Bí Mật Đằng Sau Bằng Chứng Hoàn Hảo

7.4/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ashley Davies là một nữ luật sư đang nổi ở thành phố lớn Los Angeles. Sự nghiệp thành công cùng tính cách ngay thẳng đã giúp cô trở thành người đại diện cho Spencer Dennison, cô gái đang bị cáo buộc t …
Xem Thêm

Chương 2: Vượt ngoài những suy đoán
"Vậy, Spencer,"

Tôi tạm dừng khi kéo ghế lại gần bàn. Kyla đang ngồi bên cạnh tôi với một nụ cười đầy ẩn ý. Tôi lắc đầu, tiếp tục.

"Cô có thể cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô không?"

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu.

"Well, tôi đang nằm nghỉ trong khi Aiden ... chồng tôi." Cô giải thích. "Đang làm việc. Tôi thức dậy khoảng lúc 4:45, đi xuống cầu thang để uống nước xong sau đó thấy anh ấy đang nằm trên sàn nhà với máu xung quanh mình."

Cô kết thúc và nhìn tôi.

"Cô có lại gần kiểm tra xem anh ta khi ấy còn ý thức không?"

Tôi hỏi, cô gật đầu.

"Tôi gọi tên anh ấy vài lần, sau đó cúi xuống để kiểm tra hơi thở. Tôi không nghe thấy bất cứ dấu hiệu gì vì vậy ngay lập tức chạy đến điện thoại ở nhà bếp và bấm gọi 911."

Cô nói xong tôi mới nhận ra rằng Madison không ở đây với tôi như mọi khi vì vậy tôi tự lấy con blackberry từ trong túi, nhập những điều thân chủ đã nói nãy giờ.

"Sau đó thì sao?"

Cô thở dài. "Các nhân viên y tế đã đến đưa anh ấy đi." là tất cả những gì cô ấy nói với tôi.

Yeah, chuyện này rồi sẽ chẳng đi tới đâu cả.

"Chi tiết hơn đi, cô Spencer."

Tôi yêu cầu. Cô ấy nhìn đi chỗ khác.

"Nghe này," tôi bắt đầu, đặt blackberry xuống bàn. "Tôi đang cố giúp cô. Nhưng tôi không thể làm gì nếu cô không cho tôi biết toàn bộ câu chuyện."

Tôi cố gắng nhấn mạnh với cô ấy còn cô ấy vẫn tiếp tục lơ đi.

"Tôi không có tiền để trả cho cô." Giọng cô ấy nhẹ nhàng.

"Tôi biết." Cuối cùng thì cô ấy cũng đặt lại ánh mắt lên tôi. "Có điều, tâm trạng tôi ngày hôm nay rất tốt."

Tôi nhún vai, mỉm cười.

"Thêm cô bạn của cô ở đây," Tôi hướng ngón cái chỉ Kyla. "... Đã đã thành công trong việc thuyết phục tôi rằng cô đáng được giúp đỡ."

"Cô ấy khá giỏi về phương diện này." Spencer nở nụ cười. "Vậy tôi có lẽ là nên bắt đầu lại từ đầu." Cô nói sau một lúc suy nghĩ.

"Tôi đang lắng nghe đây." Tôi cười.

Cô ấy bắt đầu kể lại câu chuyện cho tôi.

"Hi Ashley. Đã không thấy cô vài tuần rồi, tôi giúp gì được cô đây?"

Shelby cười rạng rỡ từ phía sau bàn làm việc.

"Well," tôi bắt đầu, bật công tắc chuyển sang mode quyến rũ. "Tôi đang tự hỏi liệu cô có thể làm cho tôi một số việc được không?" Tôi cười lại với cô ta.

"Những loại việc như thế nào?" Cô ả vừa hỏi vừa thổi kẹo cao su rồi chọc vỡ nó khi cô nghịch một lọn tóc màu vàng bằng ngón trỏ của mình.

"Không ngoài những suy đoán của cô đâu." Tôi nháy mắt.

Cô ấy cười khúc khích.

"Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình."

Cô ta nhướn người lên trên bàn làm việc.

"Tôi đang có chút rắc rối, có..." Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng, mặt chúng tôi ngày càng sát lại gần nhau.

Cô ả mỉm cười trước khi nói, "Bất cứ cái gì cô muốn, nó sẽ là của cô."

"Thế ổn chứ?" Tôi tiếp tục cười khẩy.

"Mhm." Cô gật đầu.

"Well, tôi muốn cô đưa tôi bản sao vụ án ngài Dennison."

Cô lắc đầu. " DA đã ra lệnh không đưa ra ngoài bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án cho đến khi phiên tòa xét xử kết thúc."

"Cô đã hứa, Shelby, cô sẽ cho tôi thứ tôi muốn."

Giọng tôi khàn khàn khiến cô lại cười khúc khích một lần nữa.

"Tôi đã hứa, phải không?" Cô hỏi rồi tiếp tục cười.

"Đã hứa." Tôi nhận được cái gật đầu của cô.

"Okay." Cô nghiêng người đến gần tôi hơn, môi chúng tôi chỉ cách có một vài inch. "Nhưng cô phải giữ bí mật việc tôi giúp cô. Tôi có thể sẽ gặp phiền phức." Cô thì thầm, kéo dài âm điệu.

"Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai." Tôi đảm bảo với cô.

"Hứa chứ?"

Tôi mỉm cười "Hứa danh dự." không quên giơ ba ngón tay để nhấn mạnh.

"Okay." Cô ả cười, đi đến kho dữ liệu. Sau một vài phút sau cô đi ra, trên tay cầm một tập hồ sơ dày cộm.

"Tất cả đấy à?" Tôi hỏi và cô mỉm cười gật đầu. "Cảm ơn, cô thật đáng yêu." Tôi khoe nụ cười quyến rũ nhất có thể.

"Gọi cho tôi." Cô hét lên khi tôi chuẩn bị chuồn lẹ.

"Tất nhiên...!" Tôi quay đầu lại trả lời.

...tôi sẽ không gọi.

"Cậu điên rồi à?" Jackson la lên khi anh đi vào văn phòng của tôi.

"Cái gì cơ?" Tôi ngước lên, tạm thời rời mắt khỏi đống giấy tờ.

"Gì cơ cái đầu cậu. Cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy, Davies?" Anh đặt tay lên bàn.

"Tôi đoán tôi có quyền được biết cái quái quỷ mà anh đang đề cập?" Tôi mời anh ta ngồi xuống rồi đứng lên.

"Oh, đừng giả vờ giả vịt. Cậu biết Keller muốn tìm cớ để sa thải cậu thế nào mà. Sao tự nhiên lại hành động như vậy?"

"Chính xác tôi đã làm gì?" Tôi hỏi vặn lại, vẫn làm như không biết nguồn gốc cơn giận của Jackson.

"Vụ án tay Dennison. Cậu nhận nó ngay sau khi Keller từ chối."

"Tôi không biết còn có việc như vậy ..." Tôi cười khi mơ hồ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. "Tôi đang lén lút ..."

Tôi bị mắc câu rồi. Kyla chơi tôi. Cô ấy hẳn là đã tìm Keller đầu tiên và khi gã quay lưng với cô ta thì cô ta đành đến gặp tôi, người mà được coi là sự lựa chọn tốt nhất tiếp theo.

"Gã sẽ không bỏ qua cho cậu, Ash."

"Lúc ấy tôi không biết chuyện Keller từ chối nhận vụ án, Jack. Tôi không điên." Tôi đảo mắt, lắc đầu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh.

"Vậy cậu sẽ từ bỏ vụ án này chứ?"

Khi nghe anh ta hỏi, trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên khuôn mặt của Spencer, biểu cảm của cô khi kể lại diễn biến hôm xảy ra án mạng. Tôi chưa biết gì về cô ấy nhưng tôi tin cô. Và nếu như có lúc nào đó tôi muốn một người đến như vậy, thì nó hẳn là bây giờ.

Okay, việc này đang đi theo chiều hướng sai lầm.

Nhưng bạn hiểu ý tôi nói rồi đấy.

"Tôi sẽ không bỏ vụ án đâu" Tôi đứng lên khỏi ghế. "Tôi không thể." xong bổ sung, cộng thêm cái lắc đầu.

"Tại sao lại không thể?" mặt anh nhăn nhó, vô cùng bối rối.

"Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ nhận nó rồi."

Tôi trả lời xong ngồi liền lên bàn làm việc.

"Thế nên? Quay trở lại và nói với cô ấy rằng cậu không thể nhận bất cứ vụ gì mới lúc này."

"Tôi sẽ không bỏ vụ kiện, Jack."

"Cô ấy đẹp phải không?"

Ang dùng giọng hiểu biết để tra hỏi và thực tế là tôi không nói bất cứ cái gì để khẳng định điều anh ta đang suy nghĩ.

"Ôi Chúa ơi, Ash. Cậu biết cô ấy Thẳng mà, phải không? Ý tôi là, cô ấy đã kết hôn với một thằng đàn ông, người mà ngay sau đó đã bị cổ gϊếŧ." Anh ta nói với tôi từ từ chậm rãi cứ như tôi là một đứa trẻ.

"Cô ấy bị vu khống." Tôi sửa lại lời anh.

"Ash, có rất nhiều bằng chứng chống lại cô ta. Các thám tử điều tra đã tìm ra chúng." Anh nhún vai, lắc đầu thở dài "Cậu biết thua một vụ kiện trông sẽ xấu xí thế nào trong hồ sơ theo dõi của cậu mà."

Anh ra đứng dậy.

"Vậy tốt nhất là tôi không nên để thua." Tôi nói với anh ấy và mỉm cười.

Anh ta chỉ tiếp tục lắc đầu nhìn lại tôi.

"Tôi thực sự hy vọng cậu biết cậu đang làm gì, Ash." nói xong liền rời khỏi văn phòng.

"Tôi cũng vậy, Jack. Tôi cũng vậy." Tôi thì thầm khi ngồi trở lại ghế và tiếp tục công việc dang dở.

Sau khi luồn lách qua đám đông đang chầu trực bên ngoài nhà tù, tôi đi đến quầy lễ tân.

"Tôi muốn nói chuyện với khách hàng của tôi, xin vui lòng."

Tôi đưa ra ID của mình để bảo vệ xem, hắn gật đầu rồi áp tải tôi đến một căn phòng. Họ mang Spencer vào trong, giống hệt lần trước, tay và chân của cô bị còng lại với nhau.

"Hi." Cô chào tôi ngay khi đặt mông lên ghế. Người bảo vệ tháo còng tay cô ra khỏi còng chân rồi còng chúng vào chân bàn.

"Hi." Tôi lấy các tài liệu có liên quan đến vụ án của cô ra khỏi cặp rồi đặt chúng lên bàn.

"Cái gì thế?" Cô hỏi, nhìn xuống đống giấy tờ.

"Đó là báo cáo của cảnh sát về vụ án mạng." Tôi trả lời.

Cô ấy gật đầu. "Oh."

"Spencer, cô có gì muốn nói với tôi không?"

Tôi quan sát thấy cô ấy lộ vẻ bối rối.

"Tôi không hiểu ý cô." Cô lắc đầu.

Tôi mở tập hồ sơ, chỉ cho cô thấy một trang được tôi đánh dấu.

"Vân tay nghi phạm đã được tìm thấy trên súng (một khẩu Ruger .22 caliber thuộc sở hữu của nạn nhân), vỏ đạn được tìm thấy rải rác trên sàn gần cơ thể nạn nhân. Nhiều nhân chứng cho biết họ nghe thấy một người đàn ông và một người phụ nữ hét lên trước khi một người phụ nữ tóc vàng chạy từ ngôi nhà sau khi tiếng súng vang lên. Họ tìm thấy trong máu của nạn nhân dưới đế giày của cô cũng như khắp nơi trên quần áo và bàn tay của cô. Cửa sổ không bị đập vỡ, cũng không có ổ khóa nào bị phá. Điều này chứng minh hoặc là hung thủ đã ở bên trong từ trước, hoặc là nạn nhân có quen biết với hung thủ, và cảm thấy đủ thoải mái để mở cửa cho họ vào.". Tôi ngừng đọc báo cáo, ngửa mặt lên nhìn cô.

Vẻ mâu thuẫn hiện lên trên khuôn mặt cô ấy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô lắng nghe các chứng cứ chống lại mình.

"Bây giờ, tôi sẽ yêu cầu cô thêm một lần nữa. Có điều gì cô muốn nói với tôi không?"

"Tôi không gϊếŧ chồng mình." Cô lắc đầu.

"Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi." Tôi nói với cô ấy.

Cô lại trao cho tôi một cái nhìn bối rối.

"Hầu hết các bằng chứng hiện nay đều chỉ dựa trên suy đoán, tôi có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn tin cô đã tiếp xúc với khẩu súng trước hung thủ. Nhưng, tôi không thích bất ngờ, cô Spencer. Tôi cần cô chắc chắn rằng cô đã cho tôi biết tất cả mọi thứ. Dù cho chỉ là một chi tiết vụn vặt thì tôi cũng muốn biết. "

Cô ấy gật đầu. "Tôi không có bất kỳ bí mật nào." Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Tôi gật đầu và đứng dậy.

"Được thôi."

"Thế thôi ư?"

Cô hỏi, nỗ lực đứng lên bị ngăn cản bởi những chiếc còng trên tay.

"Tôi sẽ trở lại vào ngày mai vì phiên tòa của cô và sau đó chúng ta sẽ bắt đầu từ đấy."

Tôi mỉm cười trước khi gõ cửa báo bảo vệ để kết thúc cuộc gặp.

"Ashley ..." Spencer gọi tên tôi ngay khi gã bảo vệ mở cửa.

"Ừ?" Tôi quay lại và nhìn vào cô ấy.

Cô cúi đầu hướng xuống mặt bàn.

"Tôi không phải hung thủ." Cô nói rồi tạm dừng một lát. "Cô sẽ chứng minh điều đó chứ?"

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi hướng cô một nụ cười nhẹ và nói ... "Tất nhiên." sau đó rời khỏi căn phòng, rời khỏi tòa nhà, đi về phía chiếc Lamborghini của tôi.

Jackson đã đúng.

Tôi đang tự trói bản thân vào chuyện gì thế này?

Thêm Bình Luận