cũng không còn lo lắng sợ hãi, mỉm cười ngẩng lên nhìn Cung Hiên bắt đầu.
Việc của Dịch Hiểu Đồng chủ yếu là phân phát tài liệu và điều khiển máy chiếu, ghi lại những ý kiến mà đối phương đưa ra, còn lại đã có Cung Hiên cùng hai nhà thiết kế kia phụ trách.
Cuộc đàm phán lần này khiến Dịch Hiểu Đồng thấy được sự chuyên nghiệp của Noãn Noãn, cô ta đặt vấn đề rất sâu sắc, hơn nữa còn nói lên ý kiến cá nhân, trình độ của cô ta làm Dịch Hiểu Đồng cảm thấy không công bằng.
Đàm phán tiến hành tương đối thuận lợi, đối với phương án thiết kế của Tân Nhã, Mộ Dương khá vừa lòng, nhưng kết quả còn phải đợi họp lại mới quyết định.
Ngay lúc Dịch Hiểu Đồng mừng thầm cho rằng đã đến lúc ra về, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, mà người đến không ai khác chính là Mộ Tu Kiệt.