Khi Dương Tử Uyển tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, nhàn nhạt chiếu lên giường lớn, Dương Tử Uyển giơ cánh tay lên che mắt, một lát sau mới bỏ xuống.
Trong phòng yên tĩnh, tên kia không biết đã đi đâu.
Dương Tử Uyển chống thân thể từ từ ngồi dậy, cơ thể mỏi nhừ cùng với nơi tư mật hơi đau làm cho lòng cô đột nhiên trầm xuống.
Đáng chết! Tên dã thú kia!
Mặc dù biết món đồ chơi được mua về không có quyền oán trách, nhưng Dương Tử Uyển nhịn không được nguyền rủa anh ta tốt nhất biến thành thái giám.
Biết rõ cô là lần đầu tiên, biết rõ cô không cam tâm tình nguyện, anh ta một lần lại một lần muốn cô, lẽ nào anh ta không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao?
Cô xuống giường muốn đi tắm lại phát hiện không ngờ người mình sạch sẻ, ga giường cũng đã được làm sạch.
"Anh muốn tất cả của em, muốn chỗ sâu nhất trong cơ thể em lưu lại ấn ký của anh." Không biết thế nào, bên tai đột nhiên vang vọng lời anh ta nói đêm qua, Dương Tử Uyển ngượng đỏ đến tận lỗ tai.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm nước lạnh.
Khi cô sắp kỳ rách toàn bộ da thịt, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút, mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo Phương Nam đã thay cô chuẩn bị.
Dọn dẹp lại giường đệm lộn xộn xong, cô chợt phát hiện có một tờ giấy ở bên cạnh gối, đưa tay cầm lên, là một tờ chi phiếu, phía trên viết rõ ràng 25 triệu.
Dương Tử Uyển sững sờ đứng ở đó, trước mắt là một mảnh đen kịt.
Đây là cái gì? Anh ta xem cô là cái gì, là cái gì? Kỹ nữ bán mình sao?
Sao anh ta không dứt khoát dùng một đống tiền mặt mang cô đi chôn luôn đi, làm như nam nhân biếи ŧɦái làm hại nữ tử phong trần sao?
Chỉ một chiêu đơn giản như vậy, triệt để đem tôn nghiêm của cô dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Phương Nam, anh thật độc ác.
※ ※ ※
Lúc Dương Tử Uyển chỉnh đốn lại tinh thần đi xuống lầu, một người nữ giúp việc chừng bốn mươi tuổi lập tức đón cô.
"Phu nhân, cô đã dậy?"
Dương Tử Uyển gật đầu một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì cô chưa từng dậy trễ như thế, "Phu nhân có đói bụng không? Cơm trưa đã chuẩn bị xong, tôi đi hâm lại cho nóng."
Dương Tử Uyển nhìn đồng hồ trên tay một lúc, cách giờ đi học buổi chiều còn rất sớm, vì vậy liền gật đầu một cái, "Vâng"
Người nữ giúp việc mỉm cười đi về phía nhà bếp, một lát sau liền đi tới bảo cô
"Phu nhân, phòng ăn ở chỗ này, mời cô tới đó dùng cơm ."
Dương Tử Uyển đi theo vào phòng ăn rộng rãi sáng sủa. Bàn ăn thật dài bằng đá cẩm thạch đủ ười mấy người cùng ngồi, khiến Dương Tử Uyển mở rộng tầm mắt.
Đợi cô ngồi xuống, người nữ giúp việc liền ân cần thay cô múc canh.
" Đây là canh xương sườn với củ sen, đối với thân thể rất tốt, sắc mặt Phu nhân không tốt lắm, phải chú ý bổ dưỡng."
"Tôi tự múc là được rồi. Còn có sau này gọi tôi Tử Uyển là được rồi." Dương Tử Uyển cảm thấy không quen với tiếng "Phu nhân" kia. Thật sự không được tự nhiên, "Xin hỏi xưng hô với thím như thế nào?"
"Tôi họ Hứa, Phu nhân nếu như không ngại, gọi tôi là Hứa tẩu là được rồi." Hứa tẩu mỉm cười nói, vẫn kiên trì gọi cô là "Phu nhân" như cũ.
"Hứa tẩu." Dương Tử Uyển gật đầu một cái, "Phương. . . . . . Ách. . . . . . Nam đâu?"
" Tiên sinh sáng sớm đã ra ngoài, ngài bảo hôm nay có một hội nghị vô cùng quan trọng, không đi không được, không có cách nào ở nhà cùng Phu nhân."
Dương Tử Uyển nhấc mi. Ngày thứ hai sau tân hôn lập tức đi làm. Quả nhiên đối xử với cô như tình một đêm.
Hứa tẩu tràn đầy áy náy, không đợi Dương Tử Uyển mở lời, liền vội vàng nói tiếp: "Phu nhân, tiên sinh mọi thứ đều tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm nhỏ này, quá coi trọng công việc, cho dù là bão gió mưa lớn, hay cảm cúm phát sốt, ngài cũng không thể không đến công ty, ngài luôn luôn như thế, ngay cả lão gia cũng trách mắng rất nhiều lần rồi."
"Tôi không có trách anh ta." Dương Tử Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Chồng chăm chỉ nỗ lực mới đáng giá dựa vào, không phải sao?"
"Đúng vậy, tiên sinh thật sự là người chồng tốt." Hứa tẩu vui mừng gật đầu, khó có được Phu nhân tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại hết sức quan tâm, xem ra tiên sinh thật có phúc.
"Hứa tẩu, thím sao lại đồng ý hầu hạ tôi?" Dương Tử Uyển nói ra nghi vấn trong lòng nghi vấn trong lòng.
"Phu nhân sao lại nói vậy, cô là nữ chủ nhân ở nơi này mà."
"Nhưng tôi chỉ là thế thân của Nghê Hải Đường." Dương Tử Uyển tin người trong khu nhà cao cấp này cũng biết cô là hàng giả.
"Không, Phu nhân, cô quan tâm an ủi lão gia mạnh khỏe, chúng tôi còn cảm kích không hết, hơn nữa tiên sinh đặc biệt phân phó, mặc dù cô là thế thân của tiểu thư Nghê Hải Đường, nhưng cũng là phu nhân thực sự, cô đã là nữ chủ nhân ở đây, không nên có suy nghĩ như vậy mới phải." Hứa tẩu mỉm cười an ủi cô.
Phương phu nhân thật sư? Có ý gì?
Trong lòng Dương Tử Uyển thoáng qua một tia kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ), nhưng vẫn vờ bình tĩnh gật đầu.
Cô dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao sự tồn tại của Nghê Hải Đường kém như vậy?
Cô cho tới bây giờ không có nghe bất kỳ ai nói quá nhiều về cuộc đời Nghê Hải Đường, mà ngay cả Phương Nam đã từng có hôn ước với Nghê Hải Đường hình như cũng hoàn toàn không quan tâm Nghê Hải Đường.
Nghê Hải Đường như ảo ảnh, so với ảo ảnh còn không thật bằng. Chẳng lẽ Nghê Hải Đường so với Dương Tử Uyển cô là một cô gái không ai thương yêu?
"Tôi ăn no rồi." Để đũa xuống, Dương Tử Uyển lau miệng một cái, "Tôi tính đến bệnh viện thăm Nghê tiên sinh, rồi đến trường đi học, gần đây đã thiếu quá nhiều quá nhiều khóa, sợ rằng không đủ sức có thể bị thôi học."
"A! Phu nhân muốn đến trường học?" Hứa tẩu giật mình nhìn cô.
Đôi vợ chồng này cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sáng sớm chồng phải đi làm, hiện tại vợ lại muốn đi học, không có một chút bộ dáng vừa kết hôn nào hết?
"Đúng vậy ạ." Dương Tử Uyển đứng lên đi ra ngoài, "Nếu Phương Nam hỏi, phiền thím nói lại với anh ta một tiếng."
Hứa tẩu nhanh chóng đuổi theo cô, dặn dò: "Phu nhân, tiên sinh phân phó, tối hôm nay trong nhà có dạ tiệc, cô nhất định phải tham dự."
Dương Tử Uyển thuận miệng đáp ứng, cầm túi trên ghế sa lon đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô mở cửa, tài xế trong nhà liền lái xe tới, mời cô lên xe.
Dương Tử Uyển sửng sốt một chút, thật lâu mới nhớ tới bản thân không còn như trước, hiện tại cô dù sao cũng là thiên kim Nghê gia, Phương phu nhân.
Ngồi lên Rolls-Royce sang trọng, khóe miệng Dương Tử Uyển nổi lên một chút lạnh lùng, cười tự giễu.
※ ※ ※
"Cậu thật sự thích hoàng hôn." Một người con trai tuấn mỹ, tóc dài tết đuôi sam sau gáy thưởng thức tranh vẽ trên tường lớn nói.
Khuôn mặt anh ta khiến ngay cả phái nữ nhìn cũng sẽ nghẹt thở, tràn đầy nét trung tính tươi đẹp.
"Đại mạc Cô Yên thẳng, Trường Hà Lạc Nhật viên." Âu Dương Lâm Phong gật gù đắc ý ngâm một câu thơ.
Đó là một bức tranh phong cảnh vẽ sa mạc, con sông cùng hoàng hôn hòa hợp. Ban đêm, sa mạc lớn mênh mông bị ánh hồng xen lẫn ánh xánh vàng rực rỡ của hoàng hôn bao phủ, ánh hoàng hôn chiếu rọi nước trên sông, sóng nước mênh mông, sáng lạng tươi đẹp.
"Khắp nơi đều là hình ảnh hoàng hôn, cậu từ trước đều mê luyến cái này, thật không biết cậu ở đây giở trò quỷ gì? Nếu như giống tôi mê luyến mỹ nhân thì không nói, hoàng hôn có gì hay?" Mặc dù Âu Dương Lâm Phong tuấn mỹ, nhưng lời nói lại khiến người khác mất vui. Ngồi sau bàn làm việc Phương Nam cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ tập trung tinh thần xem xét bản vẽ trong tay.
Đây là một kế hoạch đóng tầu hơn năm trăm triệu tiền Đài Loan, vì vậy anh hết sức thận trọng.
Trong mười tập đoàn vận tải đường thuỷ trên thế giới, duy chỉ có tập đoàn Trường Phong còn chưa mở chi nhánh ở Trung Quốc đại lục, tất cả chi nhánh cơ quan toàn bộ là văn phòng. Bởi vì văn phòng không thể nhận đơn đặt hàng trực tiếp, nhất định phải ủy thác tàu cho công ty vận hành, như thế thứ nhất chẳng những lợi nhuận bị mất một tầng mà hiệu suất làm việc cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Mà kế hoạch này chính là muốn thay đổi hoàn toàn tình trạng bị động này, một khi kế hoạch thành công, tập đoàn Trường Phong nhất định có thể lần nữa đoạt lại ghế thuyền vương tại Châu Á, thậm chí là sự nghiệp đóng tàu trên toàn cầu từ tay tập đoàn Vấn Đỉnh.
"Này, tớ đang nói vơi cậu đó!" Âu Dương Lâm Phong lộ ra vẻ mặt không đàng hoàng mỉm cười, miễn cưỡng sờ cằm, ghé vào trước bàn làm việc, bày ra tư thế tự cho là đau khổ nhất, bắt đầu quấy rầy vị cuồng công việc kia.
"Không nhìn thấy tớ đang bận việc sao?" Phương Nam lạnh lùng trả lời,"Tớ cũng không giống như người khác, cả ngày lẫn đêm dạo chơi khắp nơi.
"Nói gì vậy? Tớ nể tình bạn tốt mới đến quan tâm cậu một chút." Âu Dương Lâm Phong không vui cau mày, gõ một cái vào bàn, "Vị tiểu thư Trần Sunny kia tạm thời dẹp yên, nhưng tớ cũng không dám bảo đảm sau này cô ta không tiếp tục gây sự."
"Biết." Phương Nam không yên lòng đáp một tiếng.
"Cậu tóm lại đang làm cái gì? Ngày thứ hai sau tân hôn bỏ chạy đi làm. Đem tiểu cô nương yểu điệu ném ở trong nhà, không cảm thấy người ta rất đáng thương sao?"
"Âu Dương Lâm Phong tâm địa sắt đá biết đau lòng vì phụ nữ ?" Phương Nam buồn cười ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.
Âu Dương Lâm Phong hừ một tiếng, "Cũng phải xem là phụ nữ như thế nào. Khó có một phụ nữ khiến tớ cảm thấy thú vị, tớ tự nhiên không muốn nhìn thấy cô ấy bị cậu bắt nạt, thật sự rất thảm."
"Cậu cảm thấy mình bắt nạt cô ấy?"
"Dĩ nhiên, thử hỏi trên đời này làm gì có ai ngày thứ hai sau tân hôn liền ném vợ mình ở một bên, chạy đến phòng làm việc, cùng bàn làm việc chơi hôn nhẹ?"
Phương Nam thở dài, "Tớ không biết nên cùng cô ấy sống chung như thế nào."
"Gì?" Âu Dương Lâm Phong không khỏi bật cười, "Không thể nào? Cậu một Đại thiếu gia sẽ không biết ứng phó với phụ nữ như nào chứ?"
"Cô ấy không giống vậy."
"Dứt khoát nói cho cô ấy biết lời nói thật lòng không phải tốt sao? Mọi người cùng vui không phải sao?" Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Dương Tử Uyển đối với Phương Nam mà nói thật sự khác biệt. Âu Dương Lâm Phong nhún vai một cái, "Thật không biết cậu vất vả như vậy là vì cái gì?"
Phương Nam hơi nhếch chân mày,"Xin nhờ, tớ cũng có việc rất nhạy cảm, đàn ông tâm tính thiện lương không nhiều. Không phải chỉ có phụ nữ mới có thể làm mình làm mẩy."
Âu Dương Lâm Phong nghe, bày ra một bộ dáng sắp nôn mửa.
Trên đời này liên hệ thế nào với ai cũng có điểm yếu ớt nhạy cảm, duy chỉ có cái tên lên hai mươi tuổi liền tiến vào tập đoàn Trường Phong - Phương Nam này là không thể có,"Trảm Diêm Vương" danh hiệu này cũng không phải là hư danh.
Âu Dương Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thuận tay để lên trên bàn làm việc của Phương Nam. "Tên tiểu quỷ này, Dương Tử Uyển cùng Nghê Hải Đường bộ dáng thật giống nhau. Lúc trước cô ấy bao nhiêu tuổi? Cậu sẽ không phải yêu trẻ con chứ?"
" Chúng tớ đúng là vào lúc ấy định ra hôn ước. Được rồi,cậu cũng nên đi xem chiến tích của mình một chút đi. Coi chừng bị người quản."
"Ok! Nhưng mà tớ nhắc nhở cậu, phụ nữ đều rất để tâm, cậu lãnh đạm như vậy với người ta, người ta nói không chừng sẽ tức giận. Phụ nữ chủ động ngoan với cậu cũng không phải là không có kiến thức, tuyệt đối so với đàn ông lợi hại hơn." Âu Dương Lâm Phong vẫy tay tặng anh một cái hôn gió, xoay người xoay người rời đi.
Ngoan? Dương Tử Uyển?
Phương Nam khẽ mỉm cười, anh bây giờ không có cách nào đem hai người này liên hệ làm một.
Buổi tối, thức ăn phong phú trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch đã nguội, xung quanh bàn ăn, mọi người không một ai dám động đũa.
" Thật là, làm cái gì vậy hả? Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, một chút lễ nghi cũng không hiểu." Trần Sunny nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay không ngừng ở trên bàn ăn vẽ vòng tròn.
Cô mặc một thân âu phục thấp ngực, ăn mặc thiên kiều bá mị (kiều diễm, mị hoặc á), vậy mà Phương Nam nhìn cũng không có nhìn cô một cái, khiến cô bực mình.
"Phương Nam, cậu tóm lại có biết chuyện gì xảy ra hay không? Tại sao Dương Tử Uyển đến bây giờ còn không có xuất hiện? Cô ta cho là được làm nữ chủ nhân liền làm cao, không coi thân thích như chúng ta để trong mắt sao?" Cũng là họ hàng xa của Nghê Vạn Hùng, một nam trẻ tuổi cũng không ngừng oán trách.
"Phương Nam, cháu có phải nên đi tìm một chút không?" Mẹ Trần Sunny ra sức ôn hoà nhã nhặn thương lượng cùng Phương Nam.
"Thật buồn cười! Vợ như vậy, Nghê gia không cần! Ngày mai tôi phải đi nói chuyện cùng Vạn Hùng!" Trưởng bối duy nhất ở đây, em rể Nghê Vạn Hùng hầm hừ thở phì phò, gõ gậy xuống đất.
Theo lệ thường ở Nghê gia, hễ là con dâu mới vào cửa, mọi người trong gia tộc phải cùng nhau ăn bữa cơm, ngồi theo thứ tự trên dưới trên dưới, đợi vợ mới đều thấy qua mọi người, mới coi là chính thức được cái nhà này tiếp nhận.
Vì vậy, hôm nay tất cả thân thích của Nghê Vạn Hùng đều đến, mặc dù những người này tâm bất cam tình bất nguyện tới.
Không nói đến Phương Nam là cô nhi được Nghê Vạn Hùng nhận nuôi, nhưng lại thừa kế tập đoàn, ngay cả vợ mới cưới cũng không phải máu mủ của Nghê gia, chỉ là một hàng giả, để cho những người thèm thuồng tài sản của Nghê Vạn Hùng đã sớm tức giận chờ bộc phát.
Vừa đúng lúc, dạ tiệc quan trọng như vậy Dương Tử Uyển lại có thể không đến, mọi người lòng mang kế hoạch nham hiểm đang lo vô cớ xuất binh, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cái cớ để phát tiết, tận lực công kích Dương Tử Uyển, hận không thể lập tức lập tức đem cô trục xuất khỏi cửa lớn Nghê gia.
Sắc mặt Phương Nam u ám, không nói câu nào.
Ai cũng biết anh tức giận, hơn nữa vô cùng vô cùng tức giận.
Mọi người tuy có chút hả hê, nhưng cũng biết điều im lặng.
Khi mọi người cho là Phương Nam sẽ cho người đi tìm Dương Tử Uyển cùng cô tính sổ, Phương Nam quay đầu thấp giọng phân phó, "Hứa tẩu, hoãn tiệc."
"Hả?" Mọi người kinh hãi.
"Hôm nay tới đây thôi, dạ tiệc đổi thành ngày mai." Phương Nam đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra phòng ăn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chỉ có thể bất đắc dĩ lại không cam lòng đứng lên.
"Bất kể như thế nào, thừa dịp ý thức Vạn Hùng còn thanh tỉnh, chúng ta nhất định phải vạch trần cái âm mưu này." Em rể Nghê Vạn Hùng dùng sức gõ gậy mạnh một cái, oán giận nói.
" Đúng, rất rõ ràng chính là tên họ Phương cùng với nữ nhân Dương Tử Uyển chết tiệt lừa gạt tiền của ông." Nam tử trẻ tuổi âm ngoan nắm chặt hai quả đấm, "Chúng ta phải vạch trần bọn họ, nếu không sự nghiệp của Nghê gia toàn bộ sẽ bị rơi vào tay người ngoài."
"Hư, đừng nói nữa, chúng ta trở về bàn bạc lại." Nói xong, em rể Nghê Vạn Hùng liền dẫn mọi người nghênh ngang đi.
※ ※ ※
Khi Dương Tử Uyển trở về đã là 10h đêm.
"Phu nhân, cuối cùng cô cũng về!" Thấy cô vào cửa, Hứa tẩu vẫn chờ vội vàng nghênh đón, thấy khắp người cô đều là bụi đất, quần bị mài rách, không khỏi chấn động, "Phu nhân, cô làm sao vậy?"
"Không có sao, chỉ là bị ngã một cái." Dương Tử Uyển vỗ vỗ tay Hứa tẩu, muốn bà đừng quá căng thẳng. Trước kia chụp hình xung quanh bên ngoài, cô đã từng bị nặng hơn, đã sớm tập mãi thành thói quen.
"Như vậy. . . . . . Cô mau lên gặp tiên sinh đi, tiên sinh vẫn đang chờ cô." Hứa tẩu có chút lo lắng nói.
"Sao?"Dương Tử Uyển hạ mi, đi lên cầu thang.
"Phu nhân, cô tối hôm nay không có trở về tham gia dạ tiệc, khách đều đã đi về, cơm cũng không có ăn. Tiên sinh rất tức giận, cô phải cẩn thận một chút."
Cước bộ Dương Tử Uyển dừng lại một chút.
"Phu nhân. . . . ."
"Tôi biết." Dương Tử Uyển cười cười với bà.
Vừa vào hầu môn sâu tựa như biển, xem ra chim hoàng yến nhà quý tộc thật đúng là không dễ làm đây.
Đi tới bên ngoài phòng, Dương Tử Uyển gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Phương Nam một thân áo đen, ngồi trên ghế sa lon màu đen, tay thon dài chống cằm, đôi con ngươi nguy hiểm nhìn cô, khí thế bức người.
Dương Tử Uyển trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi đã về."
"Em cố ý." Phương Nam nhớ tới lời của Âu Dương Lâm Phong, biết nữ nhân rất để tâm những chuyện nhỏ. "Bởi vì anh bỏ em ở nhà đi làm, cho nên em tối nay cố ý vắng mặt, để cho anh khó chịu, phải không?"
"Nếu anh nghĩ vậy, tôi cũng không biết nói gì." Dương Tử Uyển vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi xuống đối diện anh.
Thấy cô cả người nhếch nhác, Phương Nam cau mày hỏi: "Người em sao lại thế này?"
"Ngã một cái mà thôi."
"Mà thôi?" Phương Nam sải bước về phía trước, một phen nắm cổ cô, phát hiện phía sau cổ cô quả nhiên có một mảng bùn đất. "Thiếu chút nữa liền đυ.ng vào đầu, xảy ra án mạng đó! Em đi đâu?"
"Lên núi."
Phương Nam càng giật mình, "Đồi Kình Thiên?"
"Làm sao anh biết?" Lần này đến phiên Dương Tử Uyển giật mình.
Bởi vì tâm tình buồn bực, sau khi học xong, cô liền thăm lại chốn xưa, đi tới góc vắng vẻ lúc trước, vì cô đãng trí xảy chân ngã lăn xuống đồi, hôn mê tới bây giờ.
Đúng là rất nguy hiểm, rất có thể cứ như thế mà ngã chết.
"Sau này không có lệnh của anh, không cho đi lên núi, không cho đi bất kỳ nơi nguy hiểm nào, nếu muốn đi, phải có người đi cùng." vẻ mặt Phương Nam đột nhiên trở nên sắc bén.
"Tại sao?" Dương Tử Uyển không hiểu, cô đã trưởng thành rồi, không cần thiết có một vυ" em đi theo phía sau chứ?
"Bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh." Phương Nam đưa tay nâng lên cằm của cô, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
Tiểu nữ nhân không biết nặng nhẹ này, vì ước mơ có thể trèo non lội suối khắp nơi hoàn toàn không để ý nguy hiểm.
"Tôi từ chối." Dương Tử Uyển đối với bộ dáng kia của anh ta cảm thấy có chút sợ hãi, vẫn kiên quyết nhìn lại anh. "Tôi có tự do của tôi, có một người đi theo sau, tôi sẽ cảm thấy bị giám sát."
"Em có quyền từ chối sao?" Phương Nam hừ nhẹ một tiếng.
"Tại sao không có? Phương tiên sinh!"
"Em đã ký khế ước, phải có đạo đức nghề nghiệp."
"Anh muốn giam cầm tôi?" Dương Tử Uyển nhìn chằm chằm anh, cảm thấy khó tin.
"Bởi vì em không đủ ngoan."
Dương Tử Uyển khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng thay đổi hờ hững, khinh thường, "Nhưng Phương tiên sinh, anh phải biết, con báo nhỏ có bị bắt thì vẫn là con báo nhỏ, không thể vì bị nhốt trong cũi mà biến thành con cừu nhỏ được."
Phương Nam không nói gì, nâng cằm cô, tay nắm chặt.
Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt giao nhau như phóng lửa điện.