Cuối cùng Lương Thiếu Thanh nhờ Đường Ngải Nhu đưa đến Vườn Yêu Trẻ.
Cô… Một mình đường ở bên ngoài, chần chờ không dám bước vào, lần đầu tiên đến đây, cô vô cùng yêu thích nơi này, cũng rất có cảm tình với nơi đây, vì vậy mà cô rất sợ rằng đến cả nơi này cũng là giả.
Không lâu sau, điện thoại cô reo lên, là Tôn Ký Viễn.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nhấn phím nghe.
- Thiếu Thanh, em đi đâu vậy, sao không ở nhà?
Anh vừa nhận được điện thoại của Mạnh Yên Phấn, xem ra cảnh sát đã tìm được manh mối, xem ra sự việc sắp kết thúc, anh cần phải chăm sóc cẩn thận cho cô.
- Giờ em về nhà nhanh đi, đừng làm anh lo lắng, làm xong việc anh sẽ về cùng em, biết chưa?
- Vì sao… Lừa gạt tôi?
- Em nói gì?
Lương Thiếu Thanh đột nhiên hỏi như vậy làm anh lạnh người.
- Anh vốn dĩ không phải chồng tôi, vì sao thêu dệt nên một lời nói dối lớn như vậy để lừa gạt tôi? Rốt cuộc anh muốn đạt được lợi ích gì từ tôi?
Tôn Ký Viễn không nén nổi mà nhắm mắt cau mày, điều anh lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra, lại vào lúc then chốt nhất, Thượng Đế quả nhiên là làm khó anh.
- Thứ anh cần chỉ có em.
- Vì vậy mà anh dày công tốn sức lừa gạt tôi, để tôi nghĩ rằng anh là chồng tôi? Nhìn thấy tôi bị anh chơi đùa, có phải cảm thấy rất đắc ý không? Có phải anh nghĩ rằng tôi vừa dễ gạt lại vừa ngốc không?
Cô thực sự không muốn nói ra những lời tổn thương như vậy, nhưng sự thật vừa phơi bày, tâm trạng cô biến động rất lớn, đến lý trí cũng không thể khống chế được lời nói của mình, chỉ có thể dùng từ sắc bén nhất công kích kẻ chủ mưu.
- Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, Thiếu Thanh, anh chỉ muốn bảo vệ em.
- Đủ rồi! Xin anh đừng nói những lời nghe có vẻ như quanh minh chính đại nữa, tôi nghe cảm thấy rất khó chịu, anh biết tôi đã kết hôn. Vậy mà vẫn gải mạo chồng tôi để tiếp cận, làʍ t̠ìиɦ cảm tôi dành cho chồng đều chuyển sang anh, như vậy làm tôi có cảm giác mình đang phản bội chồng…
Người đàn ông sớm tối chung gối lại là một người xa lạ, thế mà cô lại yêu anh ta, rõ ràng cô không thể tha thứ cho bản thân mình được.
- Tên khốn kiếp Đường Văn Thành đó vốn không xứng làm chồng em, trước hay sau khi kết hôn hắn đều chưa từng sửa đổi bao giờ, anh không biết đã nghe bao nhiêu tin đồn về hắn, không cần nhắc đến tên xấu xa đó với anh!
Điều đáng hận nhất đó là cô thà rằng tin tưởng tên xấu xa đó cũng không chịu tin mình.
- Anh ấy đã có nhiều tin đồn như vậy, tôi sớm đã li hôn rồi, làm sao có thể tiếp tục duy trì chứ?
- Bởi vì anh ta đủ xảo quyệt, làm tất cả mọi người chỉ có thể buộc tội vô căn cứ, vì thế em thà rằng tin hắn.
Anh giận dữ nói.
Điều làm anh tức giận với Mạnh Yên Phấn chính vì cô là người duy nhất biết rõ sự thật về việc Đường Văn Thành nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng lại chọn che giấu người bạn thân mà bao che cho tên xấu xa đó, đây là điều anh tức giận nhất.
Lương Thiếu Thanh nghe xong, liền cười lên:
- Giả sử lời anh nói là thật, vậy cuộc sống trước kia của tôi đều ở trong sự dối trá, không ngờ gặp anh rồi vẫn bị dối tra bủa vây, anh nói xem hai người các anh có gì khác nhau?
- Anh chỉ là không muốn em nhớ những chuyện tồi tệ trước kia, anh muốn em có một cuộc sống mới, vì vậy mới che giấu sự thật, anh tin em cũng không muốn nhớ lại, nếu không tại sao lại lựa chọn lãng quên, không phải sao?
- Mất đi trí nhớ không phải là chuyện tôi có thể lựa chọn, anh không cần mang lỗi lầm của anh đẩy sang cho tôi!
Lương Thiếu Thanh nhắm chặt mắt, cự tuyệt nghe những tội danh không có căn cứ anh đặt lên người cô.
- Được, tất cả đều là lỗi của anh, là anh không nên lừa dối em, nhưng đó là vì anh quá yêu em, rõ ràng em cũng yêu anh, tại sao lại rời bỏ anh vì người đàn ông kia? Anh ta vốn không xứng đáng với sự chung thủy trong hôn nhân của em, bởi vì anh ta là một kẻ phản bội! Em có biết anh ta thậm chí vì tiền mà…
Anh nói đến một nửa liền dừng lại, nếu như lúc đầu đã không muốn cô biết những chuyện xấu xa này, thì giờ nói càng nhiều chỉ càng làm tổn thương cô.
- Tôi chỉ muốn làm rõ rốt cuộc cái gì mới là thật?
Tất cả những lời anh nói cô có thể tin sao? Hay vẫn phải dựa vào bản thân mình để phân biệt thật giả?
Thực sự cô đã rất mệt, rất mệt rồi, nếu có thể, cô muốn sống cuộc sống bình yên, không muốn lại có sóng gió gì nữa.
- Trừ việc anh không phải là chồng em ra, tất cả những chuyện khác đều là thật, bao gồm cả tình cảm của anh đối với em… Đều là thật cả.
Tiếng thở dài của anh truyền qua điện thoại đến cõi lòng cô, càng làm cho cô cô đơn hơn.
- Rốt cuộc tôi… Còn có thể tin vào điều gì?
- Em có thể tin anh. Nếu có thể, anh mong rằng em chưa từng trải qua những chuyện trước kia.
- Những cuối cùng những điều đó mới là thật, những lời giả dối không cách nào che đậy được.
- Thiếu Thanh, nếu em không chịu tha thứ cho anh, anh cũng không có lời nào để nói, nhưng em về nhà trước được không, thực sự có người muốn gây bất lợi cho em, anh không muốn em xảy ra chuyện, đợi chuyện này qua đi, chúng ta lại nói chuyện, cho dù em muốn định tội anh, cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ, có được không?
Lương Thiếu Thanh không thể nói “Được”, cũng không thể nói “Không”
- Thiếu Thanh, anh yêu em…
Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô nghe được câu này.
Nước mắt lẳng lặng rơi xuống.
Lương Thiếu Thanh ngồi ở khu vui chơi, thất thần nhìn ra xa.
Người chồng mà cô đã từng yêu thương nhất trong cuộc đời này giờ lại là một người xa lạ, nên nói là người đàn ông mà cô yêu thương nhất trong cuộc đời này lại cho cô lời nói dối to lớn, cô lại có thể tin anh sao?
- Thiếu Thanh, sao vậy?
- Cô, đến cô cũng là giả sao?
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt bi thương.
Viện trưởng Từ ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô.
- Bé con, đương nhiên ta là thật.
Lương Thiếu Thanh cười khổ:
- Giờ con không thể nào phân biệt được chuyện gì là thật chuyện gì là giả nữa, chắc hẳn cô biết anh ấy không phải là chồng của con đúng không?
- Ta tin Thượng Đế, thực ra không nên nói dối, nhưng vì hạnh phúc của con, chỉ còn cách phá lệ. Không sai, nó không phải là chồng của con, vì vậy khi nó đến tìm ta muốn ta cùng phối hợp diễn một màn kịch, ta đã phản đối, tuy con đã mất trí nhớ, nhưng không cần dùng cách này để có được cuộc sống khác, chỉ là ta cũng nghĩ đến việc thực ra con không yêu người vốn là chồng của con, hơn nữa Ký Viễn nói cuộc đời con vốn chưa có giây phút nào được hạnh phúc, để con nhớ lại những chuyện hỗn độn đó nói không chừng lại lần nữa tổn thương ký ức của con, chi bằng cho con một cuộc sống hoàn toàn mới, để con có được hạnh phúc thật sự.
- Nó nói đến điểm này, ta hoàn toàn đồng ý, dù sao không phải ai cũng có cơ hội làm lại từ đầu, Thượng Đế đã để cho con lãng quên ắt có lí do của nó, ta nhìn ra được Ký Viễn rất yêu con, mỗi lần con cùng nó đến đây, con luôn tươi cười rất vui vẻ, nhiều lần ta phát hiện, nó luôn đứng ở một góc nhìn trộm nhất cử nhất động của con… Sau này tuy hai đứa không thành, nhưng nó vẫn đình kỳ đến đây giúp đỡ.
- Nói dối cuối cùng vẫn là sai trái, ta cũng không tán thành việc nói dối để đạt được mục đích, bởi dù sao nó cũng sẽ làm tổn thương người ta, nhưng nếu sự thật càng tổn thương người ta nhiều hơn so với nói dối, vậy thì mắt nhắm mắt mở có gì không tốt. Ta biết người bị dối gạt cũng không dễ dàng gì chấp nhận, nhưng đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu có người dày công tốn sức chỉ để bảo vệ con, hi vọng con có thể hạnh phúc, người như vậy phải chăng nên được tha thứ?
Lương Thiếu Thanh trầm mặc không nói.
- Con có yêu nó không?
- … Yêu.
Chính là vì quá yêu, nên càng khó chấp nhận anh lừa gạt che giấu sự thật, nếu người mình yêu thương nhất cũng đã nói dối, vậy cô còn biết tin ai được nữa.
- Nhưng… Anh ấy lừa gạt con.
- Điều làm con tức giận nhất này, e rằng phải đi hỏi đương sự, ta tin Ký Viễn sẽ có nguyên nhân thích đáng hơn ta. Con à, hãy nói chuyện đàng hoàng với nó, ta tin rằng con có thể biết được càng nhiều chuyện hơn nữa, cho dù những điều đó có như con mong đợi hay không thì cũng phải nhớ rằng, hãy dùng trái tim để cảm nhận rốt cuộc mình muốn điều gì, hiểu không?
- Con biết rồi, con cám ơn cô.
Lúc này nghĩ lại, từng câu từng chữ Tôn Ký Viễn nói thực sự đều có liên quan, chỉ là cô không biết cách liên kết chúng lại, giờ cô đã hiểu tất cả.
Cô sẽ dành thời gian suy nghĩ kỹ càng, nghe hết lời giải thích của anh rồi mới quyết định.