Ninh Vân vừa vào đến cửa, bức hoạ treo trên cánh cửa đã ngay ngắn rơi dưới chân. Trên khoé miệng nhếch lên khẽ cong một đoạn:
“Nghe thấy tiếng chủ đã vội rời đi như vậy sao? Sợ bọn tao tiếp đãi không chu đáo?”
Con Đào nhặt lên bức tranh, treo lại cánh cửa, cố ý nhìn ra bên ngoài thật lâu. Đợi tới khi cậu Phúc tiễn mợ Thi đi khuất tầm mắt mới chạy đến chỗ tiểu thư:
“Hai người đó đang tính điều tra con nô kia…Tiểu thư có tính làm gì hay không?”
“Sao phải vội? Có điều tra thì thế nào? Tìm được người chắc? Chuyện xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, cái giếng đó cũng đâu phải lần đầu chứa người chết. Mày sợ gì?”
Con Đào lấy ra túi gấm đỏ trong túi áo, đặt lại trên bàn.
Nó đi theo vị tiểu thư này cũng không phải lần đầu thấy những chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu có người mò tới hỏi về kẻ không tung tích. Nhưng lần này, khi nhìn vào ánh mắt mợ Thi lại có chút gì lo lắng không thể thành lời:
“Con mang tóc với móng tay của nó cất cả vào đây rồi. Khi nào cần dùng tới, tiểu thư cứ việc nói với con một câu.”
Ninh Vân nhìn lại bức tranh treo trên tường, hai mắt sáng rực không để ý tới câu nói của con Đào mà cất lên lời cảm thán:
“Nhiều như vậy rồi sao?”
“Tiểu thư vẫn còn trong đó chứ?”
Mợ Thi đã đứng ngay trước cửa từ khi nào không biết, lớn giọng gọi vọng vào trong.
Ninh Vân vơ vội túi gấm đỏ cất trong tay áo, đon đả đích thân ra mở cửa:
“Không phải mợ vừa đi rồi sao? Sao mới đó đã quay lại?”
“Xin lỗi tiểu thư! Tôi vô ý quá! Lần đầu gặp mặt, thân là người quán xuyến trong nhà lại tay không tới, để tiểu thư chê cười rồi!”
“Vậy…đây là…”
Mợ Thi đưa ra trước mặt giỏ trái cây vẫn còn đọng lại nhiều những hạt sương sớm, từng trái tươi mọng nước, liếc qua chỉ muốn một lần cắn ngập cảm nhân cái hương vị đọng nơi cuống họng.
Ninh Vân đỡ lấy giỏ hoa quả, khuôn mặt cứng đờ có chút gượng gạo nhưng vẫn không quên cúi người lịch sự:
“Được mợ đây quan tâm như vậy, Ninh Vân không biết phải nói sao cho phải. Quà đáp lễ nhất định sẽ không để mợ chê cười.”
Mợ Thi phẩy tay một cái, cười lớn tiếng:
“Không cần đâu! Cũng không có gì to tát, tiểu thư ở nơi đây nếu có thiếu thứ gì cứ nói với tôi một câu. Cậu Phúc không giúp được thì cứ để tôi. Còn về phần quà đáp lễ thì không cần đâu! Hay là, chi bằng bây giờ tiểu thư mời tôi vào trong nhà, uống một tách trà nóng, như vậy có được không?"
"Uống trà? Bây...giờ?"
Ninh Vân siết chặt lấy giỏ hoa quả. Hai mắt long lanh nhưng lại nhiều phần hoảng hốt, gương mặt bỗng chốc cứng đờ, khuôn miệng khó khăn lắm mới nói được một câu.
Ninh Vân đứng tại giữa cửa chắn phía trước, nhìn về phía bên trong gian nhà nơi bàn trà vẫn còn đọng lại những đoạn vết chưa kịp hoàn sạch.
Mợ Thi tiến lên một bước hỏi lại:
"Tiểu thư không tiện sao?"
Ninh Vân cắn răng nhìn vào trong gian nhà rồi lại nhìn về phía con Đào mà lắp bắp:
"Không...sao! Mợ... hiếm khi mới có người tới chơi, làm sao lại không tiện. Mợ... vào đi!"
Con Đào đứng ở bên trong, với mấy cái khăn lau vội lau vàng bộ bàn ghế một lượt, hai mắt không hề dùng lại nơi từng bước chân của mợ Thi đang tiến vào như thể chỉ cần tiến vào ngay trước mặt nó một bước nữa, rất có thể sẽ lao ra mà nuốt trọn lấy thân người.
Mợ Thi nhìn nó, cũng không quan tâm gì nhiều.
Nói rằng căn phòng phía đông đón nhiều nắng sớm nhưng từ khi mợ đứng ngoài cửa cho tới khi bước vào trong đây, thứ mợ cảm nhận thấy gần như chỉ là một gian phòng nhiều phần âm u ảm đạm không có lấy sức sống như vốn dĩ phải có.
Cánh cửa lớn đóng hờ, mái che cửa sổ tránh đi toàn bộ ánh nắng. Người bên ngoài dù có cố gắng nhìn vào cũng không thể nào thấy được bên trong. Người bên trong cho dù có nghiêng người mọi góc cũng không thể nhìn ra được bên ngoài. Nơi căn phòng này không hiểu tại sao lại giống như một khoảng buồng giam kín mít ngăn cách hai thế giới.
"Mợ ngồi tạm đây đi! Căn phòng cũng chỉ đầy đủ những đồ vật sinh hoạt bình thường, không đàng hoàng như ở bên sảnh chính, mợ đừng chê cười."
Ngó nghiêng mất một hồi mãi khi nghe thấy lời mời của tiểu thư Ninh Vân, mợ Thi mới ngồi xuống chiếc ghế xập xệ cùng cái bàn đã nhiều phần bị mọt gặm nhấm.
-Chắc hẳn con Đào khi nãy nhìn mợ là đang lo lắng về nơi này sẽ khiến cho mợ không thoải mái. Đúng là tiểu thư dịu dàng hiểu chuyện thì nô bộc hầu hạ cũng sẽ là người như vậy.
"Hai người ở cùng trong gian phòng này có vẻ chật chội, hay là bữa mốt đánh tiếng với cậu Phúc xây dựng thêm một đoạn gian nữa để thoải mái hơn?"
Vừa nói xong, mợ Thi vội giật mình mà cầm lên cốc nước uống một hơi cạn.
-Tự dưng lại nói câu đấy là ý gì? Tiểu thư Ninh Vân này ở lại đây vốn dĩ cũng chẳng phải là để giúp việc cho cậu Phúc mà là đang thuận theo ý của ông bà. Bây giờ ở tạm như thế này, sau này tiểu thư ấy với cậu Phúc kết đồng tâm, chuyển đến gian cậu Phúc sống thì có phải nơi này lãng phí hay không?
"Không cần phải vất vả nhiều chuyện như vậy đâu! Hai chúng tôi tuy rằng là người trên kẻ dưới nhưng từ nhỏ đã ở cùng với nhau, tình thâm như chị em ruột. Ở chung như thế này cũng là thoải mái, mợ không cần phải quá để ý!"
"À! Vậy coi như tôi nhiều chuyện! Vậy ngày trước tiểu thư ở vùng Xiêm, là ở đoạn nào? Tôi trước khi được gả vào đây cũng là người của vùng hạ Chu, giáp với sông Thương. cũng biết nhiều về bên vùng Xiêm. Không biết chừng tôi với tiểu thư lại từng quen biết."
Ninh Vân nhìn sang phía con Đào, ánh mắt hơi ngập ngừng lại nhìn về phía của mợ Thi gạt nhanh đi câu nói, khoé miệng cười tươi:
"Mợ không biết tôi đâu! Tôi ngày trước đều ở tại khuê phòng, không ra tới bên ngoài giao thiệp. Đây là lần đầu tiên bước chân ra khỏi nhà, nhiều phần bỡ ngỡ chưa quen. Có gì sai sót, mợ chỉ bảo giúp."
Nói chuyện qua loa thêm vài câu nhưng mợ Thi lại không thể nào ăn nhập được với câu chuyện của tiểu thư khuê phòng. Vốn dĩ là đang cởi mở nói chuyện nhưng cứ nói được một đoạn, tiểu thư ấy lại nhanh chóng đặt vào ngõ cụt.
Mợ Thi cố vẽ lên mặt cười, đứng dậy cáo chuyện:
"Vừa nhớ ra ở bên nhà còn có vài chuyện gấp. Tiểu thư cứ ở đây nghỉ ngơi, đi tôi xin phép về trước."
Mợ Thi đẩy ghế, bước chân ra bên ngoài nhưng tầm mắt lại nhanh chóng dừng lại nơi cánh cửa, nơi bức tranh vẫn đang treo lơ lửng khẽ đung đưa.
Đó là một bức tranh không rõ hình thù. Chỉ thấy từng đoạn phiến đá nhấp nhô cao thấp trải dài bao trùm kín mít bốn phía. Góc nhìn bên ngoài giống hệt với tầm nhìn của một người trong cái hang động cao xa không cách nào thoát khỏi. Trong hang động đấy, chỉ có một màu u ám, một màu rêu trần tanh tưởi, một màu đen mịt chỉ có nơi chính giữa tầm nhìn là khoảng trời mây thoáng đãng.
-Đây là bức tranh kìm cặp tự do? Hay là khát khao tung tăng dưới vòm trời rộng lớn?
Một tiểu thư thanh thoát nhẹ nhàng như vậy, nhưng nội tâm lại nhiều những điều u ám vậy sao? Góc khuất kia có phải chính là muốn tự do, muốn thoải mái nhưng luôn bị không chế nơi khuê phòng?
“Bức tranh này, được treo trên chính giữa cửa, ngày nào tiểu thư cũng thấy nó đầu tiên. Chắc hẳn, tiểu thư rất quý trọng nó.”
Ninh Vân đứng ngay bên cạnh mợ Thi, gương mặt lại méo mó hiện lên ý cười:
“Không phải mợ có chuyện gấp sao? Mau chóng về đi kẻo không kịp.”
Bên cánh tai vang vọng lại tiếng gọi thảm thiết:
“Mợ ơi! Con ở đây! Con ở đây này! Mợ nhìn thấy con không? Mợ ơi! Mợ cứu con đi! Con không thể nào sống được nữa rồi! Con không chịu được nữa rồi!”
Ánh mắt u ám, Ninh Vân nhìn lại phía con Đào, ném cho nó cái túi gấm đỏ.
Con Đào nhận lấy, xoay vội lưng vào mợ Thi, cắn răng két mạnh một tiếng trong khoang họng lấy ra một nhúm tóc buộc chỉ đỏ, ném ngay xuống mặt đất, dứt khoát dẫm mạnh.
Tiếng gào bên cánh tai lại càng lúc càng thảm thương, vang vọng trong miệng giếng đông người qua lại nhưng chẳng ai có thể nghe thấy:
“Đau quá! Đau quá! Con không…chịu được! Con xin mợ…mợ đi đi…mợ đừng thấy…nó nữa!”
“Con…đau lắm! Con…”
Ninh Vân nhếch mép ý cười, mợ Thi chào lần cuối rồi bỏ đi. Bức tranh hang đá lại hiện thêm một viên lấp miệng, che khuất đi bầu trời đỏ rực.